Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 455: Chương 455




Sắc mặt Vân Xu trắng bệch, lùi lại một bước. Tiềm thức đang nhắc nhở cô, mau chóng rời đi.

Nhưng cô vừa lùi lại một bước, tay đã bị nắm chặt. Lúc này cô mới nhớ ra mình vẫn đang nắm tay Tứ tiểu thư.

Tứ tiểu thư quay đầu lại, uất ức nói: “Xu Xu, em vừa về nhà đã muốn đi sao? Cha mẹ sẽ buồn.”

“Con gái, cha đã lâu không thấy con rồi, mau cho cha nhìn xem.” Giọng nói của “cha” rất khàn, như chứa đầy cát sỏi thô ráp.

Sau đó là giọng nữ trầm ấm: "Mẹ cũng muốn nhìn con một chút.”

Ý nghĩ thanh minh của Vân Xu lập tức mơ hồ, cô chậm rãi bước lên trước, thái độ dịu ngoan. Cha mẹ nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm như vậy, cô nghĩ, yêu cầu này đương nhiên phải đáp ứng.

Nhưng khi đôi tay của “mẹ” chạm vào cô, Vân Xu cảm giác như bị rắn độc theo dõi. Sao có thể như vậy được? Đây chính là mẹ.

“Mẹ” tham lam đánh giá người trước mắt. Hì hì ~ Xu Xu thơm quá nha ~ phải giữ cô ấy lại vĩnh viễn mới được ~.

Cô ấy phải mãi mãi ở bên họ.

“Xu Xu, lần này về rồi thì đừng đi nữa, ở lại với cha mẹ được không?” “Cha” khàn khàn nói: "Chúng ta là người một nhà, mãi mãi ở bên nhau.”

Vân Xu định đáp ứng, nhưng lời nói đến miệng lại bị nuốt trở lại.

Không thể đáp ứng.

Tuyệt đối không thể đáp ứng.

Vân Xu lựa chọn nghe theo tiếng nói trong lòng, lắc đầu. Khuôn mặt dữ tợn của “cha mẹ” thoáng hiện, sau đó che giấu đi, sự tham lam trong đáy mắt không hề giảm bớt.

“Được, vậy mấy ngày nay con cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Theo lời “cha mẹ”, chính viện tĩnh lặng như nước cuối cùng cũng có những động tĩnh khác. Những người ngồi ở hai bên đồng loạt nở nụ cười.

“Muội muội đã về rồi, ca ca nhớ em lắm.”

“Tiểu cô cô, cô không thể không đi sao?”

“Ở lại thêm chút thời gian đi.”

Thái độ của họ vô cùng nhiệt tình. Nếu có người đứng xem ở đây, sẽ kinh hãi phát hiện khóe miệng tươi cười của nhóm người này có độ cong giống hệt nhau, như thể đã được đo đạc kỹ lưỡng.

 

 

Vân Xu ở lại nơi này. Cô thường xuyên mờ mịt đứng gần tường viện, ngước nhìn bầu trời xám xịt.

Cô cũng không biết mình đang nhìn gì, chỉ cảm thấy không nên như thế này.

Người trong nhà luôn thường xuyên đột nhiên xuất hiện ở đâu đó, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nhớp nháp khiến da đầu Vân Xu tê dại, như rắn độc phun nọc.

Tổ trạch Yến gia.

Sương mù đen lướt qua trận pháp, không tiếng động tiến vào biệt thự cao cấp. Trong vườn hoa, hoa rơi đầy đất, khô héo tàn tạ, mất đi sức sống.

Trận pháp mà các vị quan chủ đời trước của Thanh Ninh Quan hao tâm tổn trí thiết lập chỉ là hữu danh vô thực.

Tầng một im ắng, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ cây vang lên.

Sương mù đen dừng lại ở khu vực ban ngày mấy người ngồi. Trên bàn trà vẫn còn đặt món điểm tâm mà nữ chủ nhân thích ăn. Ở tận cùng bên trong trên ghế sofa còn đặt một con mèo nhồi bông.

Con mèo nhồi bông màu hồng nhạt mặc một chiếc váy công chúa lộng lẫy, trông rất trẻ con.

Sương mù đen thần bí cuộn trào, cuối cùng một người đàn ông cao lớn bước ra từ giữa. Khuôn mặt anh tuấn tú, nhưng đuôi lông mày và khóe mắt lại đầy vẻ tà tứ, ánh mắt lạnh lẽo, như lưỡi d.a.o phản quang dưới ánh trăng.

