“A Ngọc đi thôi. Con không phải vẫn luôn rất thích Diệp tiểu thư, hy vọng ta chấp nhận cô ấy sao? Ta bây giờ chấp nhận. Hai con có thể đi kết hôn.” Giọng cha Quản Hòa Ngọc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến anh nổi da gà.
Cha Quản Hòa Ngọc đã quyết định. Con trai cả đã khiến ông quá thất vọng. Không chỉ chống đối ông trong hôn sự, công khai bảo vệ Diệp Bảo Trà mà còn đắc tội với Kinh Nam Lĩnh. Quản Hòa Ngọc không thể tiếp quản gia nghiệp, có lẽ ông nên bồi dưỡng con trai thứ hai.
“Quản lão gia đã đồng ý.” Trợ lý ra hiệu mời: “Quản công tử, Diệp tiểu thư, xin mời đi.”
Vô số ánh mắt đổ dồn vào Quản Hòa Ngọc, vô số áp lực đè nặng lên người anh, nhưng anh vẫn muốn từ chối. “Tôi không…” Lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Cơ thể Quản Hòa Ngọc cứng đờ như đá. Anh nhìn thấy tay Kinh Nam Lĩnh dường như vô tình đặt lên bao súng. Cảm giác kinh khủng lại ùa về, lần này còn đáng sợ hơn lần trước. Đối phương thật sự có ý định g.i.ế.c anh.
Quản Hòa Ngọc đồng ý.
Trợ lý cười. Thế này chẳng phải tốt rồi sao? Hà tất phải giãy giụa vô ích. Tư lệnh sẽ không để những người như vậy lảng vảng bên cạnh Vân tiểu thư.
Hai người lính theo hiệu lệnh của trợ lý, mạnh mẽ kẹp Diệp Bảo Trà và Quản Hòa Ngọc ở giữa, dẫn họ đi ra ngoài.
Vẻ mặt Diệp Bảo Trà phức tạp. Cô muốn ở bên Quản Hòa Ngọc, nhưng tình huống này khiến cô có chút khó chịu. Cô đã từng mơ ước Quản Hòa Ngọc sẽ cầu hôn cô như những người phương Tây, với nhà thờ lãng mạn, bó hoa tinh xảo, thả bóng bay và chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Chứ không phải như thế này, bị người khác cưỡng ép mang đi. Điều này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Diệp Bảo Trà định tranh cãi, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Kinh Nam Lĩnh, cô như bị dội một gáo nước lạnh, cả người run rẩy. Trong lòng cô chợt nảy ra một ý nghĩ: nếu cô từ chối, anh sẽ dùng những thủ đoạn mạnh tay hơn. Người đàn ông kia căn bản không coi họ ra gì, mục tiêu của anh chỉ có một. Diệp Bảo Trà dám làm loạn ở hỉ đường vì biết Quản gia sẽ không làm gì cô, nhưng nếu đổi thành Kinh Nam Lĩnh thì mọi chuyện đều khó đoán. Anh chắc chắn không phải là một người nhân từ.
Trò hề kết thúc, hai nhân vật chính rời đi. Để lại cho mọi người một tiếng thở dài. Nói là đi đăng ký kết hôn, nhưng chẳng khác nào đi vào tù. Nhưng ai bảo chính anh ta gây ra những chuyện xấu này?
Cha Vân kinh hãi trước những diễn biến trước mắt. Chỉ trong chốc lát, tình hình đã hoàn toàn đảo lộn. Thật lòng mà nói, bộ dạng bị ép buộc của Quản Hòa Ngọc khiến ông cảm thấy hả hê. Ai bảo trước đó anh ta dám làm mất mặt con gái ông trước mặt mọi người. Giờ đây, ông nhìn Kinh Nam Lĩnh cũng thấy thuận mắt hơn nhiều. Đương nhiên, nếu người này không có ý đồ gì với con gái ông thì càng tốt.
