Chiếc đồng hồ cây ở phòng khách tầng một vang lên, âm thanh trầm lắng vang vọng khắp tầng.
Đây là đâu?
Phù Xán Xán nhìn quanh bốn phía. Cô phát hiện mình đang đứng ở một nơi tối om. Sự cảnh giác được rèn luyện từ nhỏ khiến cô lập tức nhận ra điều bất thường.
Bóng tối xung quanh dường như đang kích động.
Cô nâng cao cảnh giác đến mức tối đa, lạnh giọng quát lớn: “Là ai! Ai đang giả thần giả quỷ!”
Rất lâu sau đó, không có ai trả lời.
Trong không gian tĩnh lặng, Phù Xán Xán có thể nghe rõ tiếng tim đập của chính mình, một tiếng so với một tiếng kịch liệt hơn, hơi lạnh dâng lên trong lòng.
Cô lẩm bẩm niệm tâm pháp của đạo quán, chọn một hướng, rồi bước về phía trước.
Bóng tối vô biên vô hạn khiến người ta nghẹt thở.
Không biết đã đi bao lâu, thời gian và không gian đều đã mơ hồ. Phù Xán Xán cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng hình. Cô đề phòng bước tới. Càng đến gần, cô càng cảm thấy bóng dáng quen thuộc, như thể cô đã nhìn thấy vô số lần.
Dáng người cao lớn, khoanh tay đứng đó.
Là Trạm sư tổ!
Phù Xán Xán vẫn đề phòng, nhưng bước chân lại nhanh hơn. Trong bóng đêm ngột ngạt, nhìn thấy người quen thuộc, dù biết rõ có điều bất thường, cô vẫn cảm thấy may mắn.
“Trạm sư tổ?” Cô thử gọi.
Người nọ xoay người. Khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một. Phù Xán Xán thả lỏng tinh thần, vừa muốn bước tới.
Môi trường đen tối đột nhiên thay đổi. Phía sau cô là vạn trượng vực sâu.
Phù Xán Xán theo bản năng nhìn về phía sau. Vừa muốn quay về phía trước để tránh xa vực thẳm, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một bóng hình.
Cô chậm rãi ngẩng đầu. Trạm Dương Thu đang nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.
Anh vẫn là dáng vẻ đó, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy.
Đồng tử Phù Xán Xán co rút lại: "Không!!!”
Trên giường, Phù Xán Xán đột nhiên trợn mắt. Tim cô vẫn còn đập điên cuồng, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác sợ hãi và cái c.h.ế.t khi rơi xuống vực sâu gần như bao trùm lấy cô.
Tất cả như dấu vết khắc sâu vào trong đầu.
Người trong giới huyền học hiếm khi mơ những giấc mơ vô nghĩa. Giấc mơ này rốt cuộc đang biểu thị điều gì, và vì sao Trạm Dương Thu lại có vẻ mặt kỳ lạ như vậy?
Ước chừng nửa tiếng sau, cơ thể Phù Xán Xán mới hồi phục từ trạng thái cứng đờ như đá. Mồ hôi lạnh trên trán bết dính trên da thật khó chịu.
Bây giờ là khoảng 12 giờ rưỡi. Cô đứng dậy rửa mặt. Đang định uống nước thì phát hiện bình nước đã hết, đành phải xuống bếp đun lại.
Trên đường đi xuống bếp, Phù Xán Xán thấy gia chủ Yến gia đang đứng ở hành lang.
Anh nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía khu vườn hoa.
Đèn tường hành lang rất tối, ánh đèn màu cam dịu nhẹ chiếu sáng một góc nhỏ.
“Yến tiên sinh?”
Phù Xán Xán gọi một tiếng, nhưng anh không trả lời.
Người đàn ông mặc bộ vest lịch lãm đứng đó lạnh lùng, im lặng như một pho tượng điêu khắc. Hơn nửa thân hình anh hòa vào bóng tối, khuôn mặt tuấn mỹ phủ đầy bóng mờ.
Đột nhiên, anh chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt đen sâu thẳm như vực thẳm, dường như có thể nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào. Bóng dáng anh chiếu lên bức rèm giương nanh múa vuốt, giống như một con ác quỷ.
Cơn dự cảm bất an trong giấc mơ lại một lần nữa bóp nghẹt trái tim Phù Xán Xán. Cô nheo mắt, theo bản năng siết chặt chiếc ly thủy tinh trong tay.
Phù Xán Xán lại nhớ tới lần sư phụ và sư bá trò chuyện, vô tình nhắc đến chuyện Yến tiên sinh trước khi gặp Vân tiểu thư có tính tình cực kỳ lạnh lùng, gần như không có chút đồng cảm nào của người thường.
Lần đầu gặp mặt, cô còn nghĩ sư phụ đã nói hơi quá, Yến tiên sinh đối với Vân Xu sủng ái và quan tâm như vậy, sao có thể không có tình cảm.
Giờ phút này, cô hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ của mình.
Ánh mắt đen kịt của người đàn ông dán chặt lên người Phù Xán Xán. Trong khoảnh khắc hoảng hốt, cô cảm giác anh không nhìn một người bằng xương bằng thịt, mà đang đánh giá một công cụ tiện tay, hoặc đang chú ý đến một hòn đá ven đường. Cơn lạnh lẽo vô biên thổi quét cơ thể cô.
Đó tuyệt đối không phải là ánh mắt của người thường, mà khiến người ta cảm giác như bị một sự tồn tại đáng sợ nào đó theo dõi.
Cơ thể Phù Xán Xán càng thêm cứng đờ, trong lòng một ý nghĩ mơ hồ đang thôi thúc.
