Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 459: Chương 459




Hỏi xong cái vấn đề kỳ lạ này, Trạm Dương Thu liền không nói gì nữa, giống như tất cả những gì anh nói trước đó chỉ là để dẫn dắt đến câu hỏi này.

Vân Xu đứng bên trái Trạm Dương Thu, có thể cảm nhận được ánh mắt mang theo cảm xúc khó hiểu của đối phương vẫn luôn dừng trên người mình.

Một hồi lâu sau, mới có một tiếng cười khẽ như có như không vang lên.

Như là nghe được một câu trả lời thú vị, thoải mái.

Vân Xu tò mò nhìn lại. Từ lần đầu tiên gặp mặt, Trạm Dương Thu luôn giữ vẻ ngoài xa cách của một cao nhân ngoài vòng thế tục, trên mặt gần như không có biểu cảm nào khác, vĩnh viễn bình tĩnh nhìn mọi người.

Vậy mà anh cũng biết cười sao?

Đáng tiếc, khi Vân Xu nhìn sang thì anh đã quay mặt về phía trước, biểu hiện giống hệt như trước đây.

Vân Xu tiếc nuối thu hồi tầm mắt, tiếng cười vừa rồi có lẽ là cô nghe nhầm.

Vườn hoa Yến gia rất lớn. Hai người đi dạo một vòng quanh vườn, Vân Xu hơi có chút thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng ửng lên một màu hồng nhạt mê người.

Thẩm Ký dựa người ngồi trên cây, ánh mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Sao cô ấy có thể đáng yêu đến vậy?

Thẩm Ký tạm thời không tính toán bại lộ mối quan hệ với Trạm Dương Thu. Ở nơi có Trạm Dương Thu, anh không định xuất hiện.

Anh hơi suy tư một chút, hắc khí quanh thân khẽ động.

Bên này.

Vân Xu đi tới đi tới, cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo. Nhiệt độ xung quanh dường như đột ngột giảm xuống. Tuy rằng mát mẻ, nhưng rất kỳ lạ.

Cô ngẩng đầu, mặt trời vẫn treo cao trên đỉnh đầu, không có chút dấu hiệu suy yếu nào. Người giúp việc ở đằng xa cũng giống như không có chuyện gì, vội vàng làm việc, tranh thủ lúc rảnh rỗi quạt mát cho mình.

Vân Xu lại nhìn về phía Trạm Dương Thu, anh vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt như cũ. “Trạm Thiên Sư, anh có cảm thấy nhiệt độ ở đây thay đổi không?”

Động tác của Trạm Dương Thu khựng lại một chút, anh không lộ vẻ gì liếc nhìn cổ tay cô. Nơi đó đang quấn quanh một luồng hắc khí mà người thường không nhìn thấy, giống như một chiếc vòng tay vậy.

 

 

Đối với anh mà nói, cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.

“… Có lẽ là di chứng từ giấc mơ ngày hôm qua của em. Một lát nữa sẽ ổn thôi.”

“Ra là vậy.” Vân Xu nhẹ nhàng thở ra, cô còn tưởng rằng mình lại bị ai theo dõi.

Từ một góc độ nào đó mà nói, ý nghĩ của cô là chính xác.

“Về nghỉ ngơi đi.” Trạm Dương Thu nói: "Trước đây giờ này em đều sẽ ngủ trưa một lát.”

Vân Xu vừa mới chuẩn bị gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Buổi chiều cô có thói quen nghỉ ngơi, nhưng từ khi Thông Hạ và những người khác đến, thói quen này tạm thời đã thay đổi.

Trạm Dương Thu nghe được chuyện này từ đâu?

Vẻ nghi hoặc của cô quá rõ ràng, dễ dàng khiến người khác đoán ra tâm tư. Trạm Dương Thu không nhanh không chậm nói: “Anh biết được từ Yến Tân Tễ.”

Vân Xu đương nhiên nghĩ rằng hai người họ trò chuyện phiếm, vô tình tiết lộ thông tin, nên cũng không để bụng.

Nhưng thực ra cô phát hiện thái độ của Trạm Dương Thu đối với Yến Tân Tễ khác với những người khác. Thông Hạ và những người khác luôn có vài phần tôn kính đối với Yến Tân Tễ, còn Trạm Dương Thu thì có vẻ tùy ý hơn nhiều.

Vân Xu hỏi: “Vậy em về trước nhé. Trạm Thiên Sư đi cùng em hay là ở lại một lát nữa?”

“Anh ở đây còn có việc, em về trước đi.” Trạm Dương Thu nói.

Vân Xu nói: “Vậy nếu Trạm Thiên Sư có việc, có thể tìm Tân Tễ và quản gia. Quản gia thường ở lầu một.”

“Được.” Trạm Dương Thu nói.

Vân Xu xoay người rời đi.

Trạm Dương Thu nhìn theo bóng lưng cô. Lời giải thích vừa rồi của anh đúng mà cũng không đúng.

Anh quả thật biết một số chuyện về Vân Xu từ Yến Tân Tễ, nhưng không phải Yến Tân Tễ trực tiếp nói cho anh, mà là ký ức chung của hai người tự nhiên hiện lên trong đầu anh.

Khi Thẩm Ký bước vào tổ trạch của Yến gia, khi ba người ở cùng một chỗ, mọi thứ đã bắt đầu.

Chờ đến khi bóng dáng thon thả biến mất khỏi tầm mắt, Trạm Dương Thu nghiêng đầu nhìn về phía bên phải. Trong đôi mắt đen lạnh lẽo của anh, toàn bộ tổ trạch Yến gia, ngoại trừ những cây cỏ bám đầy hắc khí, còn bao nhiêu trận pháp phát ra ánh sáng trắng nhợt nhạt.