Vân Xu yên lặng đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có chút mệt mỏi. Bộ áo cưới này và những trang sức trên đầu rất nặng, cổ cô cũng hơi mỏi.
Kinh Nam Lĩnh cụp mắt xuống, khẽ hỏi: “Muốn về không?”
Vân Xu ngước mắt nhìn anh ta một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu: “Vâng, muốn về.” Chiếc trâm cài ngọc trai trên mái tóc đen dài của cô nhẹ nhàng lay động, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Kinh Nam Lĩnh dừng lại một chút rồi nói: “Được, vậy về thôi.”
Trợ lý bước lên một bước, cúi người cung kính nói: “Vân tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong bên ngoài. Lập tức phái người hộ tống ngài cùng Vân tiên sinh, Vân phu nhân cùng nhau trở về.” Anh tỏ ra rất kính trọng, hoàn toàn khác với thái độ đối với Quản Hòa Ngọc và Diệp Bảo Trà.
Cha Vân vừa định từ chối thì Vân Xu đã đồng ý: “Cha, cha xem quần áo con mặc thế này có ra ngoài được không?” Cô đang mặc một bộ áo cưới đỏ thẫm, váy áo xúng xính, trên đầu trang sức châu ngọc lấp lánh, vẻ đẹp kinh người.
Cha Vân thở dài. Cũng phải, ai có thể ngờ ngày vui lại biến thành thế này? Ông chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ đi theo Kinh Nam Lĩnh.
Khi mấy người đi ra, hai hàng lính xung quanh càng đứng thẳng hơn, vẻ mặt nghiêm nghị. Đây chính là phu nhân tư lệnh tương lai, ai dám chậm trễ cô ấy?
Ngoài cửa có hai chiếc xe dừng lại. Cha mẹ Vân Xu lên một chiếc, Vân Xu lên chiếc còn lại, Kinh Nam Lĩnh cũng ở trên chiếc xe đó.
Cha Vân tức giận vô cùng. Con sói đội lốt cừu này vậy mà dám công khai nhòm ngó con gái bảo bối của ông. Ông lập tức muốn xuống xe thì bị mẹ Vân Xu giữ lại.
“Buông anh ra, anh đi đưa Xu Xu về.”
Mẹ Vân Xu trách móc: “Cứ để cho chúng nó ngồi cùng nhau đi. Ban ngày ban mặt, có thể làm được gì?”
Cha Vân nghẹn lời: “Nhưng, nhưng…”
Mẹ Vân Xu hạ giọng nói: “Không cần thiết. Con gái chúng ta không ngốc. Ai đối tốt với nó thật lòng, ai có ý đồ xấu, ở chung một lúc nó sẽ cảm nhận được.”
“Hơn nữa, sau chuyện hôm nay, anh cũng nên hiểu rằng bây giờ Xu Xu cần nhất một người bảo vệ mạnh mẽ bên cạnh.”
Góc độ quan sát của mẹ Vân Xu khác với cha Vân. Là phụ nữ, bà nhận thấy được sự trang trọng và nghiêm túc của Kinh Nam Lĩnh đối với Vân Xu. Quản gia đã bị loại, vừa rồi Vân Xu lại bị nhiều người nhìn thấy. Chờ thời gian dài, tin tức lan truyền, những rắc rối còn ở phía sau. Kinh Nam Lĩnh là người phù hợp nhất với Vân Xu. Anh có quyền lực và địa vị có thể cho Vân Xu một cuộc sống tương đối tự do.
Phân tích của mẹ Vân khiến cha Vân không còn gì để nói, chỉ có thể im lặng ngồi trên ghế.
Trên chiếc xe phía trước, người lái xe nhìn thẳng phía trước lái xe. Kinh Nam Lĩnh ngồi ở ghế sau, ánh sáng dịu dàng hắt lên người anh. Đôi mắt tuấn mỹ lạnh lùng cũng dường như mang theo vẻ dịu dàng nhè nhẹ. Dây xích vàng khẽ phản quang, chiếc áo choàng màu xanh đậm càng làm nổi bật vóc dáng cao lớn của anh.
