Nước mắt của Kiều Anh Đào cứ như nhưng hạt ngọc trai, không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi thở của cô trở nên gấp gáp: “Giống thế này... Anh Ngôn Quy sẽ đâm nó vào từng chút, từng chút một thế này, đâm thẳng vào nơi sâu nhất, cho hết tất cả vào trong như thế này... Anh còn nói làm thế này chúng ta sẽ trở thành một, đời này kiếp này cũng sẽ không chia xa nữa... Không ngờ, không ngờ anh lại lừa em, anh lại quên mất bé ngoan của anh...”Khi thứ to lớn và nóng bỏng kia của Việt Ngôn Quy tiến vào, khiến cả người cô gần như bị đốt cháy, cô di chuyển eo mình về phía trước và đón nhận thứ đó một cách mạnh mẽ. Điều đó vô tình khiến cô chủ động đem đóa hoa ở nơi sâu nhất, cũng là đóa hoa mềm mại nhất tặng cho anh.Trong khoảnh khắc lướt qua, tấm lưng trần trắng như tuyết kia của Kiều Anh Đào như bị một dòng điện lớn chạy qua. Ôi, không ổn, không ổn rồi, sao chuyện này lại kích thích thế chứ? Cô cảm nhận được một hơi thở ngọt ngào thoát ra cổ họng mình, vội vàng tìm đến hôn lên môi của Việt Ngôn Quy. Cánh môi chạm nhau, cô dùng miệng của anh giúp mình chặn lại tất cả những âm thanh mờ ám kia.Vòng eo mềm mại dần dần trượt xuống dưới, một dòng nước xuân bỗng lập tức chảy ra không ngừng ngay tại thân dưới.Sự lên đỉnh đến vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, dòng nước đầy hương thơm kia chảy dọc theo đôi chân ngọc ngà xuống dưới. Một cảm giác thích thú khó tả bỗng dâng lên từ chỗ đốt sống lưng, những ngón chân nhỏ bé đáng yêu bên trong đôi dép lê cũng cong lên...Việt Ngôn Quy vừa nắm chặt tay thành nắm đấm thì bất ngờ bị Kiều Anh Đào hôn, chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô quấn lấy, đuổi theo môi anh. Chưa nói đến nụ hôn đó sâu và triền miên thế nào, ngay cả lưỡi của anh cũng bị quấn lấy, bị hút lấy đến mức trở nên tê dại.Trong vòng tay anh là bộ ngực căng đầy của cô. Cô ôm lấy vai anh, kéo bản thân đến gần với anh hơn, để ngực mình dính sát vào bờ ngực rộng của anh. Còn thứ to lớn kia của anh cũng đã đâm vào hơn một nửa, rồi lại đâm hết vào trong.Bộ ngực căng tròn quyến rũ đó di chuyển không ngừng khiến khoái cảm dần dâng lên, trơn láng mà săn chắc, mềm mại mà quấn quít. Chúng như muốn đẩy anh ra xa, lại như muốn đẩy anh vào nơi nào đó sâu hơn.Dòng nước chảy ra hết đợt này đến đợt khác, giống như vô số chiếc miệng nhỏ trơn trượt đang liếm anh. Đặc biệt là hạt mầm trơn láng ở đóa hoa kia, nó ngậm lấy thứ to lớn của anh thật nhẹ nhàng, hôn nó từng chút, từng chút một, khiến cả người anh tê dại...
Không phải là anh không muốn đẩy cô ra nhưng lúc này anh vẫn có thể nhịn được không chủ động là anh đã có khả năng tự kiềm chế xuất sắc lắm rồi!Kiều Anh Đào thấy Việt Ngôn Quy tuy rằng vẫn đứng im nhưng không có ý từ chối mình nữa thì thầm vui trong lòng.Cô ôm lấy bờ vai của anh, để bản thân nghỉ ngơi một cách hết sức cẩn thận rồi tại tự mình nỗ lực. Cô chầm chậm đung đưa eo, kéo phần cơ thể màu hồng kia ra một chút để nhả cái thứ đang to đến mức khiến cô cảm thấy khó chịu kia ra một nửa.Nhưng cô cũng không dám nhả ra hết. Cô sợ rằng nếu lỡ như rút ra hết thì cô sẽ không đủ can đảm để đâm nó vào một lần nữa vì thứ đó thật sự rất thô, cũng rất dài, còn mang theo cả hơi nóng khủng khiếp, không chỉ vậy mà chỉ mới cử động hai lần thứ kia lại bắt đầu to lên...Con đường tự mình chọn thì dù có quỳ cũng phải đi đến cuối.Người đàn ông tự mình muốn ngủ thì cho dù có khóc cũng phải ngủ đến cùng...Tới rồi lui, ra rồi vào, tới tới lui lui, ra ra vào vào.Cô cảm nhận độ cứng đáng kinh ngạc trời cho của thứ đó của Việt Ngôn Quy, nó nhẹ nhàng nhưng vẫn mạnh mẽ, chiếm lấy tất cả của cô một cách mãnh liệt. Nó mang theo sức mạnh và sự khéo léo chết người. Cho dù là bị ép buộc thì nó vẫn tiến vào vừa sâu, vừa mạnh mẽ, ra vào vài cái là đã khiến dòng nước mê người kia ào ạt chảy ra...Kiều Anh Đào dần dần tìm được cách phù hợp, cô vừa thở hổn hển vừa rời khỏi môi của Việt Ngôn Quy: “Anh... Ngôn Quy, anh nhớ ra chưa? Anh đã nhớ lại được quá khứ của chúng ta chứ? Mỗi lần chúng ta thế này anh đều trở thành người xấu, cứ thích hỏi bé ngoan, hỏi bé ngoan rằng gậy, gậy thịt của anh có to không, có thô không, được nó đâm, đâm vào như vậy bé ngoan có thoải mái không...”Cô vừa dùng giọng điệu của một chú mèo con đang tủi thân để nói mấy lời dâm dục, vừa tiến hành ra vào chậm rãi theo tiết tấu của bản thân.Bởi vì cô tự mình điều chỉnh tiết tấu nên mỗi lần ra vào đều khiến bản thân cảm thấy rất thoải mái. Nhưng cô cũng không cho vào hết, chỉ vờn nó ở gần phía ngoài thôi. Cô không muốn thứ tròn tròn cứng rắn ở đỉnh kia hái hết nhụy hoa ở trong đóa hoa của mình...Sự vụng về chậm chạp này cũng có chỗ hay của nó. Nó êm dịu, nhẹ nhàng như làn gió nhẹ, như cơn mưa phùn mà vẫn hoàn hảo một cách không ngờ. Kiều Anh Đào vội vàng ngước chiếc cổ thon dài trắng ngần của mình lên, cảm nhận sự giao thoa tuyệt vời giữa thứ to lớn nóng bỏng, cứng cáp kia với căn phòng khép kín đầy nước của mình.