Chỉ cần nhìn một cái thôi cũng khiến người ta lạnh sống lưng vì ác ý.

Thẩm Ký nhìn xuống con thú nhồi bông trẻ con, vẻ mặt khinh miệt coi thường.

Hai người kia vậy mà bị một người con gái mê hoặc đến xoay quanh.

Một lát sau, Thẩm Ký xoay người đi đến gần cầu thang. Người anh muốn tìm ở tầng hai.

Trong hành lang yên tĩnh, Thẩm Ký bước đi thong thả. Phong thủy nơi này căn bản không thể áp chế anh, ngược lại, quỷ khí mạnh mẽ trên người anh không ngừng hấp thu sinh mệnh lực của mọi người ở đây.

Đi được một nửa thì dừng lại. Anh có thể cảm nhận được người anh muốn tìm đang ở đây.

Người sở hữu huyền thể đang ở phía sau cánh cửa.

Người có huyền thể được trời cao ưu ái, khí vận hùng hậu, mà người biết cách lợi dụng khí vận nồng hậu này có thể che giấu thiên cơ.

Phù Xán Xán sẽ là công cụ tốt nhất.

Anh khẽ cụp mắt xuống, đang muốn hành động, thì trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến d.a.o động.

Thẩm Ký cực kỳ nhạy bén với quỷ khí. Vẻ mặt tà tứ của anh hơi nhếch lên. Thân hình vừa động, anh đã đứng trước một cánh cửa khác.

Phía sau cánh cửa đó là vị hôn thê của Yến Tân Tễ.

Vẫn còn là tụ linh thể sao?

Thú vị.

Thẩm Ký bước vào phòng. Căn phòng được trang trí xa hoa, khắp nơi đều là đồ tinh xảo, đủ để thấy chủ nhân dụng tâm. Ngay cả phòng ngủ của Yến Tân Tễ e rằng cũng không bằng nơi này.

Ánh mắt mang theo vẻ thích thú chậm rãi rơi xuống chiếc giường. Người con gái đang nằm nghiêng ngủ say. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô trong ánh đèn mờ ảo đẹp đến không tưởng tượng được.

Động tác của Thẩm Ký dừng lại.

Trong dinh thự.

Vân Xu ngồi ngẩn người trong sân. Cô đã mất khái niệm về thời gian, dường như đã ở đây rất lâu rất lâu, lại như chỉ mới thoáng chốc.

“Tiểu cô cô ~.” Giọng trẻ con ngọt ngào vang lên bên tai. Một đôi bàn tay nhỏ lạnh lẽo vòng qua cổ cô: "Cháu nhớ cô lắm.”

Vân Xu khó chịu xoay cổ: "Đừng như vậy, cô khó chịu.”

Sức lực trên cổ đột nhiên biến mất. Vân Xu vừa thở phào nhẹ nhõm, đã đối diện với một đôi mắt to đen láy.

Khuôn mặt vốn đáng yêu trẻ con, lại vì sắc mặt trắng bệch mà lộ ra vài phần quỷ dị. Đôi môi đỏ tươi nứt ra với độ cong kỳ quái.

Cậu đang giơ bàn tay nhỏ bé không có chút huyết sắc nào, muốn chạm vào mặt cô.

Hì hì hì ~ thích lắm nha ~ thật sự rất thích cô ~.

Muốn hòa tan cô vào trong xương tủy, vĩnh viễn vĩnh viễn không chia lìa ~.

Vân Xu hoảng sợ, không kìm được ngửa ra sau. Ấn ký giữa trán cô lại một lần nữa phát ra ánh sáng nhạt.

Thằng bé nhìn về phía trán Vân Xu, ánh mắt độc ác thoáng qua.

Đáng c.h.ế.t cái tên đạo sĩ thối tha kia. Nếu không phải cái dấu ấn đó, cô ấy đã sớm thuộc về bọn họ rồi.

“Tiểu cô cô, ở lại được không? Ở lại chơi với chúng cháu đi.” Giọng nói mê hoặc của thằng bé vang lên hết lần này đến lần khác: "Ở lại với chúng cháu đi.”

“Ở lại với chúng cháu đi.”

“Thích cô lắm nha.”

Dần dần, những giọng nói khác nhau lẫn lộn vào nhau, có cả nam nữ già trẻ. Họ đang gọi cô, đang dụ dỗ cô.

Đồng ý đi, có người lặng lẽ nói bên tai cô.

