Nhưng một người ưu tú như Hàn Trọng Cảnh lại là người yêu của Trần Nghiên, trong lòng Phòng Mạn Kha không khỏi dâng lên cảm giác mất mát.
Thực ra, Phòng Mạn Kha có chút không hài lòng với Trần Nghiên. Nữ chính cứ như một vị thánh mẫu, hết cứu người này đến người khác.
Mạt thế đã đến rồi, không cần thiết phải giữ mãi cái chủ nghĩa nhân đạo kia. Mỗi người phải tự chịu trách nhiệm cho mạng sống của mình, nếu đã c.h.ế.t thì chỉ là do thực lực không đủ.
Nhưng chính nữ chính như vậy lại cuối cùng ở bên cạnh nam chính.
Nam chính là lãnh đạo cấp cao của căn cứ, ban đầu phản đối hành vi của nữ chính, nhưng sau đó đã bị cảm động. Hai người cùng nhau tiến bước, phát triển căn cứ thành thế lực lớn nhất tận thế.
Trong truyện, Phòng Mạn Kha là nữ phụ, sở hữu dị năng hệ thủy giống như nữ chính.
Trong giai đoạn đầu của tận thế, dị năng hệ thủy chủ yếu được sử dụng như một dị năng hỗ trợ, đảm nhiệm việc cung cấp nước cho đội hoặc căn cứ.
Nhưng ở giai đoạn sau của tiểu thuyết, nữ chính lại khai phá ra các kỹ năng tấn công bằng dị năng hệ thủy, làm tăng đáng kể uy vọng của cô.
Bây giờ, những kỹ năng tấn công hệ thủy chỉ xuất hiện ở giai đoạn sau của tiểu thuyết đã được Phòng Mạn Kha tiết lộ trước. Việc cô được lòng người như vậy có liên quan rất lớn đến những thông tin về dị năng mà cô vô tình tiết lộ.
Hiện tại là giai đoạn đầu của tận thế, giai đoạn con người hoang mang nhất. Zombie và dị năng đều vừa mới xuất hiện. Nếu có thể nhanh chóng thích ứng với tận thế, cộng thêm năng lực nhất định, thành tựu trong tương lai chắc chắn không nhỏ.
Đáng tiếc là bộ tiểu thuyết dài dòng này vì độ dài quá lớn nên những đoạn miêu tả chiến đấu đều bị cô lướt qua. Rất nhiều thông tin về dị năng cô đã không còn nhớ rõ.
Dù vậy, đối với Phòng Mạn Kha như thế là đủ rồi.
Cô không muốn đối đầu với nữ chính, nhưng nếu đối phương đe dọa đến cô, cô sẽ không nương tay.
Phòng Mạn Kha nhìn bầu trời đỏ rực như lửa phía trước, âm thầm hạ quyết tâm, nếu đã bước vào thế giới này, cô nhất định phải tìm mọi cách để sống sót.
Khu dân cư.
Vân Xu dùng kéo cắt ga giường thành từng dải, phần đuôi buộc lại với nhau. Đến khi trời hơi tối, sợi “dây thừng” đủ dài để chạm đất mới hoàn thành.
Cô dùng vật nặng trong nhà thử độ chắc chắn, xác định chất lượng ổn rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn khi trèo xuống lại bị rơi thẳng xuống đất.
Vậy thì đợi đến khi mang đồ ăn đi thôi.
Mấy món đồ gia dụng trong phòng khách đã phủ một lớp bụi mỏng. Trên sofa đặt một chiếc ba lô, bên trong là những đồ ăn tiện mang theo.
Chạy trốn từ tầng 4 không thể mang theo hết mọi thứ, gặp zombie thì chạy cũng không kịp.
Chuẩn bị xong xuôi, Vân Xu ăn vài chiếc bánh quy cho đỡ đói rồi trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi. Đêm nay cô cần ngủ đủ giấc để lấy lại tinh thần.
Sáng sớm hôm sau, Vân Xu rời giường, rửa mặt qua loa.
Nhìn quanh các cửa sổ, bên ban công vẫn là nơi có ít quái vật nhất, hy vọng trốn thoát cao nhất.
Vân Xu buộc một đầu ga giường vào lan can cửa sổ, đầu kia thả xuống dưới, rơi thẳng xuống bãi cỏ.
Chất liệu vải mềm mại không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Lũ quái vật vẫn đang lảo đảo ở đằng xa.
Vân Xu thận trọng nhìn xuống khoảng cách đến mặt đất, ánh mắt có chút sợ hãi.
Cao quá! Trông nguy hiểm thật.
Ngã xuống không c.h.ế.t cũng gãy xương mất.
Trước đây cô chưa từng làm chuyện này.
Vân Xu hít sâu một hơi, tự động viên mình. Chỉ cần thoát khỏi nơi này, tương lai sẽ có hy vọng.
Ở lại trong phòng chỉ có thể chờ chết, cô còn muốn đi tìm Trần Nghiên.
Vân Xu nhìn lần cuối căn phòng thuê mà cô và Trần Nghiên đã cùng nhau sinh sống. Những khoảnh khắc bình dị và vui vẻ dường như vẫn còn ở trước mắt.
Một lúc sau, cô thu lại ánh mắt, mở cửa sổ và cẩn thận trèo qua ban công.
Vân Xu bám chặt vào sợi ga giường, từng chút một di chuyển xuống. Vị trí của cô ở mặt bên ban công, thuộc góc khuất tầm nhìn, vừa vặn tránh được sự phát hiện của zombie.
Mặc dù trên TV thường xuyên xuất hiện phương pháp trốn thoát này, nhưng đối với một người thiếu rèn luyện như cô, cánh tay sẽ rất nhanh mỏi nhừ, đau nhức.
