Mẹ Quản che miệng cười nói: “Ôi chao, Xu Xu nhà chúng ta còn đeo khăn che mặt mà A Giác đã ngây người rồi.”
Đến cả chị Xu cũng gọi rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy con trai út như vậy.
Cha Vân cười ha hả: “A Giác cũng là một thiếu niên tuấn tú lịch sự ưu tú mà.”
Vân Phi Vũ tùy ý nhướng mày, em gái anh xinh đẹp lại dịu dàng, là người con gái tốt nhất dưới bầu trời này, dù có khăn che mặt cũng không ngăn được mị lực của cô, thằng nhóc này ngây ngốc không phải là chuyện thường tình sao.
Anh kiên định cho rằng, ai không thích em gái anh chắc chắn có vấn đề.
Vân Xu nhìn chàng thiếu niên đang ngơ ngác nhìn mình, ý cười trong mắt càng thêm rạng rỡ.
Cậu em trai quen biết này trông thật thú vị.
“Đừng chỉ lo gọi chị Vân của con, còn có anh Vân của con nữa.” Cha Quản ho khan một tiếng.
Quản Giác miễn cưỡng kéo suy nghĩ về, theo bản năng đánh giá bản thân một phen, kiểm tra xem có chỗ nào thất lễ không.
Bộ đồng phục học sinh màu đen có vẻ hơi cũ, sớm biết vậy anh nên vào phòng thay một bộ quần áo khác rồi mới qua đây.
Quản Giác ảo não không thôi, lại như vô tình liếc nhìn Vân Xu một cái, lại lần nữa đối diện với ánh mắt ngậm ý cười kia, trái tim lặng lẽ đập nhanh, cô có biểu hiện như vậy, ấn tượng về anh chắc là không tệ nhỉ.
Anh thu hồi tầm mắt, bước về phía trước một bước, nghiêm túc nói: “Chào anh.”
Những người ở đó ngẩn người một chút, đây là đến cả họ cũng bỏ qua luôn rồi.
Cha Quản nói: “Xem ra thằng út nhà ta rất thân thiết với Phi Vũ và Xu Xu, ha ha ha, cũng là duyên phận.”
Vân Phi Vũ khẽ nheo mắt, sao anh cảm thấy thằng nhóc này gọi anh lại có ý vị khác nhỉ.
Nhưng Quản Giác cử chỉ không có gì sai sót, vẻ mặt cũng rất thành khẩn.
Người của hai nhà tiếp tục trò chuyện, chủ yếu là cha Vân và cha Quản trao đổi tình hình gần đây, những người khác phụ họa vài câu.
Quản Giác ngồi ở phía dưới tay mẹ Quản, nhìn như chú ý đều dồn vào cha Quản, kỳ thực vẫn luôn để ý đến anh em Vân gia.
Anh thấy Vân Xu và Vân Phi Vũ thỉnh thoảng nhỏ giọng nói với nhau vài câu, đôi mắt cong cong, hiển nhiên vô cùng ỷ lại người anh này, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai, tựa như tiếng chim oanh hót.
Quản Giác nắm chặt tay, nội tâm phức tạp, đột nhiên ghen tị với Quản Hòa Ngọc.
Nếu mình lớn hơn vài tuổi thì tốt rồi, như vậy hôn ước có lẽ đã rơi vào tay anh.
Quản Hòa Ngọc, người mà cha Quản cho rằng đang đi làm, giờ phút này đang ngồi trong một quán rượu, trút bầu tâm sự với người bạn vừa về nước.
Bên bàn, Quản Hòa Ngọc rót đầy rượu, sau đó một hơi cạn sạch, miệng lẩm bẩm.
Bên cạnh trên mặt đất đã có hai vỏ chai rượu.
Phương Hàn Triệt nhíu mày đến mức khó nhận ra, hai người ở trên phố ngẫu nhiên gặp được, đối phương đột nhiên mời anh, dù sao cũng là bạn học cùng du học, không tiện từ chối, kết quả lại thành ra như bây giờ.
Từ khi hai người vào quán rượu, Quản Hòa Ngọc luôn tỏ ra bộ dạng mượn rượu giải sầu, không ngừng than khổ.
Dựa vào những lời nói đứt quãng, Phương Hàn Triệt đã hiểu ra nguyên do sự việc.
Đại khái là Quản Hòa Ngọc bị ép chia tay người yêu, phải thực hiện hôn ước đã định từ nhỏ, anh cảm thấy mình mất đi tự do và tình yêu, bởi vậy vô cùng đau khổ.
“… Nhân sinh luôn có quá nhiều gông xiềng, cha tôi tròng lên tôi gông xiềng, sau này vợ tôi cũng sẽ trở thành gông xiềng của tôi, tôi đau khổ tìm kiếm tự do quá mức …”
Quản Hòa Ngọc tự xưng là người làm văn, ngay cả nói chuyện cũng mang theo giọng điệu văn vẻ, nghe có chút kỳ quái.
Phương Hàn Triệt bưng chén trà xanh trước mặt lên, nhấp một ngụm.
Người này hoàn toàn đặt mình vào vị trí nạn nhân, oán trách thế đạo bất công, oán trách những người xung quanh áp bức, hoàn toàn không nghĩ đến hành vi của bản thân, cũng không cố gắng thay đổi.
Phương Hàn Triệt kiến nghị: “Tôi nói thẳng, việc thực hiện hôn ước mà không quan tâm đến ý nguyện của anh quả thật không thể chấp nhận, nhưng tại sao anh không nói chuyện nghiêm túc với bá phụ (bác trai) một lần?”
Quản Hòa Ngọc ngẩng đầu trong cơn say, nhìn người đàn ông tuấn tú ngồi đối diện, khí chất như cây trúc thẳng tắp, khóe miệng ngậm một nụ cười ôn hòa, mọi cử chỉ đều thể hiện sự giáo dưỡng tốt đẹp.
