Cách đó không xa, Quản Hòa Ngọc sắc mặt tái nhợt, khóe môi cong lên nụ cười chua xót.
Từ nay về sau, anh chỉ có thể cùng tiểu thư Vân gia trói buộc bên nhau, không còn niềm vui trên đời.
Bên cạnh, Quản Giác thần sắc âm trầm, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng tận tai nghe vô số người chúc mừng Vân Xu và Quản Hòa Ngọc ở bên nhau, cơn giận trong lòng vẫn sắp trào ra.
Anh ghen tị với anh trai mình vì có thể cưới Vân Xu.
Trong số khách khứa, ngoài đối tác làm ăn của Quản gia, còn có mấy người bạn học của Quản Hòa Ngọc, họ rõ ràng chuyện của Quản Hòa Ngọc và Diệp Bảo Trà, trong mắt không khỏi lộ vẻ đồng tình.
Một đôi tình nhân tốt đẹp như vậy, cư nhiên bị ép chia lìa.
Cha Quản là cha của Quản Hòa Ngọc, họ không tiện xen vào, cuối cùng chỉ có thể trút giận lên Vân gia và vị Vân tiểu thư kia.
“Ôi, Bảo Trà bây giờ chắc chắn trong lòng khó chịu lắm.”
“Tôi nghe nói mấy ngày nay cô ấy cũng không ra ngoài nhiều, đều tại Vân gia.”
“Đã là thời đại mới rồi, chúng ta đang nỗ lực khởi xướng nhân quyền, ở đây lại có người ôm khư khư những quy củ cũ kỹ, thật là hủ bại đến cực điểm.”
“Loại người này cũng không có tư cách được cứu vớt, tư tưởng của họ đã hoàn toàn hủ bại rồi.”
Khu Vân gia.
Trước gương trang điểm, người con gái mặc một bộ áo cưới đỏ thẫm, trên đó thêu hình phượng hoàng bay lượn chín tầng mây, sống động như thật, chỉ là nỗi khổ sở trong mắt lại phá hỏng màu đỏ vui mừng.
Vân Xu thật sự rất khổ sở, Vân Phi Vũ hai ngày trước đi nơi khác giải quyết việc gấp, không ngờ bên đó đột nhiên xảy ra chiến sự nhỏ, tàu hỏa ngừng chạy, anh bị kẹt lại bên đó chưa về.
Nói cách khác, Vân Phi Vũ không thể nhìn thấy cô xuất giá.
Vân Xu đã nghĩ đến việc đổi ngày, nhưng cha Vân khuyên nhủ rất lâu, ngày cưới đã định, thiệp mời đã phát đi, mọi thứ đều đã chuẩn bị cho hôm nay, tùy tiện đổi thời gian sẽ mang đến vô vàn phiền toái.
Vân Xu bất đắc dĩ đồng ý.
Mẹ Vân hiểu cô khó chịu, xoa xoa tóc mai cô: "Xu Xu vui vẻ lên con, nếu Phi Vũ biết con vì nó mà khổ sở như vậy, nó sẽ tự trách, ngày đại hỉ, đương nhiên phải vui vẻ.”
Nói rồi, mẹ Vân nghẹn ngào, đứa con gái mà bà nâng niu bao năm nay thật sự phải gả đi, điều này chẳng khác nào dùng d.a.o cắt vào tim bà.
Nếu là thời bình, Vân gia tuyệt đối sẽ không gả Vân Xu đi sớm như vậy, là do họ quá vô năng.
Vân Xu lại bắt đầu an ủi mẹ.
Cô vẫn luôn biết người nhà đang lo lắng cho mình, cho nên chưa bao giờ có bất kỳ lời oán hận nào.
……
Quản gia.
Khách khứa càng lúc càng đông, không khí cũng ngày càng náo nhiệt.
Hiện tại nhà giàu có đều chuộng mặc váy cưới kết hôn, Quản gia làm như vậy rất hiếm, bởi vậy thu hút không ít ánh mắt.
Mọi người nhón chân mong chờ, đợi tân nương tân lang ra mắt.
Một số ít người cảm thấy cuộc hôn nhân này không hợp lý, nhưng trong mắt tuyệt đại đa số người, đây là một cuộc kết thân bình thường.
Tư tưởng mới và cũ va chạm, thế hệ trước vẫn kiên trì hôn ước cần thiết phải thực hiện.
Tiếng chúc mừng không ngớt bên tai trong dinh thự, tiếng pháo vang vọng phía chân trời.
Cách Quản gia mấy con phố, người con gái mặc bộ âu phục trắng ngồi trên xe kéo, không ngừng thúc giục.
Diệp Bảo Trà cầm món quà Quản Hòa Ngọc tặng, vẻ mặt càng thêm kiên định.
Cùng lúc đó.
Một chiếc xe màu đen đang chạy về phía Quản gia. Người lái xe có ánh mắt sắc sảo, lưng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau có khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, anh bắt chéo chân, đeo găng tay đen và khẽ gõ tay lên bao súng. Dưới vành mũ, đôi mắt anh sắc bén như dao.
Tiếng chiêng trống vui mừng vang lên không ngừng.
Trong sảnh chính treo đầy lụa đỏ, khách khứa cười nói rôm rả, miệng không ngớt lời chúc tụng. Cha mẹ hai bên ngồi trên ghế cao, tươi cười chắp tay cảm ơn mọi người xung quanh.
