Phương Húc lập tức bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: “Phù sư muội! Yên tâm, sư huynh luôn ủng hộ em mà!! Nhớ thường xuyên đến trước mặt sư tổ dạo chơi nhé.”
Thời hiện đại không giống thời cổ đại, tuy rằng sư tổ có bối phận cao, nhưng tuổi tác của hai người chỉ hơn nhau vài tuổi, lại không có quan hệ huyết thống, Phương Húc cảm thấy hai người ở bên nhau hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hơn nữa, Trạm sư tổ rõ ràng đối xử khác biệt với Phù Xán Xán, anh ta cảm thấy sâu sắc sự hấp dẫn giữa hai người.
Phù Xán Xán vừa bực mình vừa buồn cười, cô nhìn về một hướng, nơi đó có vài tòa điện, tòa điện thanh tịnh nhất ở sâu bên trong chính là nơi ở của người trong lòng cô.
Nghĩ đến bóng dáng lạnh lùng mà mạnh mẽ kia, tim Phù Xán Xán không khỏi đập nhanh hơn.
Thật muốn nhanh chóng được gặp anh ấy.
……
Đêm khuya tĩnh lặng, không một tiếng động, tĩnh đến đáng sợ.
Đây là một công viên giải trí bỏ hoang. Trên bức tường ở cổng lớn, bức tượng chú hề quỷ dị há miệng, chiếc lưỡi đỏ tươi cùng hàm răng ánh lên vẻ lạnh lẽo trong đêm đen càng thêm đáng sợ.
Khóe miệng cong lên một cách kỳ dị, đôi mắt thủy tinh nheo lại dường như ẩn chứa ánh sáng tham lam.
Một cơn gió thổi qua, lá khô trên cây rụng xuống đất, giây tiếp theo bị giẫm nát.
Người con gái mặc váy trắng, bước chân chậm rãi, mờ mịt nhìn xung quanh.
Đây là đâu? Sao cô lại ở đây?
Đầu óc trống rỗng, ký ức như bị ai đó cố ý phủ lên một lớp khăn voan, không thể nhớ ra bất cứ điều gì.
Cô ngẩng đầu, đêm ở đây cũng rất kỳ lạ, như thể được phủ lên một lớp màng mỏng. Trên tấm biển số nhà cao kia đáng lẽ phải có tên, nhưng lúc này lại trống rỗng, chỉ có những vết bẩn màu sẫm kỳ quái.
Hai bên cổng là hai hàng tượng chú hề, chúng làm ra vẻ hoan nghênh, dường như chào đón mọi vị khách đến.
Nhưng trên mặt mỗi chú hề đều là nụ cười quỷ dị đến rợn người.
Vào đi ~ vào đi ~.
Giọng nói ngọt ngào, nũng nịu thúc giục cô, đặc quánh đến mức dường như bao bọc lấy cô.
Người con gái nhìn về phía công viên giải trí mờ mịt trong sương, trong lòng đột nhiên nảy sinh một sự thôi thúc, muốn đi vào nơi này, đây là nơi cô thuộc về.
Cô thất thần bước về phía cửa.
Vào đi ~ vào đi ~ đến bên cạnh chúng ta ~.
Độ cong trên khóe miệng của tượng chú hề ngày càng cao, đôi mắt thủy tinh theo bước chân của người con gái chuyển động, tham lam và phấn khích.
Lại một cơn gió lạnh thổi qua, cái lạnh lẽo lại một lần nữa dâng lên từ đáy lòng, người con gái rùng mình.
Không đúng!
Nơi này không thích hợp!
Cô không thể đi vào!
Người con gái đột nhiên hoàn hồn, lập tức lùi lại vài bước, cô phải quay về, cô muốn tìm đường trở về!
Người con gái xoay người muốn rời đi, sau đó sắc mặt cứng đờ.
Phía sau vang lên tiếng động nặng nề, cô liếc thấy vị trí của bức tượng chú hề đã thay đổi.
