[Thông tin Nhiệm Vụ:]
Mã số nhiệm vụ: c-57562687
Mã số hệ thống: t0000047
Thế giới nhiệm vụ: 《 Hành trình sinh tồn ở tận thế 》
Mục tiêu nhiệm vụ:
1.Sống sót (Đã hoàn thành? Chưa xác định)
2.Cứu Trần Nghiên (Đã hoàn thành? Chưa xác định)
3.Cấp độ hoàn thành: Chưa xác định
Đánh giá: Chưa xác định.
Mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, xua tan màn đêm lạnh lẽo, cuộc sống của cư dân Đông Thành vẫn bình lặng và yên ả như mọi ngày.
Sáng sớm đầu xuân, gió nhẹ mang theo hơi thở se lạnh. Khu dân cư tĩnh lặng dần trở nên nhộn nhịp, mấy ông bà già chậm rãi tản bộ trên con đường nhỏ, tay cầm chiếc loa nhỏ phát ra những khúc hát du dương.
Các cô các bác tay xách giỏ thức ăn vội vã đi chợ, lo sợ những nguyên liệu tươi ngon sẽ bị người khác chọn mất.
Đây là khu phố cổ ở nội thành Đông Thành, mỗi tòa nhà dân cư đều có sáu tầng, tầng trệt là các cửa hàng.
Ông chủ cửa hàng tạp hóa đẩy cửa cuốn lên, vừa quay đầu lại đã thấy người quen.
“Tiểu Trần, hôm nay vẫn dậy sớm thế nha.” Ông chủ cười nói: "Bất kể mưa to gió lớn, ngày nào cũng chạy bộ không nghỉ, nghị lực của cô chắc chắn hơn người đấy.”
Trần Nghiên dừng bước chạy chậm, dùng chiếc khăn lông quàng trên cổ lau mồ hôi trán: "Ông nói quá lời rồi, thành thói quen thôi mà.”
Ông chủ ha hả cười nói: “Cô đừng khiêm tốn, nói thành thói quen thì dễ, nhưng quá trình hình thành thói quen đã cản trở phần lớn mọi người rồi.” Ông nhìn thoáng qua bữa sáng trong tay Trần Nghiên: "Mua cho Tiểu Vân hả?”
Vẻ mặt Trần Nghiên dịu dàng hẳn đi: "Vâng, cô ấy vẫn luôn muốn ăn sủi cảo ở phố Tam, hôm nay tiện đường tôi mua.”
Trò chuyện vài câu với ông chủ, Trần Nghiên xách bữa sáng trở về căn nhà thuê. Cô thuê một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, bữa sáng này cũng là cho người bạn cùng phòng.
Căn nhà tuy hơi cũ, nhưng hàng xóm xung quanh đều tốt bụng, rất quan tâm đến hai cô gái.
Trần Nghiên đặt bữa sáng lên bàn, vào phòng tắm tắm vội, lúc ra ngoài nhìn thoáng qua thời gian, vừa kịp, cô mới đi gõ cửa phòng bạn cùng phòng.
Rất nhanh, từ bên trong phòng vọng ra tiếng động.
Cánh cửa mở ra.
Một người con gái mặc áo ngủ xuất hiện trước mặt, tóc đen, môi đỏ, làn da trắng như tuyết ửng hồng sau giấc ngủ, đẹp như một bức tranh.
Vân Xu dụi dụi mắt, nở một nụ cười rạng rỡ, nói: “Nghiên Nghiên, cậu về rồi à.”
Vẻ đẹp tuyệt trần này dù nhìn bao nhiêu lần, Trần Nghiên vẫn không khỏi ngẩn ngơ.
Một lúc sau, Trần Nghiên khẽ “Ừ” một tiếng, dịu dàng nói: “Tôi mua bữa sáng rồi, là món cậu thích nhất đấy. Cậu rửa mặt xong rồi ra ăn nhé.”
Ánh mắt Vân Xu sáng lên, giọng nói càng thêm ngọt ngào: "Tôi biết Nghiên Nghiên tốt nhất mà!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Nghiên từ từ dịu xuống.
Việc trở thành bạn cùng phòng với Vân Xu là một sự tình cờ, nhưng cô vô cùng hài lòng với sự tình cờ này, đến tận bây giờ vẫn cảm thấy vô cùng may mắn vì đã chọn nơi này.
Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Vân Xu, bản thân đã ngây người rất lâu, cứ ngỡ mình đang mơ, suýt nữa thì tự tát vào mặt.
Sau khi xác nhận bạn cùng phòng của mình là một đại mỹ nhân tuyệt thế, Trần Nghiên liền nảy sinh ý muốn mãnh liệt chăm sóc và bảo vệ Vân Xu.
Trong mắt Trần Nghiên, Vân Xu ngây thơ, xinh đẹp, quá dễ bị người khác lừa gạt. Với nhan sắc như vậy, nếu bị kẻ xấu phát hiện, chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Sau khi sống cùng Vân Xu, Trần Nghiên cố gắng giúp đối phương nâng cao ý thức về nguy hiểm, cô giống như một người chị gái, chăm sóc Vân Xu trong mọi mặt của cuộc sống.
Hai người cứ như vậy sống ở khu phố cổ Đông Thành, hòa thuận như chị em ruột.
Trần Nghiên ban ngày phải đi làm, sau khi dặn dò Vân Xu vài câu, cô xách giỏ ra cửa.
Vân Xu rửa mặt xong, mang bữa sáng ra bàn trà, bật TV, vừa xem tin tức vừa ăn.
Ngoài cửa sổ ánh nắng vừa đẹp, Vân Xu đang chuyển kênh, đột nhiên trên mặt kính cửa sổ vang lên một tiếng va chạm mạnh.
