Vân Xu tỉnh giấc, cô tỉnh dậy rất đột ngột, rất khó hiểu, ngay cả chính cô cũng không rõ vì sao lại tỉnh. Lọt vào tầm mắt là bóng tối dày đặc. Vân Xu sờ soạng sang bên cạnh, nệm giường trống không, chồng không ở đó. Cô ngồi dậy nhìn quanh, đôi mắt đã quen với bóng tối miễn cưỡng có thể nhìn rõ xung quanh. Chồng cũng không ở trong phòng.
Vân Xu mở điện thoại, bây giờ đã hơn hai giờ sáng. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở và tiếng tim đập của riêng cô. Tim Vân Xu đập hơi nhanh hơn, một mình một người, cô luôn dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Một vết nứt trên vách tường dường như biến thành một con mắt, âm thầm nhìn chằm chằm vào cô. Trên cửa sổ trắng bệch in bóng những cành cây khô khốc giương nanh múa vuốt, lung lay, như muốn hóa thành móng vuốt sắc nhọn phá vỡ cửa sổ xông vào. Tiếng gió rít như tiếng khóc than càng làm tinh thần cô thêm căng thẳng. Ngay cả góc tối cũng dường như cất giấu thứ gì đó.
Vân Xu tái mặt, nắm chặt chăn, tay không ngừng siết lại, trong lòng cầu nguyện chồng mau chóng trở về, một mình cô thật sự rất sợ hãi. Nơi này đối với cô quá xa lạ, chỉ có chồng là sự tồn tại quen thuộc của cô.
Đột nhiên.
"Đông ——."
Hô hấp của Vân Xu ngừng lại, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng gậy gỗ lăn lóc. "Ục ục" trên mặt đất quay cuồng. Cô nhẹ nhàng thở ra, chắc là gió đêm đã làm đổ chiếc gậy gỗ dựa vào tường.
Vân Xu mím môi, bật đèn pin, một vệt sáng rực rỡ xuất hiện trong bóng tối, cô mò mẫm xuống giường, muốn cắm điện cho bóng đèn. Lại đúng lúc sờ đến ổ điện thì phía sau truyền đến động tĩnh. Tiếng "chi a" chậm rãi và kéo dài, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.
Tinh thần Vân Xu lập tức căng thẳng, không dám quay đầu lại, cô hy vọng người xuất hiện là chồng, chứ không phải ai khác. Nhưng ánh mắt cảm nhận được trước khi ngủ khiến trong lòng cô thêm một chút sợ hãi và không chắc chắn.
"Sao em tỉnh rồi?"
Giọng nói ôn hòa vang lên, Vân Xu nhẹ nhàng thở ra, bàn tay đang siết c.h.ặ.t đ.ầ.u cắm từ từ thả lỏng, tiếp tục động tác trong tay. Ánh đèn vàng chiếu sáng căn phòng tối. Vân Xu xoay người, chồng đang mặc áo ngủ đứng ở phía sau, dường như cảm thấy nghi hoặc khó hiểu khi thấy cô dậy.
Vân Xu muốn đi đến bên cạnh chồng, nhưng bước chân lại không nhấc lên nổi, lúc này cô mới phát hiện chân mình có chút mềm nhũn, chỉ đành chống tay vào ghế ngồi xuống. "Có lẽ là ngủ không quen, đột nhiên em tỉnh giấc, sau đó phát hiện anh không ở đây."
Chồng ngồi xuống bên cạnh vợ, đưa tay xem xét khuôn mặt cô, hơi lạnh: "Anh cũng không ngủ được nên định đi dạo một chút ở gần đây."
"Ở đây chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn lắm, buổi tối nhiệt độ thấp, em mau về giường đi, đừng để bị cảm." Chồng nửa ôm nửa đỡ vợ, đưa đến mép giường.
Vân Xu lẩm bẩm: "Em đâu có yếu đuối như vậy."
Chồng không đồng ý nói: "Em quên lần trước buổi tối ra ngoài hóng gió một lát, về nhà suýt chút nữa thì bị sốt rồi sao."
Vân Xu nghẹn lời, ngoan ngoãn nằm xuống theo lời chồng. Khuôn mặt tuấn tú của chồng dưới ánh đèn càng thêm dịu dàng, lòng cô dần yên ổn. Có chồng ở đây, không có gì phải sợ. Vân Xu nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt cô thoáng nhìn, sắc mặt liền cứng đờ.
Từ góc độ cô nằm, vừa vặn có thể nhìn thấy cánh tay áo của chồng. Nơi lần trước cô sờ thấy vết sẹo, giờ phút này hoàn hảo không một tì vết. Nửa điểm vết thương cũng không thấy. "Chồng" trước mắt vẫn đang dịu dàng cười, giống như mọi lần trước. Vân Xu như rơi xuống hầm băng.
Vết sẹo của người bình thường sẽ lưu lại cả đời, không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại hồi phục đến mức không bị thương gì. Vết sẹo đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên biến mất, tất cả đều lộ ra vẻ quỷ dị.
Đây... thật sự là chồng cô sao? Vân Xu cuối cùng không tìm thấy bất kỳ lý do nào để an ủi mình nữa, chồng cô thật sự có vấn đề.
Ánh đèn trong phòng lại một lần nữa tắt. Chồng vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh cô, giống như ở nhà, ôm cô vào lòng, vẫn là tư thế thân mật quấn quýt. Vân Xu lại không thể như trước đây mà dựa dẫm vào chồng, ngược lại cứng đờ như một pho tượng đá. Nhưng chồng dường như không hề phát hiện, anh nhắm mắt lại.
