Cô từ nhỏ sống ở đạo quán, lại được quan chủ tự mình dạy dỗ. Với những sư huynh sư muội khác, cô luôn có một khoảng cách, càng chưa bao giờ thân cận với người đồng giới như vậy.
Cảm giác… cũng không tệ lắm.
Phòng bếp.
Ánh đèn điện sáng trưng chiếu rọi mọi ngóc ngách.
Vân Xu vừa nãy đã phát hiện lòng bàn tay Phù Xán Xán lạnh buốt. Cô đỡ Phù Xán Xán ngồi xuống, rồi rót cho cô ấy một cốc nước, đưa qua.
“Uống chút nước ấm đi, cho đỡ.”
Phù Xán Xán nói lời cảm ơn. Hơi ấm từ thành ly truyền đến lòng bàn tay cô. Hơi nước ấm nhẹ nhàng lướt qua dạ dày, mang theo từng đợt ấm áp.
Cô bình tĩnh lại rồi ngẩng đầu lên. Vân Xu vẫn đứng trước mặt, ánh mắt trong veo, xinh đẹp dịu dàng, vô cùng động lòng người. Trái tim cô không tự chủ mềm nhũn ra.
Phù Xán Xán lại một lần nữa xác định, Vân Xu là một sự tồn tại mà không ai có thể từ chối.
Một người như vậy mà lại ở bên cạnh Yến Tân Tễ. Phù Xán Xán không khỏi lo lắng. Trong mắt cô, người như Yến Tân Tễ quá mức nguy hiểm.
Yến Tân Tễ, người vừa được nhắc đến, lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra: "Xu Xu cái này được không?”
Vân Xu quay đầu nhìn, gật đầu: "Ăn cái này đi.”
Yến Tân Tễ thong thả ung dung xắn tay áo lên, chuẩn bị đồ đạc xong, rồi bỏ vào lò vi sóng hâm nóng. Chỉ nhìn thôi cũng biết anh không phải lần đầu làm việc này.
Tiếng máy móc vận hành vo ve, ánh sáng ấm áp từ lò vi sóng, cùng với mùi thơm thức ăn dần lan tỏa, tất cả đều khiến Phù Xán Xán có một loại ảo giác.
Cô chỉ gặp một cơn ác mộng bình thường, mọi thứ khác đều bình thường.
Đinh——.
Bữa khuya đã sẵn sàng.
Yến Tân Tễ bưng bữa khuya đến trước mặt Vân Xu: "Hơi nóng, cẩn thận một chút.”
Mùi thơm hấp dẫn khiến tâm trạng Vân Xu vui vẻ hẳn lên. Cô vui sướng gật đầu, rồi ngồi đối diện mời Phù Xán Xán: "Cô thật sự không thử sao? Cái này ngon lắm.”
Phù Xán Xán cười từ chối: "Cảm ơn ý tốt của cô, tôi buổi tối không ăn gì.”
Vân Xu tiếc nuối gật đầu, sau đó bắt đầu thưởng thức bữa khuya.
Cô ăn rất nghiêm túc và chuyên chú, như đang làm một việc quan trọng. Khuôn mặt trắng nõn phúng phính, đôi mắt long lanh thỉnh thoảng cong lên, rõ ràng rất vui vẻ.
Yến Tân Tễ dựa vào ghế, không rời mắt nhìn chằm chằm cô.
Vị hôn thê của anh thật đáng yêu đến c.h.ế.t người.
Phù Xán Xán vốn không coi trọng chuyện ăn uống, nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của Vân Xu, cô ấy vậy mà cũng cảm thấy có chút thèm ăn.
Một phần bữa khuya rất nhanh đã được Vân Xu ăn xong. Cô cảm thấy mãn nguyện buông nĩa xuống.
Ăn uống no đủ, có thể tiếp tục trở về nghỉ ngơi.
