Tiếng bước chân xen lẫn vang lên, người hầu khóe mắt liếc thấy một bóng dáng tinh tế, mềm mại đang khoác tay người đàn ông.
Người này chắc hẳn chính là cô Vân tiểu thư mà mọi người tò mò không thôi. Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng có thể biết được đây chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Yến Tân Tễ dẫn vị hôn thê tiến vào biệt thự.
Vân Xu khẽ nhíu mày, cô cảm thấy nơi này có chút không thích hợp, có một cảm giác khiến cô… rất không thoải mái.
Cô dừng lại một chút, ngửa đầu nhìn lên. Biệt thự trong đêm đen đèn đuốc sáng trưng, trang hoàng độc đáo xa hoa. Đứng ở cửa mơ hồ có thể nghe được tiếng nhạc du dương.
Tất cả đều bình thường, giống như một buổi yến hội bình thường.
Vân Xu do dự, có phải cô suy nghĩ nhiều quá không? Đêm nay có nhiều người như vậy, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu.
“Sao vậy?” Yến Tân Tễ khẽ hỏi.
Vân Xu nhỏ giọng nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy nơi này kỳ quái.”
Yến Tân Tễ khẽ chạm vào khuôn mặt mềm mại của cô, mang theo ý trấn an: "Không cần nghĩ nhiều, lát nữa cứ đi theo sau anh là được.”
“Vâng.” Vân Xu ngoan ngoãn đáp lời.
Yến Tân Tễ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước. Trong đôi mắt đen lạnh lùng của anh, toàn bộ biệt thự tỏa ra một hơi thở đỏ tươi bất tường.
Kinh hỉ thật đúng là đến đột ngột không kịp phòng ngừa.
Đại sảnh biệt thự lộng lẫy vàng son, ánh đèn sáng trưng. Khi thời gian yến hội bắt đầu đến gần, càng ngày càng nhiều ánh mắt hướng về phía cửa lớn.
“Yến tiên sinh chắc là sắp đến rồi.”
“Mau đến đi, tôi quá tò mò về cô Vân tiểu thư kia. Anh nói một người bình thường làm sao có thể khiến cả Yến gia mê mẩn như vậy, có khi nào dùng tà thuật không?” Có người nói đùa.
“Ăn nói lung tung gì vậy? Cô quên Yến gia có quan hệ với Thanh Ninh Quan sao?”
“Điều này cũng đúng.”
Đột nhiên có người nói: “Yến tiên sinh đến rồi!”
Không khí đại sảnh lập tức thay đổi, mọi người nhìn về cùng một hướng. Cánh cửa lại một lần nữa chậm rãi mở ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Cha Hàn, người đã đứng cạnh Hàn Thải từ sớm, lập tức nở nụ cười nhiệt tình đi tới: "Yến tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Yến Tân Tễ dừng bước chân.
Hàn Thải nhân cơ hội tiến lên, lộ ra nụ cười tươi tắn, hào phóng và lịch sự: "Yến tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.”
Cô ta cố tình chọn góc đứng, có thể khiến người đàn ông trước mắt thưởng thức được vẻ đẹp của mình.
Yến Tân Tễ liếc nhìn hai cha con này một cái, đôi mắt đen không hề có cảm xúc.
Cha Hàn lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, nụ cười cũng cứng đờ.
Hàn Thải mặc một chiếc váy quây chữ Y, bờ vai trần lộ ra nổi cả da gà. Người đàn ông nhìn cô ta như đang nhìn một hòn đá ven đường. Bàn tay cầm ly rượu của cô ta run rẩy.
Gia chủ Yến gia quả nhiên danh bất hư truyền.
Hàn Thải khẽ mím môi, đang muốn nói chuyện, lại thấy anh hơi nghiêng người, nắm tay một người con gái bước vào.
Phần lớn sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía này. Một tiếng xì xào vang lên. Hai cha con nhà Hàn quả thật là quá vội vàng. Những người khác tuy rằng có cùng ý tưởng, nhưng tuyệt đối sẽ không sốt ruột như vậy, vừa mới vào cửa đã xông tới.
Bất quá, người phía sau Yến Tân Tễ chắc hẳn là cô Vân tiểu thư rồi. Hành động này chắc chắn sẽ khiến cô không thoải mái.
Mọi người ôm tâm lý xem kịch vui nhìn sang, sau đó ánh mắt từng chút một trở nên ngây dại.
Cha con nhà Hàn hoàn toàn thất thần.
Người con gái mặc chiếc váy dạ hội màu tím khẽ mỉm cười với họ. Cả đại sảnh dường như trở nên sáng hơn, tiếng ồn ào chợt im bặt.
Cô thật sự đẹp đến vô cùng. Tất cả những lời ca ngợi đều trở nên vô nghĩa trước mặt cô. Khi cô bước vào nơi này, trong mắt mọi người chỉ có cô, chỉ có thể chứa đựng hình ảnh của cô.
Đây chính là vị hôn thê được Yến Tân Tễ, người nổi tiếng với tính khí thất thường, nâng niu trong lòng bàn tay.
Đắm chìm trong vẻ đẹp, mọi người lục tục tìm lại được suy nghĩ, đáy lòng không khỏi thở dài.
Khó trách.
Khó trách.
Nếu họ có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy, chắc chắn cũng sẽ nâng niu cô ấy như bảo vật.
So với cô ấy, tất cả mọi thứ đều trở nên ảm đạm, mất sắc.
Sau khi hoàn hồn, sắc mặt Hàn Thải cứng đờ. Lúc trước cô ta tự tin bao nhiêu, bây giờ lại chật vật bấy nhiêu.