Vân Xu cưỡng ép mình thả lỏng đầu óc, nhưng tác dụng không lớn, trong đầu cô tràn ngập vô số nghi hoặc và những manh mối vụn vặt. Nửa đêm về sau, Vân Xu ngủ không yên giấc, cô mơ thấy rất nhiều chuyện cũ liên quan đến chồng.
Tưởng rằng cuộc sống gia đình hạnh phúc bình dị lại ẩn chứa một mặt không ai hay biết. Vân Xu chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường này.
Sáng hôm sau, chồng vẫn không có nhà. Trên bàn đặt bữa sáng đã làm xong, cùng với tờ giấy nhắn lại công đạo hướng đi của anh. Vân Xu tỉnh dậy, việc đầu tiên là lấy điện thoại ra, tìm kiếm cái tên đã thấy tối qua.
Thôn Song Tử.
Đáng tiếc tất cả những kết quả tìm kiếm đều không liên quan, Vân Xu lướt mãi cũng không tìm được thông tin nào liên quan đến Thôn Song Tử. Ngay bước đầu tiên đã rơi vào bế tắc. Vân Xu mím môi, nhìn ba chữ kia một hồi, trong lòng khẽ động, cô xóa chữ thứ ba đi, bắt đầu tìm kiếm hai chữ "Song Tử". Hai giây sau, trên màn hình hiện ra giải thích liên quan.
[Song Tử: Đứa trẻ song sinh.]
Vân Xu nhìn chằm chằm vào dòng giải thích này, vô số ý nghĩ hỗn loạn kỳ lạ hiện lên rồi chìm xuống trong đầu cô. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, nhưng cô lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Vân Xu vội vàng ăn xong bữa sáng, định đi tìm người hỏi chuyện. Người được chọn tốt nhất đương nhiên là người lớn tuổi trong làng. Nhìn thái độ của họ đối với chồng ngày hôm qua, chắc chắn giữa hai bên có vấn đề.
Vân Xu đi một vòng quanh nhà, vừa lúc nhìn thấy một bóng người mặc áo vải xanh, vác cuốc, là người mà hôm qua chồng gọi là bác cả. Cô vội vã đuổi theo: "Bác cả!"
Bác cả xoay người lại, vẻ mặt chất phác trên khuôn mặt già nua: "Có chuyện gì không?"
Vân Xu do dự một chút rồi hỏi: "Bác cả có rảnh không ạ, cháu muốn hỏi bác một chút về chuyện trước kia của Tử Lương." Nếu là người lớn tuổi bình thường trong nhà chắc chắn sẽ trêu ghẹo vài câu rồi kể chuyện trước kia. Nhưng sắc mặt bác cả thay đổi, lập tức xoay người: "Bác không biết, cháu đi hỏi người khác đi!"
Vân Xu đi theo sau ông, không ngừng thỉnh cầu, biểu hiện của bác cả ngược lại chứng thực rằng ông biết một vài chuyện, cô không thể để ông cứ thế tránh mặt.
Bên vệ đường, không ít ánh mắt của dân làng đều dừng lại trên người hai người, sau đó họ khẽ nói nhỏ với người bên cạnh. Vẻ ngoài trang điểm tinh tế của Vân Xu có vẻ không phù hợp với ngôi làng nhỏ bé này. Nhưng dường như kiêng kỵ điều gì đó nên không ai tiến lên.
Vân Xu kiên trì đi theo sau bác cả, ôn tồn thỉnh cầu, cô cảm thấy vị trưởng bối này là người dễ nói chuyện nhất trong số những người lớn tuổi trong nhà, nên định hỏi cho ra lẽ. Rất ít người có thể chịu được sự nài nỉ nhẹ nhàng của Vân Xu, dù không nhìn thấy mặt cô.
Bác cả bị quấn lấy không có cách nào, bất đắc dĩ dẫn cô đến một nơi vắng người, sau đó thở dài một tiếng thật sâu.
Cô gái trước mặt tràn đầy sức sống, không phù hợp với ngôi làng tiêu điều này của họ. Thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Cuộc đời của mọi người ở đây đều đã tàn lụi, tương lai vô vọng, nhưng cô gái này vẫn còn một tương lai tươi sáng, không giống như họ. Cũng không giống như đứa bé kia.
Nghĩ vậy, bác cả tự giễu cười, đơn giản buông xuôi: "Cháu muốn hỏi gì?"
Vân Xu nói: "Cháu muốn hỏi một chút về lịch sử của thôn này, và Tử Lương có phải có một người... anh em sinh đôi không ạ?"
Bác cả nhìn cô thật sâu một cái: "Cháu hỏi như vậy, thật ra trong lòng đã có ý tưởng rồi phải không."
Vân Xu im lặng, chậm rãi gật đầu. Tối qua cô đã suy nghĩ rất lâu, dựa theo những manh mối đã phát hiện, suy đoán một chút, khả năng lớn nhất chính là chồng cô có một người anh em sinh đôi. Lúc hai người mới ở bên nhau, Vân Xu đã hỏi vấn đề này, nhưng anh ấy trả lời rất mơ hồ, chỉ nói mình có một người anh em đã lâu không liên lạc.
Cô đương nhiên nghĩ là anh trai hoặc em trai kém vài tuổi. Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Vẻ mặt bác cả càng thêm đau thương, bàn tay run rẩy móc từ trong túi ra một điếu t.h.u.ố.c lá nhăn nhúm, quẹt một que diêm, châm lửa. Trong làn khói lượn lờ, ông bắt đầu kể một câu chuyện