Vân Xu ngẩng đầu nhỏ lên, khẽ nói: “Cảm ơn anh.” Nếu không có anh, hôm nay cô chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Kinh Nam Lĩnh nói: “Đã hai lần rồi.”
“Hả?” Vân Xu nghi hoặc một chút, ngay sau đó nhớ ra trên tàu hỏa cô cũng đã nói lời cảm ơn như vậy. Hơn nữa lần này, cô đã nói lời cảm ơn hai lần. Cô có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng ửng lên nhè nhẹ.
Ánh mắt Kinh Nam Lĩnh dần trở nên sâu thẳm, một lúc sau anh nói: “Em có suy nghĩ gì về vị công tử Quản gia kia?”
“Em chỉ gặp anh ta một lần. Nếu phải nói suy nghĩ thì…” Vân Xu nghĩ nghĩ: "Cảm giác anh ta rất kỳ lạ. Anh ta dường như không quá muốn kết hôn với Diệp tiểu thư, nhưng chẳng phải hai người họ vừa mới thổ lộ tình cảm sâu sắc sao?” Vẻ mặt cô chỉ thuần túy tò mò, không có đau khổ hay oán hận.
Kinh Nam Lĩnh ừ một tiếng, vẻ mặt thản nhiên.
Người lái xe phía trước thầm lau mồ hôi. Vị Quản công tử kia vận may không tệ. Cũng may Vân tiểu thư tính tình tốt, nếu cô ấy tỏ ra bất mãn với anh ta, tư lệnh sẽ không dễ dàng tha cho anh ta như vậy. Nếu Vân tiểu thư có tình cảm với anh ta thì anh ta còn thảm hại hơn.
Xe đến nhà Vân gia. Vân Xu vừa định xuống xe thì tiếng nói từ phía sau vang lên: “Anh đã giúp em hai lần.”
Vân Xu quay đầu lại. Người đàn ông hơi cúi người, bàn tay với những ngón tay thon dài đưa ra, dường như muốn chạm vào má cô. Tim cô thoáng hẫng một nhịp. Nhưng bàn tay kia chỉ nhẹ nhàng lướt qua trong tích tắc, như chuồn chuồn lướt nước, để lại một chút cảm giác nóng rực như có như không, rồi lại đưa lên phía trên.
Một tiếng động rất nhỏ vang lên, thanh thúy dễ nghe. Anh ta chậm rãi thu tay về, trên tay cầm một chiếc trâm ngọc trai tua rua: “Lễ vật cảm ơn anh xin nhận lấy.” Người đàn ông tuấn mỹ cường đại thưởng thức chiếc trâm tinh xảo trong tay, cứ như vậy nhìn cô, thong dong thản nhiên.
Mắt Vân Xu hơi mở to.
Bên này, cha Vân thấy con gái vẫn còn trên xe chưa xuống thì lên tiếng thúc giục: “Xu Xu về đến nhà rồi.” Sau đó, cửa xe bị mở ra, Vân Xu không quay đầu lại mà đi thẳng vào nhà.
Trong xe, Kinh Nam Lĩnh không nhanh không chậm cất chiếc trâm đi.
Cha Vân khó hiểu nhìn bóng dáng con gái nhanh chóng về nhà, quay đầu nói lời cảm ơn với Kinh Nam Lĩnh: “Đa tạ Kinh tư lệnh.”
“Không cần khách sáo, cô ấy đã cảm ơn rồi.” Kinh Nam Lĩnh nói.
Đi theo bên cạnh cha Vân Xu, mẹ Vân Xu như đang suy nghĩ gì đó. Con gái bà vừa nãy có phải là mặt đỏ lên không?
……