Nhắc đến đây, Vân Xu lập tức hăng hái, kể lại những gì cô nhớ đã xảy ra trong yến hội, cuối cùng còn dậm chân nói về Tà Thần mà cô cho là rác rưởi.
“Cái tên Tà Thần này chắc chắn không phải là thứ tốt!” Vân Xu nghiêm túc nói.
Phù Xán Xán trong lòng kinh hãi. Cô biết Tà Thần là ai. Vân Xu trực tiếp nói như vậy, liệu họ có bất mãn và chuẩn bị đối phó với cô không?
Không thể để Vân Xu bị thương!
Phù Xán Xán cố gắng kìm nén xúc động muốn quay đầu lại ngay lập tức, cố gắng tự nhiên nhìn về phía Trạm Dương Thu và Yến Tân Tễ. Ánh mắt hai người quả nhiên đều đang ở trên người Vân Xu.
Cô bất động thanh sắc đánh giá họ. Vẻ mặt hai người vẫn bình thường, không có bất kỳ sự phẫn nộ hay bất mãn nào.
Yến Tân Tễ trong tay vẫn cầm một ly sữa bò, đang dỗ vị hôn thê uống: "Sữa bò tốt cho cơ thể, phải kiên trì uống.”
Trạm Dương Thu tán đồng nói: “Em quá gầy, thật sự nên ăn nhiều một chút.”
Vẻ mặt Phù Xán Xán suýt chút nữa nứt toạc. Hôm qua trong giấc mơ cô thấy Yến Tân Tễ lạnh lùng đáng sợ, sáng nay lại thấy anh dịu dàng dỗ người, hai người tương phản quá lớn.
Hơn nữa Trạm Dương Thu lại nói những lời này, cô cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ.
Phù Xán Xán lâm vào trầm tư. Ngay lúc cô định tiếp tục quan sát, Trạm Dương Thu đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.
Khoảnh khắc đó phảng phất như nước đá thêm sương, Phù Xán Xán hoàn toàn cứng đờ. Ánh mắt anh như nhìn thấu cô vậy, những suy nghĩ nhỏ nhặt không chỗ nào che giấu, tất cả bí mật đều bị phơi bày.
Vân Xu miễn cưỡng uống hết ly sữa bò, sau đó nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Phù Xán Xán.
“Xán Xán?”
Phù Xán Xán đột nhiên hoàn hồn, lập tức tìm một đề tài để lảng tránh: "Xin lỗi, tôi đang nghĩ về chủ nhân của bữa tiệc đó.”
Bất quá lời cô nói lại nhắc nhở Vân Xu.
“Đúng rồi, tôi quên hỏi tình hình người chủ trì bữa tiệc.” Vân Xu nhìn về phía Yến Tân Tễ: "Cuối cùng ông ta thế nào?”
Yến Tân Tễ nói: “Ông ta đã qua đời trước khi cảnh sát đến, dường như đã chịu kích thích rất lớn, cơ thể không chống đỡ được.”
Nhớ đến ông Triệu gầy như que củi, Vân Xu cũng không ngạc nhiên. Vẻ mặt ông ta rõ ràng là thở ra nhiều hơn hít vào, sắp không xong rồi.
Yến Tân Tễ cầm khăn giấy từ từ lau tay, vẻ mặt tự nhiên.
Ngày yến hội.
“Yến tiên sinh, cầu xin ngài, cầu xin ngài, cứu con trai và cháu trai tôi, tôi có thể cho ngài bất cứ thứ gì! Triệu gia cho ngài! Mạng của tôi cũng cho ngài!!” Ông lão khô gầy với khuôn mặt dữ tợn lăn từ trên xe lăn xuống, phủ phục dưới chân anh.
Yến Tân Tễ tùy ý đánh giá ông ấy: "Không có hứng thú.”
Ông lão trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, muốn cầu xin lần nữa.
