Bên trong không có tiếng nói chuyện như cô tưởng, mà là những tiếng va chạm kịch liệt, loảng xoảng loảng xoảng. Họ giống như đang đánh nhau ở bên trong!
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Vân Xu lo lắng đến mức xoay vòng vòng, bên trong có người chồng thật sự của cô, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao! Tiếng động bên trong càng lúc càng kịch liệt, Vân Xu cuối cùng không nhịn được nữa, nhắm mắt lại xông vào.
Tấm ván gỗ cũ nát bị "cạch" một tiếng bật ra. Ánh trăng mờ ảo dừng lại trong căn phòng nhỏ tối tăm, chiếu sáng hai người ở cách đó không xa, Vân Xu cuối cùng cũng nhìn thấy cặp song sinh cùng một lúc. Trừ bỏ giống nhau như đúc, cô không thể tìm ra từ nào khác để hình dung.
Điều khiến Vân Xu kinh hãi hơn chính là, một trong hai người có vẻ mặt âm ngoan, trên tay cầm dao, giờ phút này đang hung hăng đ.â.m vào bả vai người kia, nhìn thấy cô, sắc mặt anh đại biến: "Xu Xu, sao em lại ở đây!"
Mà người bị đ.â.m trúng mặc bộ quần áo mà họ đã mặc khi ra khỏi nhà, là người đã cùng cô đến quê. Máu tươi đỏ thẫm trào ra từ vết thương, và giống như một bản sao, Vân Xu trực tiếp mềm nhũn ngã xuống đất.
"Các... các người..."
Người cầm d.a.o luống cuống buông con d.a.o trong tay ra: "Không, không phải, không phải như em nghĩ đâu, Xu Xu, em nghe anh giải thích." Anh muốn tiến về phía người vợ yêu dấu, nhưng vệt m.á.u b.ắ.n tung tóe trên mặt khiến anh do dự.
Người bị thương đứng dậy, mỉm cười nói: "Vừa lúc mọi người đều ở đây, đêm nay nói rõ ràng." Vân Xu tái mặt, vai anh vẫn còn đang chảy máu: "Mau cầm m.á.u đi."
"Không cần, vết thương nhỏ thôi mà, rất nhanh sẽ khỏi." Anh ngược lại cười an ủi người vợ đang lo lắng. Đúng như anh nói, m.á.u từ vết thương rất nhanh đã ngừng chảy. Không khí trong căn phòng nhỏ quỷ dị bình tĩnh.
Người cầm d.a.o ban nãy nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp theo dù vợ nói gì, anh đều có thể tìm được lý do thích hợp. Rốt cuộc anh mới là người danh chính ngôn thuận.
Vân Xu hoảng hốt nói: "Rốt cuộc... ai là Ôn Tử Lương, chồng tôi?"
"Là anh, Xu Xu, người em gặp ở công viên Tử Đằng là anh, người nhắn tin cho em là anh, người kết hôn với em cũng là anh, anh là Ôn Tử Lương." Ôn Tử Lương ném con d.a.o trong tay xuống, nở nụ cười ôn hòa, giống như lần đầu hai người gặp nhau.
Vân Xu ngơ ngác, chậm rãi nhìn về phía người đã cùng cô đến quê: "Anh là... Ôn Tử Ngạn?"
Ôn Tử Ngạn buông tay đang che vết thương ra, ôn hòa nói: "Là anh."
Vân Xu lẩm bẩm: "Tại sao?" Tại sao lại muốn thay thế chồng cô?
Ôn Tử Ngạn thở dài: "Xu Xu, anh không thể không có em."
Nụ cười của Ôn Tử Lương tắt ngấm, ánh mắt anh liếc về phía người anh trai đầy vẻ tàn nhẫn, nếu không phải Ôn Tử Ngạn, anh đã có thể sống hạnh phúc bên Vân Xu, thật chất không cần phải đối mặt với sự khó xử và mê mang của vợ.
Dù là song sinh, nhưng quan hệ của hai người không tốt, sau khi Ôn Tử Lương kết hôn với Vân Xu và đi hưởng tuần trăng mật, họ đã vô tình gặp lại Ôn Tử Ngạn sau một thời gian dài không gặp trên đảo.
Đối phương thừa lúc anh không chú ý đã g.i.ế.c anh, sau đó thay thế thân phận của anh để ở bên Vân Xu.
Đã hơn một năm trời, Ôn Tử Lương đã hao tâm tổn trí để trở về, anh phẫn nộ vì người vợ yêu dấu bị người khác cướp đoạt, nhưng lại lo lắng người vợ yếu đuối của mình không thể chấp nhận được sự thật quỷ dị này, cùng với sự thật rằng chồng cô đã bị thay thế một cách lặng lẽ trong hơn một năm, nên quyết định âm thầm giành lại thân phận.
