Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 535: Chương 535




Sáng sớm.

Trong tiểu viện, hoa hồng đua nhau khoe sắc, những cánh hoa non tơ đọng lại giọt sương trong veo, không khí ẩm ướt tràn ngập hương thơm dịu nhẹ.

Người đàn ông mặc đồ ở nhà, trên mặt nở nụ cười dễ chịu, tay cầm bình tưới, cẩn thận tưới nước cho khóm hoa trong vườn.

Bà Hạ hàng xóm cười nói: “Tiểu Ôn, hôm nay dậy sớm thế?”

Ôn Tử Lương cười đáp: “Tối qua gió lớn, Xu Xu lo lắng hoa có vấn đề nên cháu dậy sớm xem sao.”

Bà Hạ liếc nhìn những bông hoa tươi thắm, bên cạnh còn có một cái nhà kho nhỏ được che chắn cẩn thận, chuẩn bị chu đáo hơn nhiều nhà khác: "Cậu che chắn kỹ thế này rồi thì chắc chắn không sao đâu.”

Ôn Tử Lương khẽ mỉm cười, vợ anh lo lắng, đương nhiên anh phải để ý nhiều hơn.

Bà Hạ dịch chậu hoa ra chỗ có nắng, rồi cố gắng thẳng lưng: "Tiểu Vân vẫn còn ngủ hả?”

“Vâng, cô ấy thường dậy khoảng 8 giờ, chắc giờ cũng sắp tỉnh rồi.” Ôn Tử Lương tưới xong hoa, đặt bình tưới về chỗ cũ: "Bà ơi, cháu còn chút việc bận, cháu vào nhà trước ạ.”

Bà Hạ cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, tình cảm của đôi vợ chồng này thật là tốt.

Không biết con gái bà có phúc phận gặp được người chồng tốt như vậy không.

Trong phòng ngủ.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên tấm thảm lông xù, những hạt bụi nhỏ li ti lấp lánh trong tia nắng, tựa như một bức tranh cuộn tròn, chiếc đèn bàn đặt ở góc phòng vẫn lặng lẽ đứng đó.

Trên bức tường trắng treo hai bức tranh sơn dầu, một bức rực rỡ như ngọn lửa, một bức huyền ảo sắc tím.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, người đàn ông bước vào, khẽ gọi: “Xu Xu, dậy thôi em.”

Người trên giường không động đậy, vẫn ôm chăn ngủ say sưa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ửng hồng.

Khóe môi Ôn Tử Lương cong lên, trong mắt hiện rõ ý cười, anh ngồi xuống mép giường, tiếp tục dịu dàng gọi vợ dậy.

Một phút sau.

Vân Xu dụi dụi vào chiếc chăn mềm mại, thoải mái, mơ màng mở mắt, lẩm bẩm hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Vẻ mặt ngái ngủ của cô quá đỗi đáng yêu, Ôn Tử Lương không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên má cô: "8 giờ 15 phút rồi, em dậy rửa mặt đi, lát nữa có bữa sáng.”

 

 

Vân Xu còn muốn nằm thêm chút nữa, nhưng thực sự không chịu nổi ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, cô ngồi dậy, cầm lấy chiếc gối ôm nhỏ bên cạnh ném qua: "Em dậy liền đây, anh ra ngoài đi.”

Ôn Tử Lương dễ dàng bắt lấy chiếc gối ôm, nuông chiều cười nói: “Được.”

Đợi người kia ra ngoài, Vân Xu mới chậm rãi xuống giường, thay bộ đồ ngủ, rửa mặt xong đi ra phòng khách.

Trên chiếc bàn ăn tròn bày biện bữa sáng thơm lừng, bên cạnh ngồi hai người đàn ông, trên khuôn mặt tuấn tú giống nhau đều nở nụ cười dịu dàng.

“Chào buổi sáng.” Vân Xu ngồi xuống giữa hai người, đây là yêu cầu tha thiết của họ, nói là để tiện chăm sóc cô.

Cái đêm mê loạn ấy, ánh trăng xám mờ chảy trôi trong căn phòng nhỏ, hai người đàn ông m.á.u me dính đầy mặt và tay, giống như một giấc mơ hư ảo.

Nhưng Vân Xu hiểu rõ hơn ai hết, đó không phải là mơ.

Họ chân thành tha thiết cầu xin cô ở lại bên cạnh.

Mà Vân Xu đến giờ vẫn chưa đưa ra câu trả lời.

Thật kỳ lạ, người chồng mà cô từng ước hẹn bạc đầu bỗng nhiên biến thành hai người.

Hai anh em đoán không sai, Vân Xu gặp phải chuyện này, phản ứng đầu tiên là rời đi một thời gian để bình tĩnh lại.

Nhưng vẻ mặt của Ôn Tử Lương và Ôn Tử Ngạn cho cô biết, nếu cô thật sự rời đi, chắc chắn sẽ có chuyện không thể cứu vãn xảy ra.

Cho nên sau khi trở về từ quê, ba người sống chung với nhau, giống như cuộc sống hiện tại.

Hỗn loạn nhưng vẫn hài hòa.

Bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Bên trái.

Ôn Tử Lương đặt cốc sữa bò trước mặt Vân Xu: "Ăn chút gì lót dạ đi em, rồi uống hết sữa.”

Bên phải.

Ôn Tử Ngạn nói: “Em nếm thử xem bữa sáng hôm nay thế nào, ngon thì ngày mai anh lại làm.”

Vân Xu im lặng thở dài trong lòng, rồi nếm một miếng, gật đầu, quả thật rất ngon.

