Đó chính là đội tuyển FV đó, biết bao nhiêu fan eSports PUBG khát khao được đi dạo một vòng bên trong.
"Nhiên thần đồng ý sao? Những người khác trong đội tuyển có đồng ý không? Có phiền cậu không?"
"Sẽ không đâu, tớ nói với Nghiên Nhiên là cậu là fan của FV, anh ấy liền chủ động nói." Vân Xu giải thích: "Nhà đầu tư đứng sau FV chính là anh ấy, anh ấy đồng ý là được."
Hạng Hạm lau mặt, cảm thấy mình lại biết thêm một chuyện kinh thiên động địa.
Hơn nữa cô ấy đoán Nhiên thần chủ động đề nghị chuyện này, phỏng chừng là vì cô ấy đã giúp Vân Xu nói chuyện.
"Nói như vậy, Nhiên thần chẳng phải là ông chủ của đội tuyển sao, vậy cậu chẳng phải là bà chủ rồi sao?" Hạng Hạm trêu ghẹo nói.
Vân Xu nhớ đến bóng dáng thanh lãnh kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng: "Quả Quả đừng nói bậy."
Hạng Hạm vừa nghe liền biết Vân Xu xấu hổ, trong đầu tưởng tượng đến khuôn mặt đỏ bừng của đại mỹ nhân, thật là một hình ảnh khiến người ta xao xuyến.
"Như vậy cũng tốt, giải vô địch PUBG thế giới lần thứ ba sắp bắt đầu rồi, các đội tuyển đều bận rộn, cậu và Nhiên thần ở gần nhau cũng tiện liên lạc." Hạng Hạm cười hì hì nói.
Hai người lại trò chuyện một hồi, Hạng Hạm mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại.
Một tuần sau.
Nắng tươi sáng, trời trong xanh ấm áp.
Vân Xu kéo vali hành lý, bước vào sảnh nhà ga. Cô nhìn quanh một chút, thấy một bóng dáng quen thuộc thanh lãnh, đôi mắt sáng ẩn sau cặp kính râm rạng ngời.
Bước chân cô càng thêm nhẹ nhàng, dần dần tăng tốc. Khi còn cách người kia một chút, cô buông tay cầm vali, cả người nhào tới, hơi thở quen thuộc lập tức bao trùm lấy cô.
Vân Xu vòng tay ôm cổ anh, vui vẻ nói: "Nghiên Nhiên."
"Ừ." Người đàn ông rũ mắt, vẫn là giọng nói thanh lãnh, nhưng lại mang theo một chút cưng chiều: "Một đường vất vả."
Động tác nhào tới của Vân Xu khá mạnh, chiếc mũ hoa trên đầu cũng rơi xuống, mái tóc dài như thác nước lập tức xõa xuống sau lưng, tạo nên một cảnh tượng rất kinh diễm, thu hút không ít sự chú ý.
Chiếc mũ rơi xuống được một bàn tay với những khớp xương rõ ràng bắt lấy, rồi thuận thế đội lại lên đầu cô, cả người và chiếc mũ cùng nhau được ôm trọn vào lòng.
Vân Xu ôm lấy cánh tay Kỷ Nghiên Nhiên, người đàn ông cũng vòng tay qua người cô, kéo chiếc vali hành lý bị chủ nhân bỏ lại một bên, hai người rời khỏi sân bay.
Tài xế đã đợi ở ven đường. Nhìn thấy động tác của hai người, anh ta rất tinh ý, chủ động tiến lên nhận hành lý.
Vân Xu tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Bên ngoài là những tòa nhà cao tầng san sát nhau, thiết kế rất hiện đại: "Đây là nơi anh luôn sống sao?"
Nơi cô ở trước đây là một thành phố du lịch, hoàn toàn khác với nơi này.
"Ừ, thành phố này cũng có một vài nơi hay ho, đợi khi nào rảnh anh sẽ đưa em đi dạo." Kỷ Nghiên Nhiên giúp cô chỉnh lại mái tóc dài hơi rối: "Bây giờ anh đưa em đến chỗ ở xem sao, chỗ nào không hài lòng thì nói với anh."