Quản Hòa Ngọc mặc lễ phục tân lang, vẻ mặt có chút miễn cưỡng. Mấy người bạn học đứng bên cạnh lo lắng nhìn anh.
Haizz, Hòa Ngọc chắc chắn là cực kỳ không tình nguyện đứng ở đây.
Càng hiểu rõ chuyện cũ của hai người, họ càng khó chịu vì một mối tình đẹp tan vỡ.
Cha Vân hơi nhíu mày, nhận ra có điều không ổn. Đối tượng mà con gái muốn gửi gắm cả đời, họ đương nhiên đã điều tra kỹ. Chuyện ở nước ngoài khó điều tra, nhưng tin tức trong nước đều cố gắng tìm hiểu cặn kẽ.
Quản Hòa Ngọc về nước chưa lâu, đa số mọi người đánh giá anh khá tốt.
Giàu có, có tài văn chương, tính cách ôn hòa, cư xử đúng mực, giữ mình trong sạch, là hình mẫu con rể lý tưởng của không ít người.
Cha Vân cũng từng nói chuyện với Quản Hòa Ngọc, trong lòng khá hài lòng, chỉ là tính cách anh không hợp ý ông lắm, có chút do dự thiếu quyết đoán.
Nhưng không sao, đợi Quản Hòa Ngọc tiếp quản Quản gia rồi rèn luyện vài năm, tính cách tự nhiên sẽ cứng rắn hơn. Hơn nữa, cha Quản thân thể còn khỏe mạnh, vẫn có thể chống đỡ thêm vài năm nữa.
Làm ăn nhiều, thấy chuyện đời cũng nhiều. Trong thời loạn lạc, cha Vân nhìn thấy quá nhiều người vì lợi ích và sinh tồn mà vứt bỏ lương tri. Ông lo lắng Vân Xu sau này sẽ trở thành vật hy sinh cho lợi ích, cuối cùng quyết định chọn Quản gia, nơi ông hiểu rõ gốc rễ.
Cha Vân tin tưởng nhân phẩm của cha Quản.
Ông cho rằng Quản Hòa Ngọc rèn luyện vài năm cũng có thể trưởng thành thành người có trách nhiệm như cha Quản.
Nhưng hiện tại——.
Cha Vân nhìn Quản Hòa Ngọc, nụ cười trên mặt nhạt dần. Ngày vui mà lộ ra vẻ mặt như vậy, thật quá vô lễ.
Phương Hàn Triệt cũng chú ý đến biểu hiện của Quản Hòa Ngọc, trong lòng âm thầm lắc đầu. Những lời anh nói trước đó, Quản Hòa Ngọc dường như không nghe lọt tai.
Chỉ đáng thương cho vị tiểu thư Vân gia kia.
Trong thời đại hỗn loạn này, phụ nữ là đối tượng dễ bị hy sinh, vứt bỏ nhất.
Đột nhiên, một người hầu hốt hoảng chạy vào: "Lão, lão gia, kia, vị kia tới!!!”
Cha Quản nhíu mày, vừa định hỏi là vị nào thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Đó là tiếng bước chân đều đặn, cực kỳ có quy luật. Vừa nghe đã biết đội ngũ này chắc chắn đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Tiếp theo, những người mặc quân phục quen thuộc xuất hiện trước mắt, mấy chục người lập tức phân bố ở các vị trí, vẻ mặt nghiêm túc.
Cha Quản trong lòng chùng xuống. Ở Bình Hải Thị này, không ai không biết nhóm người này, hoặc có thể nói trên mảnh đất này ít ai không biết họ.
Tiếng ủng chạm vào mặt xi măng vang lên, đánh vào lòng mọi người.
Một người đàn ông mặc áo choàng quân phục màu xanh đậm xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Anh có dung mạo tuấn tú, nhưng không ai dám nhìn thẳng. Đôi mắt anh đen thẳm như mực, áo choàng khẽ lay động theo từng bước đi, khí thế bức người.
Ngay cả dáng đi cũng phảng phất như đã được đo đạc kỹ, mỗi bước chân đều có khoảng cách vừa vặn như nhau.
Toàn bộ Quản gia, bao gồm cả khách khứa, đều im lặng như tờ.
Cho đến khi người kia bước vào sảnh, cha Quản mới cố gắng nở nụ cười niềm nở đón tiếp: "Không biết Kinh tư lệnh hôm nay đến đây có việc gì?”
Người nọ nhìn ông một cái, nói: “Đến uống chén rượu mừng thôi.”
Cha Quản âm thầm cười khổ. Ông không cảm thấy đối phương chỉ đơn giản là đến uống rượu mừng.
Chỉ là ý nghĩ trong lòng không thể nói ra, trên mặt vẫn phải tươi cười đón chào. Đây chính là Kinh Nam Lĩnh, không ai dám đắc tội.
“Mời ngài.”
Cha Quản mời người đến ghế trên. Xung quanh có người đã muốn bỏ chạy, nhưng liếc nhìn những người lính canh gác, lại nhìn khẩu s.ú.n.g bên hông họ, run rẩy ngồi trở lại.
Phó quan bước ra hòa giải, cười nói: “Các vị không cần câu nệ, tư lệnh thích không khí náo nhiệt.”
Mọi người nghẹn thở. Đây là đang nói đùa sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc khuyến khích của phó quan, họ chỉ còn cách nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng hết sức nói chuyện phiếm với người bên cạnh.