Vẻ mặt Ôn Tử Ngạn càng thêm dịu dàng, anh đã sống cùng vợ hơn một năm, khẩu vị của cô anh có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay.

Sau đó anh nhìn sang Ôn Tử Lương, nói: “Tài liệu và hợp đồng anh để trong USB rồi, đi nhớ mang theo.”

Hai anh em ngầm hiểu ý nhau, thay phiên nhau đến công ty làm việc, người không đi làm thì ở nhà chăm sóc vợ.

Với năng lực của cả hai người, việc tiếp quản công ty trước đây dễ như trở bàn tay.

Đến giờ công ty vẫn chưa ai phát hiện ra điều gì bất thường, trong mắt nhân viên, Ôn phó tổng trước nay vẫn luôn là Ôn Tử Lương.

Nếu không chủ động nhắc đến, ai có thể ngờ hai người này lại xuất thân từ một vùng quê hẻo lánh, năng lực, kiến thức, thủ đoạn mà họ thể hiện đều thuộc hàng thượng lưu trong xã hội.

Vân Xu đôi khi nghi ngờ, liệu chuyện này có liên quan đến những lời mà bác Ôn đã nói trước đây không.

Nhưng truy cứu chuyện này cũng vô nghĩa, cô cũng không nghĩ nhiều nữa.

Một cảm giác mềm mại truyền đến từ mắt cá chân, cùng với tiếng kêu meo meo nhỏ nhẹ.

Vân Xu cúi xuống bế chú mèo Ragdoll lên lòng, vuốt ve cằm nó, chú mèo phát ra tiếng gừ thoải mái, đôi mắt xanh biếc khép hờ thành đường chỉ, cái đuôi quấn quanh cánh tay chủ nhân.

Nhưng sự thích thú này không kéo dài lâu, một giọng nói quen thuộc vang lên, ngay sau đó một bàn tay thon dài đặt lên lưng nó.

“Noãn Noãn vẫn đáng yêu như vậy.”

Thân hình nhỏ bé của mèo Ragdoll cứng đờ, muốn chạy về phía trước, tránh xa bàn tay kia.

Nhưng vừa mới rụt rè tiến lên, nó đã chạm phải một đôi mắt đen đang mỉm cười, nó giật mình lùi lại ngay lập tức, lại dựa vào bàn tay kia.

Noãn Noãn hoàn toàn ngơ ngác, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, cả con mèo hóa thành tượng đá.

Đây là cuộc đời mèo khó khăn gì vậy! Gấp đôi tổn thương!

Noãn Noãn kêu meo meo một tiếng thảm thiết, trực tiếp vùi đầu vào lòng Vân Xu, c.h.ế.t cũng không chịu ngẩng đầu lên, cái đầu nhỏ dụi tới dụi lui, tìm kiếm ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mèo ảm đạm.

Vân Xu bị nó làm ồn đến mức không nhịn được bật cười, trong mắt ngập tràn ý cười.

Thấy vợ vui vẻ, ánh mắt của Ôn Tử Ngạn và Ôn Tử Lương càng thêm dịu dàng.

Ôn Tử Ngạn dọn dẹp bát đũa trong bếp, Vân Xu tiễn Ôn Tử Lương ra cửa.

 

 

Ôn Tử Lương mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng, đứng ở cửa hơi cúi người.

Vân Xu cầm lấy chiếc cà vạt bên cạnh, vòng qua cổ anh, đôi ngón tay trắng nõn linh hoạt thoăn thoắt, rất nhanh một nút thắt Windsor đẹp mắt hiện ra trước mắt.

Trong khoảng thời gian này, kỹ thuật thắt cà vạt của cô đã tiến bộ vượt bậc, thắt đẹp hơn cả trong sách hướng dẫn.

Tại sao ư?

Bởi vì hai người này mỗi lần cô thắt không đẹp, đều cầm tay chỉ dạy cô, nhất định phải thắt được một chiếc nơ đẹp mới chịu cho cô ra cửa.

Ôn Tử Lương cuối cùng cũng đưa tay chỉnh lại vị trí chiếc cà vạt, trên mặt tỏ vẻ hơi tiếc nuối.

Vân Xu chẳng buồn để ý đến anh.

“Anh đi làm đây, có việc gì gọi điện thoại.” Ôn Tử Lương dặn dò.

Khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ ưu nhã, nụ cười ôn hòa, đúng là hình mẫu người thành đạt.

Ai có thể liên hệ họ với ác quỷ, dù sao Vân Xu cũng không thể.

Vân Xu cũng nói như thường lệ: “Anh đi đường cẩn thận, về sớm nhé.”

Vừa ra đến trước cửa, Ôn Tử Lương cúi mắt nhìn người vợ đáng yêu, đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.

Vân Xu ôm mặt, đôi mắt hơi tròn xoe.

Tuy rằng trước đây mỗi khi anh ra cửa đều có nụ hôn tạm biệt, nhưng bây giờ không phải hai người, mà là ba người, cô luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

Ôn Tử Lương chậm rãi ngước mắt, chạm phải ánh mắt của Ôn Tử Ngạn vừa từ trong bếp đi ra, anh nở nụ cười, sau đó hơi nghiêng đầu, tránh thoát vật thể bay tới.

Một con d.a.o ăn bít tết cắm phập vào tường, phần lớn lưỡi d.a.o hoàn toàn ngập sâu bên trong.

Chuôi d.a.o bằng bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn.

Một khi cắm vào cơ thể, hậu quả khó lường.

Ôn Tử Ngạn thong thả buông tay, ôn hòa nói: “Em nên đi làm thôi.”

Vân Xu nhìn thẳng, cô đã quen rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.