“Thay vì nghĩ đến chúng, chi bằng đi bầu bạn với chúng.” Lời nói của Yến Tân Tễ phảng phất có ma lực. Ông Triệu quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở dần biến mất, đôi mắt đục ngầu cuối cùng cũng mất đi sắc thái duy nhất.
Trạm Dương Thu bình luận: “Không đủ tiêu chuẩn dinh dưỡng.”
Cuộc đối thoại của hai người kết thúc cùng với sự việc, không ai hiểu rõ.
Phù Xán Xán im lặng ngồi trước bàn ăn. Ngoài Yến Tân Tễ và Trạm Dương Thu ra, trong tổ trạch còn có một Quỷ Vương.
Đối diện trực tiếp với ba người này, cô không có bất kỳ phần thắng nào.
Phù Xán Xán nghĩ đến việc cầu cứu Triều Quan Chủ, tập hợp lực lượng của toàn bộ giới huyền học để ngăn cản Quỷ Vương sống lại, nhưng ký ức trở về đã quá muộn.
Hiện giờ dưới sự giám sát của bọn họ, một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến sự tình tiến thêm một bước xấu đi.
Huống hồ thực lực của Trạm Dương Thu và Thẩm Ký đều rất mạnh, muốn đối phó bọn họ vốn đã không dễ dàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu cô chỉ hiện ra trận pháp có thể bất ngờ phát huy tác dụng. Chỉ cần tiêu diệt được ác quỷ trong số ba người, Tà Thần trong thời gian ngắn sẽ không thể giáng xuống, thế giới ít nhất có thể an toàn một khoảng thời gian.
Đến lúc đó, cô sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ của mọi người, nghĩ cách đối phó Yến Tân Tễ và Trạm Dương Thu.
Hiện tại quan trọng nhất có hai việc: một là không được để bọn họ nhận ra cô có ký ức kiếp trước, hai là lặng lẽ thiết lập trận pháp trong tổ trạch, tìm đúng cơ hội tiêu diệt Thẩm Ký.
Anh từng nói rằng khả năng hồi phục lực lượng của anh là nhiều nhất trong ba người, tiêu diệt anh sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Hơn nữa, Trạm Dương Thu và Yến Tân Tễ vẫn là thân thể con người. Nếu c.h.ế.t đi, chắc chắn sẽ trở thành tà vật, vậy cô còn phải tìm cách giải quyết bọn họ nữa.
Ba người Yến Tân Tễ muốn mượn huyền thể của cô để che giấu thiên cơ. Cô có thể thừa lúc bọn họ sơ hở, phá hủy trận pháp che giấu thiên cơ. Thiên Đạo có thể lập tức phát hiện sự tồn tại của bọn họ và giáng xuống trừng phạt.
Phù Xán Xán ngẩng đầu. Vân Xu đang cùng vị hôn phu nói chuyện riêng, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười ngọt ngào, trong mắt là sự tin tưởng hoàn toàn.
Cô giống như một đóa hoa tươi nở rộ trong vườn, vĩnh viễn thu hút sự chú ý của người khác.
Phù Xán Xán tâm thần hoảng loạn. Xu Xu biết được chân tướng sẽ đau lòng lắm. Cô ấy luôn coi Yến Tân Tễ là bạn đời tương lai, nhưng rất nhanh Phù Xán Xán bình tĩnh lại, quyết định của cô mới là đúng đắn.
Vân Xu căn bản không nên ở bên cạnh những thứ tà ác này.
Yến Tân Tễ và họ trông giống như người, nhưng chung quy không phải là người.
Họ là những Tà Thần không có cảm tình, không có lòng thương hại.
Trước khi khởi động lại, Tà Thần có thể hủy diệt thế giới chỉ vì chán ghét. Ai biết “Anh” có thể vì một phút tức giận mà làm tổn thương Vân Xu hay không.