Chúng đang di chuyển……
Chúng muốn mang cô đi……
Nỗi sợ hãi như thủy triều dâng lên bao trùm lấy người con gái, cô dốc hết sức lực cuối cùng, nhắm mắt lại, bịt tai lại, muốn trốn thoát, nhưng một bàn tay lại nắm lấy cánh tay cô.
Tim cô ngừng đập trong một khoảnh khắc.
Đây không phải là tay của người bình thường, nó được sơn một lớp sơn trắng, trên đó đầy vết nứt, lạnh lẽo như đá, có lẽ nó được làm từ đá.
“Em thuộc về tôi.”
Người con gái cuối cùng không chịu nổi nữa, sợ hãi ngồi xổm xuống, hét lên một tiếng: "A ——.”
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, cùng với giọng nữ vội vàng: "Tiểu thư! Tiểu thư! Cô làm sao vậy!”
Sau đó, số người dần dần tăng lên: "Tiểu thư mau mở cửa!”
“Tiểu thư rốt cuộc làm sao vậy! Tôi hình như nghe thấy tiếng kêu.”
“Tiểu thư hình như hôm qua đã khóa trái cửa, mau đi tìm quản gia lấy chìa khóa!”
Tầng một.
Yến Tân Tễ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy bóng dáng hoảng loạn của người hầu, anh nhíu mày: "Sao lại thế này?”
Người giúp việc nhìn thấy gia chủ trở về, đầu tiên là theo bản năng run lên, sau đó như nhìn thấy hy vọng, vội vàng nói: “Tiên sinh, tôi vừa đi ngang qua thì nghe thấy tiểu thư hét lên, nhưng cửa bị khóa trái.”
Yến Tân Tễ biến sắc, lập tức lên lầu. Cửa phòng đã tụ tập một đám người hầu, đang nóng nảy gõ cửa.
Có người chú ý thấy anh đã đến, cúi người nói: “Tiên sinh!”
Hành lang ồn ào lập tức im lặng, tất cả mọi người lùi về phía sau.
Yến Tân Tễ bước nhanh đến trước cửa phòng, vặn tay nắm cửa, quả thật giống như người hầu nói, không mở được. Nhưng Vân Xu buổi tối thường không khóa cửa.
Anh dùng sức đập cửa phòng, không có tiếng trả lời. Vẻ mặt điềm tĩnh, thong dong thường ngày của anh trở nên trầm xuống.
Động tĩnh lớn như vậy, cô ấy không thể nào còn đang ngủ, chắc chắn đã xảy ra chuyện.
“Lấy chìa khóa! Lấy chìa khóa!” Người hầu thở hổn hển đưa chìa khóa.
Yến Tân Tễ mở cửa phòng, ánh mắt lạnh lùng dừng thẳng vào người con gái đang nằm giữa giường. Cô nhắm mắt, vẻ mặt hoảng sợ, dường như bị bóng đè.
Anh bước nhanh tới, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Xu Xu, tỉnh dậy đi.”
“Xu Xu, anh đến rồi.”
“Đừng sợ, anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em.”
Bao bọc trong cảm giác ấm áp quen thuộc, ánh sáng xuyên thủng thế giới u ám.
Vân Xu từ cơn ác mộng trở về thực tại, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cô cuối cùng không kìm được mà khóc thành tiếng, nức nở, đáng thương vô cùng.
Yến Tân Tễ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, chậm rãi an ủi: "Đừng sợ, anh ở đây.”
Những người hầu còn lại cùng xông vào thức thời lui xuống.
Nơi này không cần họ làm kỳ đà cản mũi.
Một lúc lâu sau, Vân Xu mới ngừng khóc nức nở. Sau một hồi được dỗ dành, cô cùng Yến Tân Tễ rửa mặt xong, rồi ngồi vào bàn ăn.
“Tiểu thư, sữa bò nóng đã pha xong, cô uống một chút đi.” Hầu gái khuyên nhủ.
Vân Xu yếu ớt cười một tiếng: "Cảm ơn cô.”