"Vâng ạ." Vân Xu vui vẻ nói, lòng tràn đầy mong đợi ngôi nhà mới của mình.
Vân Xu vui vẻ trò chuyện với bạn trai, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.
Người tài xế lái xe phía trước thì suýt chút nữa trợn tròn mắt, cho rằng mắt mình có vấn đề.
Ông ta làm việc cho nhà họ Kỷ mấy năm rồi, có bao giờ thấy Kỷ Nghiên Nhiên có bộ dáng ân cần như vậy đâu. Giọng nói dịu dàng của anh khiến tài xế một lúc còn tưởng rằng thiếu gia nhà mình bị xuyên không.
Cô tiểu thư này rốt cuộc có địa vị gì mà khiến thiếu gia có bộ dáng như vậy?
Vân Xu chú ý thấy ánh mắt lén lút của tài xế, nhìn về phía anh ta. Kỷ Nghiên Nhiên đúng lúc giới thiệu: "Đây là chú Lý, tài xế nhà anh. Lát nữa anh sẽ cho em số điện thoại của chú, khi nào anh không rảnh, em có thể gọi chú giúp đỡ."
Vân Xu gật đầu, vừa chuẩn bị chào hỏi thì lại nghĩ đây là người quen của bạn trai, đeo kính râm dường như không lịch sự lắm.
Vì thế cô tháo kính râm xuống, nở một nụ cười tươi tắn: "Chú Lý, chú khỏe ạ."
Trên quốc lộ.
Chiếc xe đen đang chạy ổn định đột nhiên lắc lư sang trái sang phải, giống như say rượu, khiến những người đi đường bên cạnh kinh hồn bạt vía. May mắn là không lâu sau, chiếc xe đen lại ổn định, chạy thẳng về phía trước.
Trong xe, Vân Xu được Kỷ Nghiên Nhiên ôm vào lòng với tư thế bảo vệ hoàn toàn, vẻ mặt ngơ ngác.
Kỷ Nghiên Nhiên mắt đen nhìn về phía trước, trấn an vỗ nhẹ vào lưng cô.
Tài xế mặt đỏ bừng xin lỗi: "Xin lỗi, thiếu gia."
Cảnh tượng vừa rồi tác động quá lớn, tài xế trực tiếp hoảng thần. Lúc này ông ta cũng hiểu vì sao Kỷ Nghiên Nhiên lại coi người này như trân bảo, trách sao được, nhan sắc như vậy ai mà cưỡng lại cho nổi.
May mắn là kỹ thuật của ông ta lão luyện, kịp thời ổn định tay lái.
Kỷ Nghiên Nhiên thu hồi ánh mắt, im lặng thở dài: "Không sao, lái xe đi."
Anh buông tay ra, để Vân Xu ngồi thẳng người.
Một giờ sau, chiếc xe đen đến địa điểm. Kỷ Nghiên Nhiên dẫn Vân Xu xuống xe, tài xế thì mang theo tâm trạng phức tạp rời đi.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong nhà, mang đến từng đợt ấm áp. Chiếc rèm màu xanh da trời nhàn nhã buông xuống một bên.
Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.
Kỷ Nghiên Nhiên giúp Vân Xu mang hành lý vào phòng, khẽ giọng giới thiệu xung quanh cho cô. Anh đã cân nhắc rất nhiều yếu tố khi chọn địa điểm này, dù là giao thông hay sinh hoạt đều vô cùng tiện lợi.
"Đội tuyển cách đây khoảng nửa tiếng lái xe. Nếu em muốn gặp anh, cứ bảo chú Lý đưa em qua." Kỷ Nghiên Nhiên đưa số điện thoại của tài xế cho bạn gái: "Gần đây anh bận thi đấu, không có nhiều thời gian ra ngoài."
Vân Xu dừng bước, xoay người đối diện với anh, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt sau lưng, siết chặt vào nhau, mạnh miệng nói: "Em mới không muốn gặp anh đâu."