Cô ta có thể cảm nhận được vô số ánh mắt mỉa mai xung quanh. Họ đang chế giễu cô ta không biết lượng sức, dám múa rìu qua mắt thợ trước một vẻ đẹp tuyệt thế.
Mặt Hàn Thải lúc trắng lúc xanh, toàn thân run rẩy.
Bất kể ai đứng cạnh Vân Xu, đều sẽ bị lu mờ, cô ta cũng không ngoại lệ.
Quá mất mặt.
Hai người trước mặt thậm chí còn không thèm để ý đến cô ta. Hàn Thải cuối cùng không nhịn được, nở một nụ cười gượng gạo rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Cha Hàn lộ ra một nụ cười xấu hổ, cũng vội vàng rời theo.
Ai có thể nghĩ trên đời lại có người đẹp đến như vậy? Có cô bên cạnh, việc Yến Tân Tễ có thể để mắt đến người khác mới là chuyện lạ.
Theo hai cha con nhà Hàn rời đi, những người khác lập tức bưng ly champagne tiến tới, ánh mắt hàm ý, nhưng vẫn hướng về phía Vân Xu.
“Yến tiên sinh, vị này chính là cô Vân tiểu thư sao?”
Yến Tân Tễ nói: “Ừ, là vị hôn thê của tôi, Vân Xu.”
Vân Xu khẽ chu môi đỏ, lễ phép mỉm cười với mọi người.
Lại một trận im lặng, kèm theo những tiếng hít khí. Một lúc sau mới có người nói: “… Yến tiên sinh giấu Vân tiểu thư kỹ thật.”
Yến Tân Tễ ôm lấy vòng eo mềm mại của vị hôn thê, im lặng thể hiện sự thân mật của hai người: "Xu Xu không thích giao tiếp quá nhiều, tôi thương em ấy, tự nhiên sẽ dựa theo ý của em ấy.”
Những người xung quanh nghe thấy trong lòng chua xót, cái tay kia thật là chướng mắt mà.
Địa vị của Yến gia ở đó, liên tục có người nảy ra ý định tiến đến làm quen.
Vân Xu nhìn thấy hai người quen ở phía xa trong đám đông. Cô nói nhỏ với Yến Tân Tễ rồi tìm cơ hội đi tới.
“Xu Xu.” Hai người kia hưng phấn chào hỏi.
Vân Xu cười đáp lại. Hai người này là cô quen biết khi tham gia một buổi tiệc, quan hệ cũng không tệ, ngày thường vẫn nhắn tin cho nhau.
Ba người trò chuyện, trong lúc đó có người muốn đến bắt chuyện, nhưng Yến Tân Tễ chỉ đứng cách đó vài mét. Những người muốn tiếp cận anh chỉ cần bị anh liếc mắt một cái là lập tức da đầu tê dại, không còn ý định nữa.
Hai vị tiểu thư đang cùng Vân Xu nói về chuyện của Triệu gia.
“Kỳ lạ thật nha, Triệu gia vậy mà lại chọn địa điểm ở đây, cách trung tâm thành phố tận hai tiếng đồng hồ.”
Thông thường, để thuận tiện, yến hội sẽ được tổ chức ở khách sạn. Giống như Triệu gia hôm nay cố ý tổ chức ở một biệt thự lớn như vậy là vô cùng hiếm thấy.
“Không rõ lắm, nhưng tôi nghe nói lần này là do Triệu lão gia tử khăng khăng như vậy. Người già rồi, luôn có những ý tưởng kỳ quái, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện như vậy.”
Chuyện như vậy?
Vân Xu tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Cô không biết chuyện đã xảy ra với Triệu gia một năm trước sao?”
Vân Xu lắc đầu.
Hai vị tiểu thư nhìn nhau rồi nhìn quanh, nhỏ giọng nói.
Triệu gia ba đời đơn truyền, nhưng người con trưởng đã kế thừa gia tộc lại gặp tai nạn máy bay một năm trước, cả vợ và con đều mất. Triệu lão gia tử chịu đả kích nặng nề, bệnh một trận không dậy nổi.
Mấy ngày trước, Triệu gia phát thiệp mời, mọi người còn kinh ngạc không thôi. Đến nước này rồi, Triệu gia vậy mà vẫn có tâm trạng tổ chức tiệc sinh nhật.
Rất nhiều người đều cho rằng Triệu lão gia tử đã chịu đả kích quá lớn, mới có thể đưa ra quyết định kỳ quái như vậy.
Đang nói chuyện, một người bạn đột nhiên sờ vào cánh tay cô.
“Tôi mặc áo tay ngắn, nhưng vẫn thấy hơi lạnh.”
“Tôi cũng vậy, còn tưởng mình cảm giác sai. Chỗ này điều hòa hỏng rồi sao?”
Người bạn giữ một người hầu lại, bảo anh đi kiểm tra tình hình trong đại sảnh. Nhận được câu trả lời mọi thứ đều bình thường, các cô nghi hoặc khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Nhưng trong lòng Vân Xu lại ẩn ẩn dâng lên một nỗi bất an.
Cô nhìn quanh đại sảnh hoa lệ, cảm thấy nơi này giống như một cái nhà giam vậy.
Yến hội khai mạc.
Triệu lão gia tử ngồi trên xe lăn, được người hầu đẩy ra.
“Hoan nghênh các vị đến dự tiệc sinh nhật của tôi.” Một giọng nói già nua, khàn khàn vang lên.