Cuối cùng, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn lên đôi tay.
Khi Vân Xu xuống đến tầng một, cô suýt chút nữa ngã xuống đất. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cô cẩn thận tránh lũ zombie, đi về phía cánh cửa nhỏ bị bỏ hoang.
Nhưng zombie rất nhạy cảm với mùi m.á.u thịt. Rất nhanh chúng đã phát hiện ra người đang ẩn nấp sau những bụi cây, gầm lên một tiếng rồi lảo đảo tiến tới.
Mùi tanh hôi ngày càng gần. Những con quái vật này còn đáng sợ hơn trước, rất nhiều khuôn mặt đã thối rữa.
Chân Vân Xu run rẩy, cô ba chân bốn cẳng chạy về phía đích đến.
Nhưng từ xa cô đã thấy cánh cửa nhỏ bị khóa. Lòng cô hẫng một nhịp.
Tiếng gầm rú phía sau ngày càng gần.
Dường như chỉ còn cách một gang tay.
Có lẽ là tiềm năng bộc phát trong lúc sinh tử, Vân Xu hai tay bám chặt vào song sắt, chân đạp vào những hoa văn thép, nhanh như chớp trèo qua.
Những con zombie dữ tợn đáng sợ bị bỏ lại sau cánh cửa sắt. Vân Xu thở hổn hển từng ngụm, tim đập thình thịch.
Đây có lẽ là khoảnh khắc vận động cao trào hiếm hoi trong cuộc đời cô.
Tránh vào một góc khuất để nghỉ ngơi một lát, Vân Xu tiếp tục lên đường theo lộ trình đã vạch.
Con đường nhỏ này tránh xa những con phố sầm uất, cộng thêm Vân Xu cũng đủ cẩn thận nên không có con quái vật nào phát hiện ra cô.
Vốn tưởng rằng phải mất rất nhiều ngày mới có thể ra khỏi Đông Thành, nhưng cô còn chưa đi được bao xa thì đã gặp ba người, hai nam một nữ, đi ngược chiều.
So với vẻ chật vật của cô, ba người này sạch sẽ hơn rất nhiều, trên người đều mang theo vũ khí.
Vân Xu đề phòng lùi lại hai bước. Trần Nghiên đã dặn dò cô rất nhiều lần, ngoài xã hội có rất nhiều người xấu, bảo cô nhất định phải cẩn thận, huống chi bây giờ còn là tận thế.
Trước đó khi ở trong nhà, cô còn nhìn thấy hai người cùng nhau chạy trốn, một người đã cố tình ngáng chân người kia để có cơ hội bỏ chạy một mình.
Bây giờ Vân Xu cảnh giác với tất cả mọi người.
Phòng Mạn Kha phát hiện ra Vân Xu, nói vài câu với những người bên cạnh, ba người cùng nhau đi tới.
“Cô có biết Trần Nghiên ở đâu không?” Phòng Mạn Kha đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Vân Xu ngẩn ra. Người này quen Nghiên Nghiên sao?
Nhìn thấy phản ứng của Vân Xu, Phòng Mạn Kha trong lòng vui vẻ. Cô biết từ trong tiểu thuyết rằng Trần Nghiên sẽ đi theo con đường này để ra khỏi khu dân cư, nên đã đặc biệt dẫn người đến đây chờ.
Kết quả đợi nửa ngày, chỉ thấy người này xuất hiện.
Người này tuy không phải Trần Nghiên, nhưng chắc chắn có quan hệ với Trần Nghiên.
Cách đó không xa vẫn còn zombie, nói chuyện ở đây không an toàn. Bốn người đi vào một cửa hàng bên cạnh, xác định zombie không thể vào được, ba người Phòng Mạn Kha đồng thời nhìn về phía Vân Xu, rồi nhíu mày.
Người con gái mặc đồ thể thao đeo một chiếc ba lô, thậm chí còn đội mũ và đeo khẩu trang. Làn da lộ ra bên ngoài đen sạm, trên người còn có một mùi hương kỳ lạ.
Ba người Phòng Mạn Kha không một tiếng động lùi lại một bước.
Vân Xu chớp mắt. Cô nhớ kỹ lời Trần Nghiên dặn, trước khi đi đã cố ý làm cho mình trông như thế này. Mùi hương kỳ lạ là loại nước hoa có mùi đặc biệt mà cô đã mua trước đó.
Phòng Mạn Kha nói: “Cô có biết Trần Nghiên ở đâu không?”
Mặc dù là lời hỏi thăm, nhưng Vân Xu cảm thấy rất khó chịu. Giọng điệu này nghe giống như đang chất vấn.
Vân Xu mím môi nói: “Cô là ai? Tại sao tôi phải nói cho cô biết cô ấy ở đâu?”
Phòng Mạn Kha sững sờ. Từ khi tận thế giáng xuống, chưa từng có ai nói với cô những lời như vậy. Từ trước đến nay cô luôn là đối tượng được mọi người lấy lòng.
Chu Phục cau mày gắt gao: "Hỏi cô một câu, làm gì mà hung dữ vậy!”
Vân Xu hỏi ngược lại: “Tôi còn không biết ý đồ của các người là gì, lại không biết các người là ai, sao có thể nói cho các người tin tức của người khác.”
Nhỡ đâu là người xấu thì sao, cô không thể hại Nghiên Nghiên được.
Chu Phục nghẹn lời.
Phòng Mạn Kha cười hòa giải: “Tôi là bạn của Trần Nghiên, lần này đặc biệt đến cứu cô ấy.”
Cô nói ra một vài thông tin về Trần Nghiên, mỗi một điều đều trùng khớp.