Chết cũng không thừa nhận lần trước anh rời đi, cô đã rất nhớ anh.
Trong đôi mắt đen của Kỷ Nghiên Nhiên hiện lên ý cười mờ ảo, anh chiều theo nói: "Ừ, em không nhớ anh, là anh nhớ em quá." Anh tao nhã cúi người, ngước mắt: "Vậy vị tiểu thư xinh đẹp này có nguyện ý dành chút thời gian quý báu đến thăm anh không?"
Vân Xu cố gắng kiềm chế khóe môi đang muốn cong lên, nhưng nó cứ bướng bỉnh, nhất quyết chống đối cô. Cuối cùng cô từ bỏ, mặc kệ đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nụ cười tươi tắn rạng rỡ động lòng người nhẹ nhàng nở rộ: "Nếu anh đã nói như vậy, thì cũng không phải là không thể."
Khi cô cười rộ lên, thật sự là ngay cả ánh mặt trời tươi đẹp cũng phải tránh né ba phần.
Ánh mắt Kỷ Nghiên Nhiên sâu thêm.
Khi hai người đối diện, rõ ràng anh đang cúi người, nhưng Vân Xu lại cảm thấy như đôi mắt đen kia đã khóa chặt lấy mình, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên sền sệt, ái muội.
Hơi thở của cô lặng lẽ chậm lại, nhưng tim lại đột nhiên đập nhanh hơn, phảng phất như đang chờ đợi điều gì đó.
Lại dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ thúc giục.
Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Đôi mắt sáng ngời phản chiếu người đàn ông tuấn mỹ thanh lãnh lại thẳng lưng lên: "Anh dẫn em đi xem một vòng trong phòng."
Vân Xu chớp mắt, lại chớp mắt, một lúc lâu sau mới nói: "Dạ."
Mới đến nhà mới, Kỷ Nghiên Nhiên dẫn cô xem phòng ở không phải là chuyện rất bình thường sao? Cô đang hụt hẫng vì điều gì chứ?
Vân Xu đi theo sau Kỷ Nghiên Nhiên, đánh giá nơi ở tương lai của mình.
Kỷ Nghiên Nhiên đã để lại căn phòng có ánh sáng tốt nhất, không gian lớn nhất cho cô làm phòng ngủ, phong cách cũng rất tươi mát và ấm áp.
"Em còn thích cách trang trí ở đây không? Có cần sửa gì không?" Kỷ Nghiên Nhiên hỏi.
Vân Xu lắc đầu: "Thế này là được rồi, em rất thích."
Kỷ Nghiên Nhiên lại dẫn cô đi xem phòng bếp, phòng ăn, ban công một lượt: "Tổng cộng có bốn phòng, hai phòng làm phòng ngủ, một phòng làm phòng làm việc, còn một phòng nữa là..."
Anh dừng bước, đẩy cửa phòng ra: "Là phòng chuẩn bị đặc biệt cho em."
Vân Xu bước vào, đôi mắt hơi mở to. Nơi này có đầy đủ thiết bị livestream. Có thể thấy được Kỷ Nghiên Nhiên đã chuẩn bị cho cô vô cùng chu đáo, có thể nói mọi mặt đều đã được cân nhắc.
"Thích không?" Anh hỏi.
Đôi mắt Vân Xu cong lên, tâm trạng vui vẻ: "Siêu thích luôn, bạn trai em quá chu đáo rồi."
Cô thật sự không ngờ Kỷ Nghiên Nhiên lại chuẩn bị cả cái này cho cô.
"Thích là tốt rồi." Kỷ Nghiên Nhiên nói: "À đúng rồi, những hành lý còn lại thì bao lâu nữa đến?"
Vân Xu lấy điện thoại ra xem tiến độ. Chuyển nhà chắc chắn không chỉ có một chiếc vali, số hành lý còn lại cô đã gửi bằng đường chuyển phát nhanh: "Ừm... Tốc độ rất nhanh, chắc khoảng tối là có thể đến rồi."