Đồng ý đi, mọi người sẽ mãi mãi vui vẻ bên nhau.

Ánh mắt Vân Xu giãy giụa, lý trí còn sót lại và sự dụ dỗ không ngừng giằng co.

“Đừng đồng ý.” Một người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện, ngồi trên tường viện, vẻ mặt tà dị, đang nhìn chằm chằm cô.

 

 

Ba chữ như có thực chất, nháy mắt phá vỡ cục diện giằng co.

Ánh mắt Vân Xu dần trở nên sáng suốt. Phần bị mê hoặc trong tinh thần khiến cô buột miệng thốt ra: “Nhưng họ là người nhà của tôi.”

“Người nhà?” Người đàn ông lặp lại một lần, cười nhạo nói: "Bọn chúng xứng sao?”

“Chẳng qua chỉ là một đám tham lam ghê tởm, không biết tự lượng sức mình, những con sâu bọ thôi, vậy mà lại vọng tưởng đến trân bảo của người khác.”

“Ngươi là ai!” Thằng bé hét lên một tiếng, vẻ mặt oán độc: "Ta muốn g.i.ế.c ngươi!”

Người đàn ông thậm chí còn lười biếng ban cho một cái nhìn, nói: “Đến bên cạnh anh, anh đưa em rời khỏi đây.”

Lời này vừa nói ra, tiểu viện vốn yên tĩnh nổi lên một cơn lốc dữ dội, cát bay đá chạy.

Cơn lốc dừng lại, Vân Xu lại một lần nữa cảm nhận được vô số ánh mắt dày đặc. Cô cứng đờ người xoay lại. Mọi người trong phủ đệ đang đứng thẳng ở phía sau, đôi mắt đen láy không có lòng trắng đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Quỷ khí dày đặc trên mặt, vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn.

Vân Xu không kìm được lùi về phía người đàn ông. Tuy rằng cô không quen biết người đàn ông này, nhưng anh ta chắc chắn tốt hơn những “người” trước mắt rất nhiều lần.

Những “người nhà” từng mê hoặc cô hoàn toàn không hề che giấu, từng bước từng bước lộ nguyên hình.

“Cha” với giọng nói khàn khàn trước đó, ở cổ có một vết d.a.o sâu có thể thấy xương, đang không ngừng rỉ ra m.á.u tươi đỏ thẫm. Trên bụng đứa bé dán vào người cô có một lỗ lớn, thậm chí có thể thấy cả ruột gan bên trong.

Vân Xu che miệng, cảm thấy hơi buồn nôn.

“Đừng đi! Đừng đi!”

“Ở lại đi, ở lại chơi với chúng tôi!”

“Cô là của chúng tôi, là thuộc về chúng tôi!!!!”

Tiếng kêu rên dần trở nên the thé, gần như muốn xé rách màng nhĩ người.

“Muội muội, em không thể bỏ rơi tỷ tỷ, tỷ tỷ yêu em như vậy!” Tứ tiểu thư âm trầm nói.

Vân Xu theo bản năng muốn nhìn về phía Tứ tiểu thư bên phải, lại rơi vào một vòng tay ấm áp. Một đôi bàn tay to che mắt cô: "Đừng nhìn, anh đưa em đi.”

“A a a a a! Không thể tha thứ! Vậy mà lại mang cô ấy đi!”

“Ở lại đi!!! Cô là của chúng tôi!”

Tiếng kêu thê lương dần xa. Thẩm Ký lạnh lùng quay đâuf. “Tứ tiểu thư” phía sau tứ chi vặn vẹo quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt oán độc, chiếc sườn xám nhuốm đầy máu.

Nếu không phải vì đường hầm trong giấc mơ của Vân Xu không được xảy ra chuyện, anh đã không bỏ qua bọn chúng.

Dù đã thoát khỏi nơi đó, sắc mặt Vân Xu vẫn uể oải. Cảnh tượng vừa rồi vượt quá khả năng chịu đựng của cô.

Thẩm Ký nhìn một lúc, ngón tay khẽ nhúc nhích. Một con thú nhồi bông màu hồng nhạt xuất hiện trong tay, bị nhét vào lòng cô.

Đôi mắt Vân Xu trợn to, sau đó sắc mặt hơi dịu lại: "Cảm ơn, anh cũng thấy con thú nhồi bông này đáng yêu phải không?”

Bằng không đã không đưa cho cô.

Thẩm Ký im lặng một chút, trái lương tâm nói: “Đáng yêu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.