Không nói không được, họ không muốn đắc tội với người này.
Kinh Nam Lĩnh thu hết mọi thứ xung quanh vào mắt, rồi hờ hững nhìn về phía tân lang đang đứng ở giữa.
Quản Hòa Ngọc lập tức cảm thấy như bị một sự tồn tại đáng sợ nào đó theo dõi. Toàn thân anh cứng đờ như tượng đá, thậm chí không có dũng khí tìm kiếm nơi phát ra ánh mắt đó.
Rất lâu sau, người nọ rời đi tầm mắt, Quản Hòa Ngọc mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Mà phía trên, cha Vân lộ vẻ nghi ngờ. Ông dường như nhìn thấy Kinh Nam Lĩnh khẽ gật đầu với mình.
Nhưng hai người không hề có bất kỳ mối giao hảo nào, đối phương không cần thiết phải chào hỏi ông. Chẳng lẽ là ông nghĩ nhiều rồi?
……
Cho dù có người ngoài ý muốn xuất hiện, hôn lễ vẫn tiếp tục theo đúng trình tự.
Kinh Nam Lĩnh dường như đúng như lời nói, chỉ đến uống rượu mừng. Dần dần, không khí bắt đầu hòa hoãn, khách khứa cũng bớt căng thẳng hơn.
“Tân nương tử đến rồi!”
Không biết ai lớn tiếng hô một câu, mọi người đều hướng về phía cửa nhìn lại.
Tân nương mặc áo cưới phượng bào màu đỏ thẫm, eo thon gọn được thắt lại, phác họa ra một vòng eo nhỏ nhắn. Khăn voan đỏ thẫm che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi bàn tay trắng ngần. Đôi tay trắng như tuyết càng thêm nổi bật dưới lớp áo cưới đỏ.
Cô chậm rãi bước đến, gót sen nhẹ nhàng, tư thái tuyệt đẹp, khí chất hơn người.
Tiếng ồn ào trong hỉ đường nhỏ dần, mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Trước khi nhìn thấy Vân tiểu thư, không ai nghĩ rằng có người chỉ dựa vào tư thái cũng có thể khiến mọi người kinh diễm đến vậy.
Quản Hòa Ngọc xoay người, không khỏi giật mình một chút. Anh cho rằng người vợ tương lai của mình sẽ là người không phóng khoáng, hiện tại xem ra đối phương cũng không hẳn là như vậy.
Nhưng thì sao, anh càng coi trọng tư tưởng của bạn đời, càng hy vọng có sự giao lưu về tâm hồn với vợ. Những điều này Vân Xu không thể cho anh.
“Tân nương tử chắc chắn rất đẹp.”
“Đại công tử Quản gia có phúc khí nha.”
“Hai vị trai tài gái sắc, sau này nhất định có thể bạc đầu giai lão.”
Tiếng chúc mừng của khách khứa lại vang lên, nụ cười trên mặt cha Vân càng thêm rạng rỡ. Con gái bảo bối của ông đương nhiên là tốt nhất.
Khăn voan che khuất phần lớn tầm mắt, Vân Xu chậm rãi tiến về phía trước.
Không biết có phải ảo giác không, cô cảm nhận được một ánh mắt như có chất lỏng, có chút quen thuộc.
Vân Xu nhớ lại chuyện xảy ra trên tàu hỏa, cùng với người đàn ông có khí thế cường đại kia.
Điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong cô là khoảnh khắc anh giơ khẩu s.ú.n.g lên, đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng, từ đầu đến cuối vẫn thong dong chắc chắn.
Bất quá, vị Kinh tư lệnh kia không có giao hảo với hai nhà, hẳn là sẽ không xuất hiện ở đây.
Đúng lúc Vân Xu nghĩ như vậy thì một tiếng “Tư lệnh” vang lên bên tai. Cô giật mình, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn không khỏi nắm chặt.
“Ừ.” Tiếng đáp khẽ khàng, giống như ngày hôm đó.
Vân Xu tiếp tục tiến về phía trước.
Kinh Nam Lĩnh nhận ra sự căng thẳng của cô, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ động đậy, nhỏ đến mức không ai nhận ra.
Trình tự hôn lễ tiếp tục, tư lễ cao giọng nói.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
Môi Quản Hòa Ngọc hơi tái đi, bàn tay cầm dải lụa đỏ không ngừng siết chặt. Sau khi phu thê đối bái, anh và Vân Xu sẽ chính thức trở thành vợ chồng.
Anh nghĩ, mình có thể cho cô hôn nhân, nhưng vĩnh viễn không thể cho cô tình yêu. Trái tim anh đã thuộc về một người con gái khác.
Quản Hòa Ngọc bên kia nghĩ ngợi lung tung, Vân Xu bên này lại bình tĩnh lạ thường, có thể nói là lòng như mặt nước. Cô rất rõ ràng mục đích Vân gia đồng ý cuộc hôn nhân này, đối với Quản Hòa Ngọc cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Chỉ hy vọng trong thời loạn lạc này, người nhà và cô được bình an vô sự.
Xuyên qua lớp khăn hỉ rủ xuống, có thể thoáng thấy tình hình của tân lang. Động tác của anh dường như có chút chậm chạp, khiến Vân Xu có chút kỳ lạ.
Mấy ngày trước, cô đã gặp Quản Hòa Ngọc từ xa một lần, đối phương là một người ôn hòa.
Nhưng hiện tại, anh ta cho cô cảm giác không thích hợp.
Vân Xu nén xuống nỗi nghi hoặc trong lòng, xoay người đối mặt với Quản Hòa Ngọc.
“Phu thê đối bái!” Tư lễ cao giọng nói.
