Người hầu gái, hay đúng hơn là kẻ cầm đầu hình người, tuần tra như đang kiểm tra chiến lợi phẩm, tuần tra từng ngóc ngách. Đến khi nhìn thấy một chỗ, sắc mặt cô ta biến đổi. Yến Tân Tễ kia và người con gái của anh vẫn đứng yên tại chỗ như không có chuyện gì xảy ra.
Mà hai người áo đen cứ như vậy ngây ngốc đứng một bên.
Hốc mắt cô ta trợn trừng, ngũ quan vặn vẹo, ngọn lửa phẫn nộ bùng lên. Tế phẩm dâng cho thần minh đại nhân không thể có vấn đề!
Dẫn đầu bước xuống cầu thang, động tác của cô ta mang theo cảm giác bất thường rõ rệt, tứ chi như bị khâu lại.
Bước vào, cô ta phát hiện người đàn ông kia sắc mặt bình tĩnh, không hề có dấu hiệu bị mê hoặc.
Chẳng lẽ trong lòng anh không có ác ý?
Không thể nào.
Dẫn đầu trực tiếp bác bỏ. Người có thể khống chế cả một gia tộc tuyệt đối không đơn thuần, nhất định sẽ có mặt tối và dục vọng mãnh liệt.
Mọi thông tin về gia chủ Yến gia đều được che giấu rất kỹ, nhưng chỉ cần nhìn vào thái độ mà đối phương thể hiện trong vài năm gần đây, cũng có thể biết được anh là người có mệnh cách thượng thượng đẳng.
Người này nhất định phải trở thành tế phẩm.
Ánh mắt dẫn đầu âm ngoan, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị. Cô ta có được sức mạnh ban cho từ vị đại nhân kia, g.i.ế.c c.h.ế.t người này dễ như trở bàn tay.
Cô ta rút d.a.o găm ra, ra hiệu cho hai người áo đen bên cạnh ấn anh xuống. Cô ta muốn đích thân cắt lấy đầu anh, coi đó như tế phẩm dâng lên.
Người áo đen bước lên một bước, sau đó tay còn chưa kịp giơ lên đã khựng lại.
“Động thủ!” Dẫn đầu thúc giục, nhưng những người bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
Cô ta nhìn về phía người đàn ông phía sau hai người áo đen, tình hình cũng tương tự.
Dẫn đầu cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
“Anh làm cái gì!”
Yến Tân Tễ vẫn đứng ở đó, giống như một người bình thường, nhưng trong hoàn cảnh này, dáng vẻ đó mới là bất thường.
Kẻ cầm đầu trước mặt này có sức mạnh của anh, không phải do anh ban cho, mà là cô ta đã đến nơi anh từng ngủ say, vô tình có được một chút sức mạnh từ lớp da lông của anh.
Một kẻ ngu xuẩn bị sức mạnh mê hoặc, đến tứ chi cũng bị sức mạnh ăn mòn.
Đồ vật của Tà Thần không dễ lấy như vậy.
Dẫn đầu âm ngoan nói: “Anh không lo lắng cho mạng sống của những người này sao!”
“Liên quan gì đến ta.” Yến Tân Tễ lạnh nhạt nói. ( Giải thích một chút tại sao xưng hô lúc ta lúc tôi nhé, 3 anh này thuộc dạng tồn tại từ cổ xưa đến nay rồi nên xưng ta là hợp lý, nhưng lại đang ở bối cảnh hiện đại nên xưng tôi, tùy hoàn cảnh lúc xưng ta xưng tôi nha mọi người, chứ mèo là mèo cũng rối lắm luôn ấy.)
Lời nói lạnh lùng khiến dẫn đầu cảm thấy da đầu tê dại. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp loại người này.
“Trò hề này nên kết thúc rồi.”
Hoàn toàn không để ý đến lời nói của cô ta khiến sắc mặt dẫn đầu dữ tợn vặn vẹo. Cô ta không cho phép tín ngưỡng của mình bị vũ nhục: "Giết hắn, g.i.ế.c hắn!”
Sau đó thì vô dụng. Tất cả những người áo đen đến gần đều dừng động tác trên đường, giống như mất hồn vậy.
Ngay cả sức mạnh của chính dẫn đầu cũng mất tác dụng. Tâm thái cao cao tại thượng của cô ta cuối cùng cũng thay đổi.
Người đàn ông này như một ngọn núi cao không thể vượt qua, lại như một vực sâu không đáy. Ánh mắt anh đen nhánh, bên trong không có gì cả. Anh nhìn cô ta như đang nhìn một hạt bụi trên quần áo, đến cả sự chán ghét cũng lười ban cho.
Đó tuyệt đối không phải ánh mắt mà con người nên có.
Nỗi sợ hãi mà dẫn đầu đã nhiều năm chưa từng trải qua lại một lần nữa trào dâng. Một chuyện khủng khiếp vượt quá kế hoạch đã xảy ra.
Cô ta không ngừng cầu nguyện trong lòng vị đại nhân có thể chiếu cố và thương xót cô ta.
“Không cần cầu nguyện, ta không cần loại tín đồ như ngươi.”
Một câu nói đơn giản như sấm sét nổ bên tai.
Vì quá mức kinh hãi, dẫn đầu trực tiếp ngây người tại chỗ. Sóng thần cuộn trào trong lòng cô ta, m.á.u như đông lại.
Người đàn ông đạm mạc nhìn cô ta. Dẫn đầu theo bản năng điều động sức mạnh, nhưng luồng sức mạnh vốn tản mạn trong cơ thể cô ta như có phương hướng, chỉ về một mục tiêu.
Luồng sức mạnh mang tính hủy diệt kia đang tỏ vẻ thần phục người đàn ông.