Tất cả đều không thể che giấu trong mắt anh.

Vân Xu rời khỏi vườn hoa. Phía sau lưng cô, những đóa hoa tươi diễm lệ tùy ý nở rộ mang theo vẻ quỷ dị. Cô từ đầu đến cuối cũng không hề phát hiện, có một bóng dáng hư vô đang ngồi trên cây nhìn cô.

Trong khu vườn rộng lớn như vậy chỉ có một người, Trạm Dương Thu với khí chất đạm nhiên lạnh lẽo, mặc cho ai cũng không thể liên hệ anh với những tồn tại tà ác.

Khóe miệng Thẩm Ký khẽ nhếch lên một nụ cười châm chọc. Vẻ ngoài của Trạm Dương Thu thật sự có vài phần mê hoặc, trách không được huyền thể kia lại trực tiếp thua dưới tay anh, còn âm thầm yêu mến.

Hòa Di sơn hao tâm tổn trí bồi dưỡng loại tồn tại này, đến ngày thành công sợ là sẽ hối hận đến ruột gan xanh mét.

“Trạm Thiên Sư danh khắp thiên hạ, danh hào của anh thật là vang dội!” Một giọng nói u ám đầy trào phúng đột nhiên vang lên bên tai.

Vốn là một tồn tại tà ác, lại được mang danh thiên sư, không có gì buồn cười hơn thế.

Những người gọi anh là đại sư chắc chắn không thể tưởng tượng được bộ dạng thật của anh.

Trạm Dương Thu đi đến gần một pháp trận. Tay anh khẽ động, dường như đang đo lường tính toán gì đó. Nghe vậy, anh chỉ nói: “Tôi từ nhỏ đã được Thanh Tùng mang về Thanh Ninh Quan, tự nhiên theo sau ông học tập đạo pháp.”

Thanh Tùng là quan chủ thứ bảy, cũng chính là người đã vượt ngàn dặm xa xôi đến một nơi nào đó, mang Trạm Dương Thu về đạo quán.

Thẩm Ký hừ lạnh một tiếng.

Trong số ba người, anh là người c.h.ế.t trước tiên, cũng là người thức tỉnh đầu tiên, tiếp theo đó là Trạm Dương Thu. Trong quá trình trưởng thành, anh chậm rãi nhớ lại một số chuyện, hai bên có mối liên hệ.

Sau này có huyền thể chủ động đưa tới cửa, bọn họ không từ chối.

Tuy rằng Phù Xán Xán là sự tồn tại mà nó cố tình sắp xếp, nhưng ngược lại lợi dụng cô cũng dễ như trở bàn tay.

Nó muốn dựa vào một người con gái như vậy để đánh bại từng người bọn họ.

Thật đúng là vọng tưởng.

 

 

Phần lớn trận pháp trong tổ trạch Yến gia đều dựa vào thực vật, cảnh quan, giả sơn linh thạch để hình thành một trận pháp tụ khí tuần hoàn không ngừng. Ở lâu trong nơi này, không chỉ cơ thể khỏe mạnh, ngay cả tinh khí thần cũng sẽ ngày càng tốt hơn.

Chỉ riêng khu vườn này đã có năm cái trận pháp. Sau khi đo lường tính toán xong, Trạm Dương Thu đi giữa các trận pháp, thong thả ung dung dịch chuyển vị trí của mấy hòn đá.

Trận pháp xảy ra những biến đổi nhỏ đến mức không thể phát hiện.

Đặt trong mắt người thường, chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ thoảng qua, nhưng Thẩm Ký lại nhìn thấy hướng di chuyển của dòng khí giữa các trận pháp thay đổi.

Trạm Dương Thu lại tiếp tục động vào một số vị trí khác. Mấy trận pháp với những biến đổi vi diệu đan xen vào nhau, hình thành một trận pháp mới.

Thẩm Ký cười nhạo. Tên gia hỏa này học ở đạo quán nhiều năm như vậy, quả thật có chút tác dụng.

Dựa vào khí vận của huyền thể trong tổ trạch, bày ra trận pháp che giấu thiên cơ, như vậy nó sẽ không thể nhận ra sự tồn tại và kế hoạch của bọn họ.

“Trạm sư tổ.” Một giọng nữ trầm ổn vang lên.

Trạm Dương Thu vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục động tác trong tay. Trong giới huyền học, người có thể nhìn ra anh thay đổi trận pháp, ngoại trừ quan chủ hiện tại, cũng chỉ có một vị đại sư trận pháp, cả hai đều không ở đây.

“Chuyện gì?” Thái độ lạnh lùng hờ hững.

Phù Xán Xán mím môi. Ngoại trừ khi đối mặt với Vân tiểu thư, anh luôn giữ bộ dạng này.

Rất kỳ lạ, kể từ khi Trạm Dương Thu đẩy cô xuống vực sâu trong giấc mơ, những tình cảm ngưỡng mộ như có như không kia đã từng chút một biến mất.

Ngược lại, một thứ cảm xúc khác không thể kiềm chế không ngừng trào dâng, chiếm giữ chặt chẽ trong lòng cô, giống như dây leo quấn chặt lấy cô, không cho cô trốn thoát.

Chán ghét, căm hận, phẫn nộ, thống khổ…

Những nỗi lòng phức tạp đan xen quấn quýt.

Ngay cả Phù Xán Xán cũng bị dọa sợ. Cảm xúc quá nồng nàn sẽ ảnh hưởng đến tâm tính. 

Dưới sự dạy dỗ của sư phụ, cô luôn tuân thủ nguyên tắc người tu đạo cần thanh tâm tĩnh khí.

Sự thay đổi đột ngột này khiến cô có chút không biết làm sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.