“Cha căn bản không muốn nghe ý kiến của tôi, ông ấy chỉ biết một mực hạ thấp tôi và Bảo Trà, từ khi tôi còn nhỏ đã như vậy rồi.”
Anh tỏ vẻ chán nản thất vọng, Phương Hàn Triệt im lặng.
Những lời này hiểu theo một cách khác chính là Quản Hòa Ngọc dù đã trưởng thành nhưng vẫn hoàn toàn chịu sự quản lý của cha Quản, ở nhà không có quyền lên tiếng.
Một thiếu gia gần như bị nuôi thành phế nhân, đó là đánh giá của Phương Hàn Triệt về Quản Hòa Ngọc.
“Tại sao không nói chuyện thành thật với vị Vân tiểu thư kia, nếu cả hai người đều không thích cuộc hôn ước này, cùng nhau cố gắng giải trừ hôn ước cũng chưa chắc không thể.” Phương Hàn Triệt nói.
“Tôi từng nghe cha nói vị Vân tiểu thư kia không ra khỏi cổng lớn, không bước chân ra khỏi cổng thứ hai, là mẫu người phụ nữ truyền thống phong kiến điển hình.” Quản Hòa Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh biết đấy, những người như chúng ta tiếp thu tư tưởng mới, khác biệt rất lớn với những người luôn tiếp thu tư tưởng truyền thống, cơ bản không thể giao tiếp.”
Anh cho rằng Vân Xu là cái loại này truyền thống lấy chồng làm trời, nếu là đưa ra giải trừ hôn sự, đối phương vô cớ gây rối lại nên làm thế nào cho phải?
Phương Hàn Triệt khẽ thu lại nụ cười hiền hòa trên mặt. Anh nể mặt của người Quản gia, chỉ nói vài câu gợi ý, nhưng Quản Hòa Ngọc dường như không nắm được điểm chính.
Anh không nói thêm nữa, cụp mắt xuống, nhấp nhẹ ngụm trà, khuôn mặt tuấn tú ẩn trong làn khói trắng mờ ảo, không nhìn rõ vẻ mặt.
Quản Hòa Ngọc dường như thật sự muốn giải tỏa nỗi buồn bực, uống hết ly này đến ly khác.
Đến khi về đến nhà, người anh đã nồng nặc mùi rượu.
Cha Quản lạnh lùng nhìn người con trai say khướt, đứa con này càng ngày càng khiến ông thất vọng: "Hôm nay là ngày vị hôn thê của con đến thăm, con đã đi đâu?"
“Con gặp bạn học uống vài ly.” Quản Hòa Ngọc cố gắng tỉnh táo lại: " Phương thiếu gia về nước hai ngày trước."
Phương Hàn Triệt?
Cha Quản nhanh chóng hiểu ra, Phương thiếu gia này là con trai của thị trưởng Bình Hải, trong số những người đi du học hai năm trước, gia thế thuộc hàng đầu.
Ông từng dặn dò Quản Hòa Ngọc phải giữ quan hệ tốt với người này, nếu là như vậy, chuyện hôm nay ông sẽ không truy cứu nữa.
“Con sắp kết hôn rồi, Xu Xu đã đến Bình Hải, mấy ngày này con sắp xếp thời gian gặp mặt con bé, đưa con bé đi dạo quanh đây, hai đứa làm quen với nhau, đừng để đến ngày cưới lại gây ra chuyện cười.”
Quản Hòa Ngọc mơ màng cúi đầu.
Hôm sau.
Quản Hòa Ngọc tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, người hầu mang đến cốc nước mật ong, anh uống một hơi hết sạch, một lát sau mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Anh nhớ rõ hôm qua khi về đã nói chuyện với cha vài câu, cha dường như bảo anh gặp mặt Vân Xu, bồi dưỡng tình cảm.
Quản Hòa Ngọc cảm thấy rất phiền lòng, thái độ của cha cho thấy ông rất hài lòng về Vân Xu, vậy chắc chắn cô là kiểu phụ nữ truyền thống, không có tự do, không có bản thân, không có ý kiến riêng, chỉ là một người nhạt nhẽo, sống trong vỏ bọc buồn tẻ.
Nghĩ đến việc phải kết hôn với một người phụ nữ như vậy, Quản Hòa Ngọc cảm thấy cuộc đời mình thật u ám.
Anh nhớ đến Diệp Bảo Trà, cô hoạt bát, thú vị, xinh xắn, đáng yêu, là hình mẫu phụ nữ tân thời điển hình, cô mới là người bạn tâm giao lý tưởng của anh, hai người có rất nhiều chuyện để nói.
Còn Vân Xu chỉ là xiềng xích mà xã hội áp đặt lên anh, kéo anh xuống vũng bùn.
Nhưng anh không thể không nghe theo lệnh của cha, Quản Hòa Ngọc đang định phái người gửi tin thì Quản Giác gõ cửa bước vào.
“Anh, anh đang bận sao?”
Quản Hòa Ngọc nói: “Không hẳn là bận, chỉ là lát nữa muốn hẹn Vân tiểu thư ra ngoài.”
Ánh mắt Quản Giác lóe lên: "Hình như anh không vui lắm.”
Quản Hòa Ngọc cười khổ nói: “Tình cảnh của anh, cậu cũng biết, bảo anh vui thế nào được.”
“Nếu anh thật sự không muốn gặp Vân tiểu thư, hay là để em nghĩ cách.” Khuôn mặt tuấn tú của Quản Giác nở nụ cười ân cần: "Anh cứ đi làm việc của anh đi, việc chiêu đãi Vân tiểu thư cứ giao cho em.”