Nhưng mà hình như có gì đó không đúng thì phải? Bác sĩ nói chồng cần dưỡng bệnh một thời gian mới có thể đi lại, mới có ngày thứ tư thôi mà chồng đã có thể dậy làm bữa sáng rồi sao?
Vân Xu về phương diện này có thể nói là hoàn toàn không hiểu biết, cũng không thể phán đoán được tình huống này có bình thường hay không.
Chồng nhận ra suy nghĩ của vợ, cười nói: "Thể chất mỗi người khác nhau mà, anh từ nhỏ vết thương mau lành lắm, buổi sáng làm việc cũng rất cẩn thận nên không ảnh hưởng gì đâu, em đừng lo lắng."
"Hơn nữa làm bữa sáng chỉ mất vài phút thôi, không tốn nhiều thời gian đâu."
Cái này hình như cũng có thể nói qua được. Vân Xu xác định chồng không phải cố gắng chịu đau sau đó cũng không nghĩ nhiều nữa.
"Vừa nãy em có phải rất mất mặt không?" Nhớ tới vẻ hùng hổ của mình, Vân Xu thở dài một tiếng.
Chồng dịu dàng cười nói: "Không có đâu, vừa nãy em đáng yêu lắm." Đây là lời thật lòng của anh.
Vân Xu im lặng, cô không nên hỏi chồng câu hỏi này, từ khi hai người quen nhau, chồng vĩnh viễn đều trả lời cô như vậy.
"Vậy em có phải đã làm phiền mọi người họp không?" Vân Xu hỏi.
Chồng an ủi: "Không có đâu, chúng ta vừa lúc định nghỉ ngơi." Anh họp hành từ trước đến nay đều cho nhân viên có thời gian nghỉ giữa giờ.
Công ty.
Những nhân viên đang họp nhìn theo phó tổng rời khỏi màn hình, lập tức xúm lại trò chuyện với nhau, vẻ mặt hưng phấn.
"Vừa rồi vị kia là vợ của Ôn phó tổng sao, giọng nói dễ nghe quá đi!"
"Vừa nãy tôi thật sự tê cả tai, cảm nhận được cảm giác yêu đương luôn á."
"Bởi vì phó tổng buổi sáng không gọi cô ấy dậy nên cô ấy giận dỗi, nghe cứ như đang nũng nịu ấy, tiếc là không thấy mặt."
"Thật muốn gặp vợ của Ôn phó tổng nha, chắc chắn giọng nói hay thế nào thì người cũng là đại mỹ nhân."
"Ngày nào cũng nghe được giọng nói như vậy, tự nhiên có chút ngưỡng mộ Ôn phó tổng."
Vân Xu không biết những suy nghĩ thật sự của nhân viên đang họp, vẫn còn đang thở dài vì mình mất hình tượng. Được chồng an ủi một hồi lâu, cô mới chấp nhận sự thật này.
"Bữa sáng hâm nóng lại là được, có cần anh giúp gì không?" Chồng hỏi.
Vân Xu lắc đầu: "Anh đi làm đi, em tự làm được rồi."
Ôn Tử Lương hôn lên trán vợ, xoay người trở lại phòng làm việc.
"Từ từ đã." Vân Xu lại nhớ ra một chuyện: "Lát nữa em sẽ thay băng cho anh một lần nữa."
Ôn Tử Lương nói: "Đã thay rồi, thuốc cũng bôi rồi."
Vân Xu nghiêng đầu, vậy là chồng căn bản không cần cô chăm sóc sao?
Hai tuần trôi qua, hai vợ chồng đi khám ở một bệnh viện khác, bác sĩ nói chồng hồi phục gần như hoàn toàn, có thể không cần bôi thuốc và băng bó nữa.
Vân Xu nghi hoặc nói: "Nhưng trước đó bác sĩ nói phải dưỡng bệnh mấy tháng."
Bác sĩ nói: "Chắc là họ chẩn đoán sai rồi, cô xem chồng cô bây giờ đi lại bình thường thế này, cần lâu như vậy sao."
"Nhưng lúc đó anh ấy bị thương rất nặng." Vân Xu nói.
Bác sĩ không để bụng nói: "Chắc chỉ là bề ngoài đáng sợ thôi, thực tế không tổn thương đến xương cốt đâu, cũng chỉ là cái gọi là bị thương ngoài da, loại này mau lành lắm."
Vân Xu nhìn dáng người thẳng tắp của chồng, trong lòng hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng. Là như vậy sao?
Nhưng dáng đi tự nhiên của chồng không thể nào là giả được, có lẽ đúng như anh nói, thể chất của anh không giống người khác.
Thời tiết mưa to đã qua, mấy ngày liền đều là trời nắng. Trong khoảng thời gian này vì vết thương của chồng, hai vợ chồng rất ít khi ra ngoài, bây giờ hiếm khi rảnh rỗi lại là cuối tuần, đơn giản là ra ngoài đi dạo một lát.
Vân Xu luôn chú ý đến sắc mặt của chồng, thấy anh không có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào, lúc này cô mới tin rằng vết thương kinh khủng trước đó đã hoàn toàn lành.
Ôn Tử Lương cười nói: "Còn phải cảm ơn Xu Xu đã nấu canh xương hầm tình yêu cho anh nữa chứ."
Mặt Vân Xu lập tức đỏ bừng, nồi canh xương hầm hôm trước cô nấu, cô lỡ tay cho quá nhiều muối, mặn đến khó ăn, nhưng chồng vậy mà không hề nhăn mặt đã uống hết sạch.
Nếu không phải cô để lại một bát nhỏ cho mình, chắc cô cũng không phát hiện ra. Cô thật sự sắp bị chồng chiều đến mức không thể tự lo cho bản thân, ngay cả canh cũng không biết nấu.