Vân Xu giật mình, cô đang ở tầng 4.
Nhìn về phía cửa sổ, một con chim đang dán vào tấm kính rồi từ từ trượt xuống, m.á.u tươi đỏ thẫm dính trên mặt kính, để lại những vệt đáng sợ.
Kỳ lạ thật.
Sao lại có chim đ.â.m vào cửa sổ, còn đ.â.m đến mức như vậy.
Vân Xu mở cửa sổ, con chim c.h.ế.t đã rơi xuống tầng một, bị công nhân vệ sinh quét vào thùng rác. Cô cẩn thận nhìn xuống dưới, rồi lại nhìn lên vết m.á.u trên kính, nghĩ mãi không ra nguyên nhân.
Cuối cùng cô chỉ có thể bỏ cuộc, trực tiếp lấy giẻ lau sạch vết máu.
Chiếc giẻ lau trắng bị nhuộm đỏ được nhúng vào chậu nước, vòi nước mở ra, dòng nước trong chảy xuống.
Vân Xu giặt sạch giẻ lau, phơi lên cửa sổ, nhìn dòng nước đỏ chảy xuống cống, rồi quay trở lại ghế sofa.
Trên TV đang phát bản tin thời sự.
Nữ MC cầm kịch bản trên tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “...Trong những ngày gần đây, số lượng bệnh nhân ở nhiều khu vực trên cả nước không ngừng gia tăng, nhiều bệnh viện lớn ở các thành phố lớn đều quá tải, nguồn lực y tế trở nên căng thẳng... Các chuyên gia đang nỗ lực nghiên cứu căn bệnh này, tìm kiếm nguyên nhân, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi.”
“...Những người mắc bệnh này có xu hướng bạo lực nghiêm trọng, có thể gây thương tích cho người khác bất cứ lúc nào, mọi người cần chú ý giữ khoảng cách với họ. Căn bệnh này có khả năng lây lan rất mạnh...”
Người dẫn chương trình giới thiệu một loạt thông tin liên quan đến căn bệnh này, sau đó màn hình chuyển sang một đoạn video.
Đó là cảnh quay trong bệnh viện, bệnh nhân sắc mặt dữ tợn, trên người bị trói bằng dây đai trắng, bị mấy y tá bên cạnh khống chế, hắn không ngừng vặn vẹo, muốn vùng vẫy thoát ra.
Vẻ mặt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Động tác ăn sáng của Vân Xu khựng lại, vẻ mặt người này quá đáng sợ.
Màn hình lại chuyển, người dẫn chương trình bắt đầu đọc các tin tức khác.
Nhưng Vân Xu vẫn nghĩ về đoạn video vừa rồi, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy vô cùng bất an.
Cô quay đầu nhìn tấm kính, dường như vẫn còn thấy vết m.á.u dính trên đó.
Buổi trưa.
Trần Nghiên vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một Vân Xu khác lạ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm bút viết vẽ trên giấy.
“Sao vậy?”
Vân Xu quay đầu lại: "Tôi hơi lo lắng về tin tức buổi sáng.”
Trần Nghiên khẽ suy tư, nói: “Là về tin tức cúm kia hả?”
“Cúm?” Vân Xu hỏi.
Trần Nghiên nói: “À, đó là suy đoán của một số người trong ngành, một loại bệnh có khả năng lây lan cực kỳ mạnh. Họ đều đoán là một loại cúm mới, nhưng căn bệnh này đặc biệt kỳ quái, người bệnh sẽ tùy ý làm tổn thương người khác.”
Nhìn từ góc độ này, nó không giống cúm, mà giống bệnh tâm thần hơn, nhưng bệnh tâm thần lại không lây lan như virus.
Vân Xu nói: “Tôi đã mất hai tiếng để thu thập các tài liệu gần đây. Nghiên Nghiên, căn bệnh kỳ lạ này dường như càng ngày càng lan rộng. Chỉ nhìn vào số liệu mới công bố gần đây thôi, nó gần như tăng trưởng theo cấp số nhân.”
Trần Nghiên đi đến bên cạnh Vân Xu, nhìn những con số đáng kinh ngạc được ghi trên giấy, nhíu mày nói: “Đúng là rất bất thường.”
Vân Xu lo lắng sốt ruột, sau khi sắp xếp xong số liệu mới nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
Trần Nghiên an ủi: “Yên tâm đi, chúng ta đâu phải chuyên gia trong lĩnh vực này, lo lắng cũng vô ích. Cứ giao cho cấp trên giải quyết thôi. Việc chúng ta cần làm là kiểm soát tốt hành vi của mình, đừng đi lung tung, đừng gây thêm gánh nặng cho người khác.”
Vân Xu gật đầu.
Họ chỉ là những người bình thường, nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ hy vọng phương pháp điều trị có thể sớm được đưa ra.
Nhưng nghĩ là vậy, ngày hôm sau, Trần Nghiên nhận được điện thoại của bố mẹ.
Mẹ Trần Nghiên nức nở trong điện thoại, nói bố cô cũng có những biểu hiện giống như những bệnh nhân trên TV, tính công kích rất mạnh, còn cắn bị thương không ít người, bây giờ chỉ có thể trói ông vào ghế.
Trần Nghiên căng thẳng trong lòng, lập tức nói: “Mẹ, mẹ trông chừng bố cẩn thận, con đặt vé về ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Nghiên nhìn về phía Vân Xu, đối phương cũng đang nhìn cô, trong mắt đầy lo lắng: "Bác trai bác gái không sao chứ?”
Trần Nghiên cố gắng nở một nụ cười: "Sẽ không sao đâu.”