Khuôn mặt quỷ dị của dẫn đầu cứng đờ, mồ hôi không ngừng tuôn ra từ trán. Một ý nghĩ đáng sợ dần hiện lên trong đầu cô ta.
Nếu là như vậy, cô ta không khỏi quá nực cười.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua quá dài, dài đến mức cô ta cho rằng mình đã trải qua một lần chết.
Dẫn đầu nhớ lại thái độ trước đó của mình, nỗi sợ hãi đột nhiên sinh ra. Cô ta đã mạo phạm đại nhân, đại nhân nhất định sẽ trừng phạt cô ta.
Khuôn mặt cô ta vặn vẹo mấp máy, muốn lớn tiếng xin tha, nhưng thanh âm lại mắc kẹt trong cổ họng, như bị nghẹn lại.
“Suỵt, đừng làm ồn, để vị hôn thê của ta nghỉ ngơi.” Tồn tại kia nói như vậy.
Móng tay dẫn đầu véo rách lòng bàn tay, toàn bộ thân thể bị nỗi sợ hãi chiếm lấy. Giờ khắc này, cô ta dự cảm được cái c.h.ế.t của mình.
Đột nhiên.
Cánh cửa lớn bị đẩy ra, một bóng dáng trắng từ từ bước vào.
Dẫn đầu trừng lớn mắt. Cô ta biết người này, Trạm Thiên Sư nổi tiếng trong giới huyền học. Anh chắc chắn sẽ đối phó với đại nhân. Cô ta có thể giúp đại nhân đối phó với thiên sư, để tỏ lòng trung thành.
Nhưng, cô ta nhìn thấy Trạm Dương Thu, người được mệnh danh là đệ nhất nhân trong giới huyền học, đi đến bên cạnh đại nhân. Hai người không có bất kỳ dấu hiệu tranh đấu nào.
Không thể tin được.
Trạm Dương Thu nhìn về phía người dẫn đầu vẫn còn trang điểm như người hầu gái: "Cũng phải cảm ơn ngươi, đã dùng một lượng lớn oán khí để bày ra trận pháp triệu hồi.”
Tạm thời che mắt nó, tránh khỏi tầm theo dõi, khiến mọi chuyện trở nên đơn giản.
“Bây giờ ngươi có thể c.h.ế.t rồi.”
Trạm Dương Thu có vấn đề, anh ta tuyệt đối không phải là người mà mọi người tôn sùng như vậy. Nhưng nghĩ đến điều này cũng vô ích.
Dẫn đầu vô lực hé miệng một chút. Nhiều năm qua, cô ta coi người khác như kiến cỏ. Trước khi chết, chính cô ta cũng chẳng khác nào một con kiến trong mắt người khác.
Cảm giác nghẹt thở dâng lên tận tim, ý thức của dẫn đầu từng chút một tan biến.
Trong cơn hoảng loạn, cô ta thấy phía sau hai người là một bóng dáng khổng lồ, mờ ảo nhưng lại có cảm giác tồn tại cực lớn.
Thần bí, u ám, cường đại, ngạo mạn… Trong mắt thần là sự lạnh nhạt thuộc về riêng thần minh.
Đó là tồn tại chí cao vô thượng, không gì sánh bằng.
Đợi Vân Xu tỉnh lại, sự việc đã gần đến hồi kết.
Cô dựa vào lòng vị hôn phu, trên người đắp chăn. Trước mặt cô là đám người qua lại, có cảnh sát, có nhân viên y tế. Không ít người bị thương được đưa lên xe cứu thương nhanh chóng chuyển đến bệnh viện.
Hiện trường được trang trí xa hoa giờ phút này giống như một nửa phế tích.
Nơi nơi đều là cảnh tượng ồn ào, không còn chút quỷ khí âm trầm nào như trước.
Vân Xu vội vàng hỏi han tình hình.
Yến Tân Tễ nói: “Không sao đâu, Trạm Thiên Sư đã đến kịp thời, không có ai chết, chỉ có vài người bị thương nặng, đã được đưa đến bệnh viện.”
Tốt quá!
Vân Xu thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần hiện lên nụ cười chân thành và may mắn.
Trong một góc, Thẩm Ký tặc lưỡi một tiếng.
Thôi vậy, tuy rằng thiếu chút oán khí, nhưng thấy cô ấy cười cũng đáng.
……
Trên đường trở về nhà tổ Yến gia, Vân Xu nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ, vẫn còn tức giận bất bình.
“Tà Thần rác rưởi, vậy mà còn muốn hiến tế người! Kẻ xấu ăn thịt người!”
“Vừa nhìn là biết không phải thứ tốt rồi!”
“Ghét hắn quá đi!”
Nhìn vẻ mặt bài xích của cô, Yến Tân Tễ, Trạm Dương Thu và Thẩm Ký đang ẩn mình đứng một bên đều im lặng, trong lòng đồng loạt cảm thấy như trúng một kiếm.
Một lúc sau, Yến Tân Tễ uyển chuyển nói: “Xu Xu, có một số việc có lẽ không giống như em tưởng tượng đâu.”
Trong cảm nhận của Vân Xu, anh không thể là một ấn tượng kỳ quái như vậy.
Tà Thần hành sự tùy ý, nhưng tuyệt đối không có sở thích hiến tế để triệu hồi. Anh vốn dĩ không cần, những lần giáng xuống trước đây chỉ là tùy hứng.
Về phần cái gọi là hiến tế, đó chỉ là trò xiếc của những tà vật hạ đẳng, ngụy trang thành thần minh, lừa gạt nhân loại bày ra những nghi thức kỳ quái, cuối cùng thông qua cách này để trở nên mạnh hơn.
Anh đối với m.á.u thịt của con người không hề có chút hứng thú nào.