Mau rời đi.
Mau rời đi.
Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Phù Xán Xán từ trước đến nay đã giải quyết không ít chuyện phiền toái, trong đó những lệ quỷ lợi hại cô cũng từng gặp vài lần, thậm chí còn bị thương nặng, nhưng chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như hôm nay, ý thức được sự nhỏ bé của mình.
Không khí hành lang ngưng trệ, sự im lặng tiếp tục lan tỏa.
Trán Phù Xán Xán lại một lần nữa toát mồ hôi, cổ họng khô khốc như bị lửa đốt, cổ như bị ai đó bóp nghẹt, không thể phát ra tiếng.
Cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu đen kịt. Phía sau cũng tĩnh lặng như chết.
Bỗng nhiên có tiếng động rất nhỏ truyền đến, bầu không khí ngưng trệ như thủy triều rút đi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng xuất hiện phía trước, giọng nói uyển chuyển động lòng người phá vỡ bóng tối ngột ngạt: "Tân Tễ, sao anh lại đứng ở đây? Ơ, còn có Phù tiểu thư.”
Vân Xu trên mặt lộ vẻ nghi hoặc. Cảnh tượng trước mắt thật kỳ lạ. Yến Tân Tễ vẻ mặt như thường, nhưng Phù Xán Xán lại đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, trông rất giống vừa gặp phải ma.
Đây là bị dọa rồi sao? Nhưng xung quanh không có ai khác.
Vân Xu lại nhìn về phía Yến Tân Tễ. Vị hôn phu của cô đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ không dọa người đâu.
“Anh làm việc mấy tiếng rồi, ra đây đi dạo một chút, thư giãn.” Yến Tân Tễ nói: "Còn em, mới hơn một giờ, lại gặp ác mộng sao?”
“Không có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Vân Xu ửng hồng, như thể cảm thấy ngại ngùng: "Chỉ là hơi đói bụng, muốn tìm chút gì ăn.”
Thực ra cô bị đói tỉnh giấc.
Vẻ mặt Yến Tân Tễ dịu lại, cởi áo vest khoác lên đôi vai gầy của cô: "Anh đi cùng em.”
Với tư cách là một người vị hôn phu, Yến Tân Tễ luôn luôn đạt điểm tuyệt đối.
Vân Xu kéo cổ áo lại, đôi mắt cong lên: "Vâng ạ.”
Phù Xán Xán dựa vào tường chống đỡ cơ thể, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Xu.
Cô mặc một chiếc váy ngủ trắng tinh, vóc dáng thon thả được phác họa tinh tế. Mái tóc dài như thác nước xõa xuống vai. Khoảnh khắc cô xuất hiện, dường như thế giới đen tối có thêm những đốm sáng lung linh.
Khiến Phù Xán Xán như được hồi sinh, thoát khỏi cảm giác tuyệt vọng kia.
Giờ phút này, người đàn ông mà Phù Xán Xán cảm thấy đáng sợ lại ân cần khoác áo cho vị hôn thê, lo lắng cô bị cảm lạnh.
Anhkhông nhìn Phù Xán Xán, giống như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Ngay cả Phù Xán Xán cũng bắt đầu nghi ngờ liệu mình có nhìn nhầm không, nhưng giọng nói trong lòng mách bảo cô.
Cô không nhìn nhầm, tất cả những gì vừa xảy ra đều là thật.
Anh ta đang ngụy trang.
Vân Xu phát hiện Phù Xán Xán tinh thần không tập trung, lo lắng bước lên trước: "Cô không sao chứ?”
“Vẫn ổn.” Phù Xán Xán yếu ớt nói.
Vân Xu nhìn mồ hôi trên trán cô, sắc mặt tái nhợt. Đây không phải là vẻ mặt của người vẫn ổn. Vân Xu đã được Phù Xán Xán bảo vệ, lại vì năng lực cô ấy thể hiện mà sinh lòng bội phục, cô rất có thiện cảm với cô ấy.
Bây giờ Phù Xán Xán có vẻ mặt kinh hồn chưa định, Vân Xu có chút lo lắng.
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là gặp ác mộng thôi.” Phù Xán Xán không lộ vẻ gì nhìn về phía Yến Tân Tễ. Ánh mắt anh chỉ đặt trên người Vân Xu, không khác gì ban ngày, vẫn là vị gia chủ tôn quý của Yến gia.
Vân Xu hiểu ý gật đầu. Ác mộng quả thật có thể khiến người ta sợ hãi, chính cô cũng đã bị dọa rất nhiều lần.
Khó trách Phù Xán Xán lại có vẻ mặt như vậy.
Ánh mắt Vân Xu rơi xuống chiếc ly thủy tinh trong tay Phù Xán Xán: "Cô muốn uống nước phải không? Vậy tôi dẫn cô xuống bếp.”
Phù Xán Xán vừa định nói mình có thể tự đi, Vân Xu đã kéo tay cô. Cơ thể Phù Xán Xán lập tức cứng đờ. Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Vân Xu như kẹo bông gòn, cô không dám động đậy.
“Vậy, làm phiền cô.”
Ba người cùng nhau đi xuống bếp.
Yến Tân Tễ đi bên cạnh Vân Xu, ánh mắt liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người. Đôi mắt đen của anh nheo lại, nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhỏ, gần như không thể phát hiện.
Có lẽ là vì được người nắm tay, dọc đường đi Phù Xán Xán lại không cảm nhận được cái lạnh lẽo sởn tóc gáy kia, ngược lại có chút ngại ngùng.