Vân Xu vội vàng chuyển chủ đề: "Vết thương cũng gần khỏi rồi, chuyện về quê cũng nên đưa vào lịch trình thôi."
Chuyện này mà còn kéo dài nữa thì phải đợi đến mùa hè mất, cô không muốn chút nào phải đi xa nhà vào lúc trời nắng nóng như vậy.
Sắc mặt Ôn Tử Lương khẽ thoáng chút không vui, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ừ, vậy chọn lúc nào thời tiết đẹp thì về."
Vân Xu về nhà sau đó bắt đầu nghiên cứu dự báo thời tiết, cuối cùng quyết định ba ngày sau sẽ xuất phát.
Quê của chồng cách đây rất xa, Vân Xu lo lắng con mèo Ragdoll không quen với việc đi đường dài nên đã gửi nó cho bà Hạ hàng xóm.
Bà Hạ cười tủm tỉm nói: "Tiểu Vân, cháu yên tâm, bà nhất định giúp cháu chăm sóc Noãn Noãn béo ú nu luôn."
Noãn Noãn không thể tin được mà nhìn người chủ nhẫn tâm bỏ rơi mình, nó bám chặt vào vạt áo Vân Xu không rời, tiếng mèo kêu nghe đặc biệt ủy khuất. Vân Xu dỗ dành nó một hồi lâu nhưng không có hiệu quả.
Ôn Tử Lương liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã quá giờ xuất phát dự kiến của họ. Anh đi đến trước mặt con mèo Ragdoll, cúi người xuống, nhẹ giọng nói: "Noãn Noãn muốn đi cùng anh không?"
Ôn Tử Lương cười rất dịu dàng, nhưng con mèo Ragdoll lại xù lông lên như bị giật điện: "Vèo" một cái rúc vào lòng bà Hạ, chỉ còn cái đuôi mèo ở bên ngoài. Vân Xu kinh ngạc, còn có thể như vậy nữa sao.
Ôn Tử Lương xoay người nói: "Xu Xu, chúng ta đi thôi, không đi nữa thì muộn mất."
Vân Xu gật đầu, vẫy tay chào bà Hạ và Noãn Noãn.
Xe cuối cùng cũng xuất phát. Vân Xu quay đầu lại, ghế sau xe để những đồ vật đã mua ở siêu thị lần trước, chắc những thứ này cũng đủ rồi.
Quê chồng thật sự rất hẻo lánh, không chỉ lái xe mất mười mấy tiếng đồng hồ mà còn ở trong vùng núi. Vân Xu ngồi đến eo cũng mỏi nhừ, đến chiều ngày hôm sau mới vừa tới nơi.
Một ngôi làng miền núi hẻo lánh lạc hậu hiện ra trước mắt.
Những ngôi nhà ngói đất cũ nát, thấp bé, con đường nhỏ lầy lội gập ghềnh, những cành cây khô khốc giương nanh múa vuốt, ngay cả bầu trời vốn trong xanh cũng bị bao phủ bởi một tầng khói mù, trở nên xám xịt một màu.
Những cụ già mặc quần áo cũ kỹ ngồi trước cửa nhà, ánh mắt đục ngầu, gầy guộc khô héo, ngơ ngác nhìn lên trời. Người qua lại thỉnh thoảng dừng chân, nhỏ giọng nói vài câu. Cả ngôi làng toát lên vẻ tiêu điều, ngay cả những người đàn ông tráng niên cũng phần lớn im lặng ít nói.
Đây là quê của chồng.
Lần trước Vân Xu đến đây, chỉ dừng lại một lát rồi rời đi, cũng chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ cô mới nhận ra nơi này còn lạc hậu hơn cả trong tưởng tượng, đến một con đường bằng phẳng cũng không có.
Cô bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ, nơi này hình như đã bị người ta lãng quên.
Vẻ mặt chồng bình tĩnh, dù đã về đến quê nhà, anh vẫn giữ cảm xúc bình thản, như thể đến một nơi bình thường nào đó. Chỉ khi chú ý đến ánh mắt của vợ, anh mới nghiêng đầu nở nụ cười ôn hòa quen thuộc với cô.
Một chiếc xe ô tô hiếm hoi xuất hiện ở ngôi làng miền núi hẻo lánh này, lại không phải là người đi ngang qua, đã thu hút không ít ánh mắt của dân làng. Chỉ là chiếc xe này càng nhìn càng quen mắt, có người trong lòng thầm nghi hoặc.
Ô tô dừng lại trước một ngôi nhà hơi lớn hơn một chút. Ngôi nhà tuy trông cũ nát, nhưng so với những ngôi nhà khác thì có vẻ khang trang hơn, cửa gỗ còn khá mới, chắc là mới thay, trên mái hiên treo hai chiếc đèn lồng, vải đỏ chữ đen, có lẽ vì trải qua mưa gió nhiều nên chữ đen đã mờ không rõ.
Dân làng thấy xe dừng ở vị trí đó thì biến sắc, theo bản năng lùi lại hai bước. Họ nhớ đến một người.
Sau khi một nam một nữ xuống xe, sắc mặt dân làng càng khó coi hơn.
Vân Xu vừa xuống xe đã không khỏi nhíu mày, không khí nơi này tràn ngập một mùi khó tả, mùi phân gia cầm và một mùi hư thối kỳ lạ lẫn vào nhau, thật sự đang thách thức giới hạn khứu giác của người ta.
Chồng thật sự lớn lên ở nơi này sao? Vân Xu rơi vào một sự nghi ngờ sâu sắc.
"Đi thôi, họ ở bên trong." Ôn Tử Lương nói.