Phù Xán Xán và những người khác được bố trí phòng ở tầng hai. Vân Xu và Yến Tân Tễ ở tầng bốn, hai bên ở hai đầu cầu thang.
Phù Xán Xán trở về phòng, không còn những lời quan tâm vừa rồi, cô cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Trên chiếc giường rộng lớn, người con gái vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, rất lâu vẫn chưa nhúc nhích.
Một lúc sau, Phù Xán Xán lại nhìn quanh căn phòng, những ký ức không rõ ràng trong giấc mơ không ngừng hiện lên. Cô mơ hồ cảm thấy quen thuộc, như thể đây không phải là lần đầu tiên cô ở nơi này.
Giống như… cô đã từng ở Yến gia một lần, hơn nữa đã trải qua một sự kiện cực kỳ tuyệt vọng, rồi lại quay trở lại.
Giấc mơ về Trạm Dương Thu càng giống như lời cảnh báo của trời cao dành cho cô, nhắc nhở cô rằng người nổi tiếng trong giới huyền học kia không đơn giản như cô nghĩ.
Mà Yến Tân Tễ trước đó cũng rất kỳ lạ. Cô có thể khẳng định đối phương chắc chắn có vấn đề, nhưng tình yêu và sự chăm sóc của anh dành cho Vân Xu lại không thể giả tạo.
Phù Xán Xán cau mày thật chặt. Tất cả những gì xảy ra tối nay khiến cô sinh ra một cảm giác quen thuộc mãnh liệt. Chắc chắn cô đã quên mất một sự kiện rất quan trọng.
Cô dùng sức gõ đầu, cố gắng hồi tưởng, nhưng trong đầu lại rối tung.
—— Còn có một cái nữa.
Một ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên xông vào đầu. Phù Xán Xán sững sờ. Cái gì còn có một cái nữa? Cô cố gắng suy nghĩ, nhưng không thu hoạch được gì.
Đèn tường tỏa ra ánh sáng ấm áp, đã gần hai giờ sáng.
Phù Xán Xán cuối cùng quyết định từ bỏ. Có lẽ thời điểm vẫn chưa đến.
Tầng 4.
Yến Tân Tễ đưa Vân Xu về phòng, dặn dò cô ngủ sớm.
Vân Xu ngước mắt hỏi: “Vậy còn anh?”
“Anh còn thiếu hai hợp đồng quan trọng, đợi chuẩn bị xong sẽ đến bên cạnh em.” Yến Tân Tễ nói.
“Vâng ạ.” Vân Xu thở dài nói: "Vậy lần sau anh không được thức khuya như vậy nữa.”
“Được, nghe em hết. Hôm nay ngủ sớm một chút nhé.” Yến Tân Tễ giúp cô vuốt góc chăn, bật đèn ngủ nhỏ, xác nhận không có vấn đề gì rồi đứng dậy rời đi.
Vân Xu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, rất nhanh tiếng thở nhẹ nhàng vang lên.
……
“Xu Xu, sao em lại đứng ở đây? Mau vào trong thôi.” Có người gọi cô.
Vào trong? Vào cái gì?
Vân Xu nghi hoặc nhìn người kia. Đối phương mặc một bộ sườn xám dài, eo thon như liễu, đang mỉm cười nhìn cô: "Đừng ngẩn người ra nữa, chậm nữa là không kịp đâu, cha chắc chắn sẽ tức giận.”
Cha? Tức giận?
Vân Xu đang cố gắng suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của người con gái, đối phương đã kéo tay cô, đi về một hướng.
Vân Xu ngẩng đầu. Xung quanh là một vùng sương mù mênh mông, chỉ có tòa dinh thự cổ kính phía trước là có thể thấy rõ. Hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm treo ở cổng lớn. Một người gia đinh mặc áo vải đang đứng ở cửa, khom lưng cười nịnh nọt.
“Tứ tiểu thư, tiểu tiểu thư, hai vị đã về rồi. Lão gia và những người khác đang đợi hai vị ở chính viện.”