Cha Quản hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt. Tất cả đều diễn ra theo đúng ý ông, thật tốt.
Quản Giác sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, nắm tay siết chặt, không ngừng tự nhủ phải nhẫn nại, chỉ có hôm nay một lần mà thôi.
Vân Xu khẽ cụp mắt, đợi bước này qua đi, hai người trong mắt người khác sẽ là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Chỉ là ánh mắt dõi theo cô từ phía sau, dường như càng thêm rõ ràng.
Vân Xu cảm giác, từ khi cô bước vào cửa, người nọ đã không rời mắt khỏi cô.
“Tư lệnh, vị kia tới.” Phó quan thấp giọng nói.
Tay Kinh Nam Lĩnh đặt trên bao s.ú.n.g chậm rãi buông xuống, vẻ mặt hờ hững: “Ừ.”
Tua rua trên khăn hỉ nhẹ nhàng lay động, Vân Xu đang chuẩn bị cúi người.
Một giọng nói cực kỳ có sức xuyên thấu vang lên, cứng rắn át đi tiếng ồn ào khắp sảnh.
“Chờ một chút! Các người không thể thành thân!”
Tim Quản Hòa Ngọc đập mạnh một nhịp, lưng lại không thể cúi xuống.
Động tác hành lễ của đôi tân nhân dừng lại, tiếng ồn ào trong hỉ đường đột nhiên im bặt, khách khứa quay đầu lại với ánh mắt kinh ngạc.
Chỉ thấy ngoài cửa đứng một người phụ nữ mặc âu phục trắng. Giọng nói vừa nãy ngăn cản là do cô ta hô lên.
Người khác nhíu mày nói: “Cô gái à, đây là hỉ đường của người khác, không phải chỗ cô làm loạn, mau rời đi đi.”
“Ngày vui của Quản gia không cho phép người tùy tiện gây rối.” Lại có người lên tiếng: "Cô đừng làm chuyện khiến mình hối hận.”
“Mau rời đi đi, Quản lão gia không phải là người dễ dãi đâu.”
Diệp Bảo Trà cố chấp đứng tại chỗ, lớn tiếng nói: “Tôi không đến gây rối, tôi chỉ đến theo đuổi tình yêu của mình, theo đuổi cuộc sống tự do.”
Cô ta không màng sự cản trở của mọi người, lập tức đi đến bên cạnh Quản Hòa Ngọc, thái độ thân mật nói: “A Ngọc, em đến tìm anh.”
Tiếng gọi này khiến các tân khách nghẹn họng. Người con gái đột nhiên xuất hiện rõ ràng có quan hệ không tầm thường với đại công tử Quản gia. Họ lại cẩn thận liếc nhìn Kinh Nam Lĩnh, anh vẫn ung dung ngồi đó. Giống như đang xem kịch, mọi người đồng loạt im lặng.
Môi Quản Hòa Ngọc run rẩy: "Em không nên đến.”
Diệp Bảo Trà nói: “Chúng ta yêu nhau, em cần phải đến. Em không thể để anh cứ như vậy từ bỏ, khuất phục trước số phận. Anh đã quên những tư tưởng mới mà chúng ta tiếp thu ở nước ngoài sao? Dân chủ, bình đẳng, tự do!”
“Anh đã quên sao!”
Ánh mắt Quản Hòa Ngọc phức tạp.
Ngồi ở trên, cha Quản giận dữ không kiềm chế được: "Diệp tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ của con trai ta, xin cô đừng tùy tiện quấy rối!”
Diệp Bảo Trà không sợ hãi ngẩng đầu, cô muốn mang Quản Hòa Ngọc ra khỏi sự áp bức này: "Bá phụ, A Ngọc và Vân tiểu thư còn chưa gặp mặt nhau được mấy lần, sao bác có thể ép A Ngọc cưới cô ấy!”
Cha Quản lạnh lùng nói: “Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Họ đã định hôn ước từ nhỏ, vốn dĩ phải ở bên nhau. Còn Diệp tiểu thư cô, nên về đâu thì về đó đi!”
“Bây giờ đã là thời đại mới, chúng cháu có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, chúng cháu có quyền bảo vệ nhân quyền của mình.” Diệp Bảo Trà lớn tiếng nói: "Cháu và A Ngọc thật lòng yêu nhau, cháu đến theo đuổi hạnh phúc của mình có gì sai!”
Cô ta nhìn về phía Quản Hòa Ngọc, giơ cuốn sách trên tay: "A Ngọc, anh còn nhớ cuốn sách này không? Đây là món quà anh tặng em nửa năm trước. Chúng ta đã ước hẹn cùng nhau theo đuổi lý tưởng, em vẫn luôn đợi anh.”
Tâm thần Quản Hòa Ngọc kịch liệt rung động. Đây là tình cảm nồng nhiệt, không sợ hãi đến nhường nào. Cô vì anh, một mình xông vào nơi này.
Cảm xúc trong lòng anh cuộn trào như sóng, tràn ngập mọi ngóc ngách. Đây là người con gái anh yêu, là người bạn đời anh muốn nắm tay đi hết cuộc đời.
Cha Vân sắc mặt đen như đáy nồi. Trước mặt bao nhiêu người, một người con gái đột nhiên xông tới bày tỏ tình cảm với Quản Hòa Ngọc, mà anh ta lại tỏ vẻ cảm động. Xem ra hai người đã có tình ý với nhau từ trước.
Suýt chút nữa gả cô con gái yêu quý cho loại người này, trán cha Vân giật liên hồi.
“Làm càn! Ta thấy cô thật vô liêm sỉ!” Cha Quản mặt xanh mét: "Người đâu! Đưa Diệp tiểu thư ra ngoài!”