Mặt hầu gái đỏ hồng, tiểu thư sinh ra thật sự xinh đẹp, gương mặt ấy dù là ai cũng sẽ mê đắm, mang theo ma lực không thể cưỡng lại. Dù hiện tại tinh thần có chút mệt mỏi, cũng chỉ càng thêm vài phần đáng thương đáng yêu.
Vân Xu nâng cốc sữa bò nóng lên khẽ nhấp, hơi ấm từ lòng bàn tay và dạ dày khiến nỗi sợ hãi vơi đi phần nào.
Yến Tân Tễ ở bên cạnh chờ cô bình tĩnh lại: "Đỡ hơn chút nào không?”
Vân Xu nhỏ giọng nói: “Bây giờ thì ổn rồi.”
“Em có thể kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra không?” Yến Tân Tễ vốn không định vội vàng hỏi, cô vừa mới tỉnh lại từ cơn ác mộng, cảm xúc vẫn chưa ổn định.
Nhưng Yến Tân Tễ nhớ lại khi an ủi Vân Xu, cánh tay cô lộ ra năm dấu ngón tay đỏ ửng. Ánh mắt anh trầm xuống, đây không phải là chuyện bình thường, anh không thể để vị hôn thê của mình gặp nguy hiểm, cần phải giải quyết kịp thời.
Nhớ lại cảnh tượng trong mơ vừa rồi, thân hình gầy gò của Vân Xu lại run rẩy.
Yến Tân Tễ nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô trong lòng bàn tay mình. Cảm giác an toàn từ đáy lòng dâng lên, sắc mặt Vân Xu hơi dịu đi, lúc này mới kể lại cơn ác mộng đêm qua.
“Em đã có một giấc mơ rất đáng sợ, có người muốn mang em đi.”
Động tác của Yến Tân Tễ khựng lại, ánh mắt anh nheo lại.
Vân Xu ngắt quãng kể lại cảnh tượng trong mơ. Khi nói đến lúc cô đứng ở cửa công viên giải trí, cô có vẻ hơi mê mang: "Em luôn cảm thấy nếu lúc đó em bước vào, em sẽ không thể quay lại được nữa. Nhưng đây chỉ là một giấc mơ thôi mà.”
Mặc dù giấc mơ này chân thật đến đáng sợ.
Lão quản gia bên cạnh vẻ mặt trầm trọng. Giấc mơ của tiểu thư không phải là giấc mơ bình thường. Làm quản gia ở Yến gia nhiều năm như vậy, ông đã chứng kiến quá nhiều chuyện kỳ lạ trong giới thượng lưu. Nghe giấc mơ của tiểu thư, ông biết ngay là có vấn đề.
Có thứ gì đó đã bám lấy tiểu thư, hiển nhiên tiên sinh cũng nhận ra điều đó.
“……Sau khi phát hiện không ổn, em đã muốn rời đi, nhưng những chú hề đó cứ đuổi theo em, còn bắt được em nữa.”
Vân Xu cảm thấy rất kỳ lạ. Rõ ràng vừa rồi cô còn rất sợ hãi, nhưng sau khi Yến Tân Tễ nắm lấy tay cô, cô lại không còn sợ nữa. Ngay cả khi kể lại những chuyện đó, cảm xúc của cô cũng rất ổn định.
Chẳng lẽ vị hôn phu mang lại cho cô cảm giác an toàn mạnh mẽ đến vậy sao?
Yến Tân Tễ hỏi: “Ngoài hôm nay ra, em còn có những giấc mơ kỳ lạ khác không?”
Giấc mơ kỳ lạ?
Vân Xu có chút do dự, cuối cùng dưới ánh mắt nghiêm túc của vị hôn phu, cô đành phải thú nhận, ngập ngừng nói: “Mấy ngày trước, mỗi tối em đều mơ thấy.” Cô bổ sung: "Bất quá không phải là loại giấc mơ kỳ lạ như đêm qua.”