Chỉ cần Ôn Tử Ngạn biến mất là tốt rồi. Giết c.h.ế.t Ôn Tử Ngạn, chôn anh trong rừng sâu, Ôn Tử Lương cuối cùng cũng hiểu vì sao đối phương có thể thay thế anh mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Họ có khuôn mặt giống nhau, vân tay giống nhau, m.á.u giống nhau, chỉ có ký ức khác nhau, nhưng chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương là có thể có được ký ức của người đó.
Ôn Tử Ngạn điên cuồng ghen tị với Ôn Tử Lương trong ký ức đã quen biết và yêu thương Vân Xu. Ôn Tử Lương thống hận Ôn Tử Ngạn đã thay thế mình ở bên Vân Xu hơn một năm.
Họ nhìn thấy tất cả mọi thứ trong ký ức của đối phương, khi nhớ lại, ngay cả ngũ quan cũng rõ ràng như vậy. Nụ cười của cô, hơi ấm của cô, hơi thở của cô.
Ôn Tử Lương đã tốn rất nhiều thời gian để sống lại, anh tưởng rằng đối phương cũng sẽ như vậy, không ngờ Ôn Tử Ngạn lại nhanh chóng tìm được đường về như vậy, sau đó thừa lúc anh không chuẩn bị đã g.i.ế.c anh, ném xuống biển. Sau đó Ôn Tử Lương lại một lần nữa sống lại, cùng vợ trở về quê nhà.
Vân Xu nhìn về phía Ôn Tử Ngạn: "Vậy khoảng thời gian trước ở dưới biển quảng cáo cứu em chính là anh." Cô nhìn về phía Ôn Tử Lương: "Người đi siêu thị cùng em là anh." Người đính hôn với cô là em trai Ôn Tử Lương, người đã trở thành chồng cô hơn một năm qua là anh trai Ôn Tử Ngạn. Hai người đều thừa nhận.
Vân Xu mờ mịt, cô vẫn luôn cho rằng cuộc sống của mình bình yên và hạnh phúc. Thực tế lại không phải như cô nghĩ, những mối liên hệ vượt quá hiện thực nghe có vẻ không thể tưởng tượng, nhưng lại có thể giải thích hoàn hảo mọi chuyện.
Ôn Tử Ngạn chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt dịu dàng: "Xu Xu, mỗi việc anh làm cho em đều là thật lòng."
Vợ đã có phỏng đoán, chuyện này không thể giấu giếm lâu hơn nữa. Thực ra trong lòng họ đều có cảm giác, trừ khi cả hai cùng chết, mới có thể thực sự biến mất, nếu không sẽ chỉ không ngừng sống lại.
Hai anh em không hẹn mà cùng nhau xử lý tốt mọi việc trong cuộc sống của vợ, mục đích chỉ có một, khiến vợ mãi mãi không rời xa họ.
Ôn Tử Lương nâng khuôn mặt vợ lên, ôn tồn nói: "Xu Xu, em có thể nghi ngờ bất cứ điều gì, nhưng không thể nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em." Vân Xu ngước mắt, lúc anh cầm dao, quả thật có vài phần dáng vẻ ác quỷ.
Như thể nhìn thấu suy nghĩ của vợ, Ôn Tử Lương nói: "Người trong thôn nói chúng ta là ác quỷ, nhưng chúng ta không làm hại người khác." Hoặc là nói đúng hơn còn chưa kịp động thủ, họ đã gặp Vân Xu, cam nguyện thu liễm ác ý.
"So với hai anh em chúng ta, những người dân trong thôn đó càng giống như những con quỷ đội lốt người, không phải sao."
Vân Xu nghẹn họng, không thể nào phản bác. Chỉ là nghe bác cả Ôn nói, hơi nghĩ một chút về cảnh tượng đó, trong lòng cô liền trào dâng vô vàn bi ai.
Ôn Tử Ngạn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: "Xu Xu, dù chúng ta là ác quỷ, nhưng bây giờ, sợi xích trói buộc ác quỷ đang nằm trong tay em."
Trong ánh trăng mờ ảo. Hai người chồng giống nhau như đúc đưa tay về phía cô, khuôn mặt tuấn tú nhuốm màu m.á.u tươi, mang theo nụ cười ôn nhu quen thuộc, mê luyến nhìn người vợ yêu dấu.
"Hãy ở lại bên cạnh chúng tôi."
Tất cả bọn họ đều bị cô chi phối.
[Nhiệm vụ số: c-56421855
Hệ thống số: t0000047
Mục tiêu nhiệm vụ:
1. Sống sót (hoàn thành 100%)
2. Tìm ra chân tướng (hoàn thành 100%)
3. (Nhiệm vụ ẩn) Khóa chặt ác quỷ (hoàn thành 100%)
Mức độ hoàn thành: SSS
Đánh giá: Hóa thân thành xiềng xích, ác quỷ cam nguyện vì bạn mà chịu trói..]