Rốt cuộc, Tà Thần xưa nay đều là những tồn tại thất thường, con người quá nhỏ bé trước những thần minh cổ xưa.
Vẻ mặt Phù Xán Xán kiên định hơn. Cô quyết định không sai, trừ bỏ bọn họ, quyết định này đúng đắn cho thế giới, cũng đúng đắn cho Vân Xu.
Thông Hạ và mấy người khác di chuyển liên tục khắp cả nước. Hầu như vừa giải quyết xong một vụ ở một nơi, họ liền lập tức không ngừng nghỉ chạy đến địa điểm khác.
Bất quá Yến gia trả thù lao cực kỳ hậu hĩnh, lại còn giúp đỡ Vân Xu, những người vốn kiêu ngạo như họ không hề có bất kỳ lời oán hận nào.
Phù Xán Xán ngay cả một người giúp đỡ cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể viện cớ, giữ Phương Húc lại.
“Phù sư muội gần đây gặp chuyện gì sao? Trông như vừa bị đời cho một đòn hiểm vậy.” Phương Húc tặc lưỡi. Mới mấy ngày không gặp, trạng thái của Phù sư muội lại thay đổi, còn kỳ lạ hơn lần trước.
Phù Xán Xán khẽ nhếch khóe miệng. Chỉ cần Phương Húc vừa xuất hiện, không khí liền lập tức thay đổi: "…… Anh nghĩ nhiều rồi.”
Phương Húc tự giác hiểu rõ, đây là không muốn nói ra tâm sự. Anh cũng có thể hiểu được, vì thế anh nói một cách thấm thía: “Chúng ta còn trẻ, nhưng ngàn vạn lần không được bày ra vẻ mặt khổ đại cừu thâm. Người tu đạo nên bình tâm tĩnh khí, không vui vì được, không buồn vì mất……”
Phù Xán Xán đứng tại chỗ nghe anh thao thao bất tuyệt, nhớ lại cảnh tượng đối phương bị sư phụ đuổi đánh bằng gậy ở Thanh Ninh Quan, cô rơi vào im lặng quỷ dị.
“Đúng rồi.” Phương Húc nhìn quanh, xác định không có ai sau đó, chọc chọc cánh tay cô: "Vân tiểu thư gần đây có khỏe không?”
Nhắc đến cái tên kia, mặt anh rất nhanh đỏ lên, rõ ràng là ngượng ngùng.
Phù Xán Xán tâm tình phức tạp, kể một chút những chuyện gần đây đã xảy ra.
Hai người nói chuyện đến cuối cùng, Phù Xán Xán không hề nhắc đến chuyện Tà Thần. Trạm Dương Thu ở Thanh Ninh Quan có uy tín rất cao, muốn khiến Phương Húc nghi ngờ anh trong vòng vài ngày ngắn ngủi là điều khó có thể xảy ra.
Dù Phương Húc tin lời cô nói, với tính cách của anh cũng rất khó che giấu tâm tư, chi bằng cô âm thầm dẫn dắt anh giúp đỡ bố trí trận pháp.
Dù thế nào đi nữa, bên cạnh có thêm một người quen thuộc, Phù Xán Xán vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian còn lại cho cô không nhiều lắm. Phù Xán Xán sau đó cố gắng duy trì nếp sống sinh hoạt và làm việc như cũ. Buổi sáng tu luyện đạo pháp, buổi chiều nghĩ cách giải quyết vấn đề tụ linh thể của Vân Xu. Lúc rảnh rỗi, cô sẽ đi lại khắp nơi trong tổ trạch, âm thầm hành động.
Yến Tân Tễ và Trạm Dương Thu cũng không khác trước đây, chỉ là hơi thở trên người họ càng thêm cổ quái.
Ngay cả Phương Húc cũng nhận ra điều bất thường, lén nói thầm với Phù Xán Xán vài lần.
“Trạm sư tổ có phải có gì đó không ổn không?”