Tòa dinh thự cách hai người rõ ràng một khoảng, nhưng Tứ tiểu thư kéo Vân Xu nhanh chóng bước vài bước, vậy mà đã vượt qua ngưỡng cửa, Vân Xu thậm chí không kịp tránh.
Ấn ký giữa trán cô, ánh sáng lưu chuyển, nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa đã ảm đạm đi.
Tư duy của Vân Xu cũng như ngừng trệ, trở nên mê man.
Tứ tiểu thư nói: “Xu Xu, chúng ta phải nhanh lên thôi, nếu không cha sẽ giận, chắc chắn sẽ mắng chúng ta.”
“Cũng không đúng, cha luôn yêu thương em, hận không thể nâng niu em trong lòng bàn tay, cha chỉ biết hung hăng mắng chị thôi.” Cô ta cười hì hì nói: "Đương nhiên chị cũng thích Xu Xu nhất mà.”
Âm cuối của cô ta đột nhiên cao lên, câu cuối cùng như có thứ gì đó sền sệt dính chặt vào người Vân Xu.
Vân Xu theo bản năng cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn bị Tứ tiểu thư kéo đi về phía trước: "Cha vẫn đang đợi chúng ta.”
Cô không nhìn thấy cánh cổng đỏ thẫm phía sau từ từ khép lại. Đến khi con đường nhỏ dần biến mất, người gia đinh cung kính vẫn chưa thẳng lưng lên, sắc mặt dần chuyển sang xanh trắng, mất hết sinh khí.
Mà người nắm tay cô, đi ở phía trước, Tứ tiểu thư, khóe miệng đỏ tươi càng lúc càng rộng, dần trở nên quỷ dị, trong đôi mắt dài tràn đầy tham lam.
Hì hì ~ cuối cùng cũng bắt được Xu Xu ~ Xu Xu là của bọn họ ~.
Vân Xu đi theo sau Tứ tiểu thư, nghe đối phương luyên thuyên kể chuyện gia đình. Dần dần, cô nhớ ra thân phận của mình.
Cô là Bát tiểu thư của Lý phủ, cũng là người nhỏ nhất trong số anh chị em. Mọi người trong nhà vô cùng yêu thương cô. Cô muốn gì, họ đều sẽ tìm cho cô.
Lần này trên đường về nhà sau khi đi học, người nhà quá nhớ Vân Xu, nên cô đã ghé về thăm.
Vân Xu nhìn quanh bốn phía. Tòa dinh thự này rất lớn, vườn cảnh tinh xảo, chỉ là bao phủ một lớp sương mù, như thể cách cô một tầng.
Sương mù?
Ảo giác thôi, chẳng phải chuyện này rất bình thường sao?
Vân Xu tùy ý Tứ tiểu thư dẫn cô vào chính viện. Vừa bước vào cửa, hơn hai mươi người trong phòng đồng loạt nhìn sang. Tim Vân Xu đột nhiên đập mạnh.
Toàn bộ chính viện tĩnh lặng đến đáng sợ. Phía trên cùng trên bàn bày hai lư hương, hương đang cháy. Bên trái và bên phải ngồi một nam một nữ, khoảng 50 tuổi.
Phía dưới ngồi những người anh chị em khác, trong đó còn có những đứa trẻ năm sáu tuổi.
Hơn hai mươi đôi mắt thẳng đờ đẫn nhìn chằm chằm cô, tròng mắt như bị đóng băng, không hề nhúc nhích.
Một cảm giác nghẹt thở bao trùm, dường như có thứ gì đó vô hình đang dính chặt lấy cô.
Vân Xu trong lòng hốt hoảng, bước lên một bước. Đầu những người kia vẫn không nhúc nhích, chỉ có tròng mắt trống rỗng chuyển động theo cô.
Những ánh mắt tham lam ẩn giấu tự do lướt trên người Vân Xu.
Có được cô.
Giữ cô lại.
Cô là của bọn họ.