Lục Từ cầm lấy vở bài tập cô.
Trên đó viết tên và lớp, lớp học của cô ở ngay bên cạnh lớp anh.
Anh cúi mắt nhìn một lát như đang nhớ lại điều gì, sau một lúc, anh lắc đầu: “Không có ấn tượng.”
Cô mang đồ đạc trở lại, vừa vặn nghe thấy câu trả lời đó của Lục Từ.
Cô bình tĩnh đặt đồ xuống, giống như vừa mới trở về, ngồi xuống nhặt những cuốn sách rơi trên đất: “Cảm ơn các cậu, để tôi tự làm được rồi.”
Trần Tự ngẩng đầu lên nhìn thấy cô: “Không sao không sao, nhiều người làm nhanh hơn.”
Sau đó rất tự nhiên hỏi, “Ôn Tuyết Ninh này, trước đây cậu cũng học cấp hai ở Thất Trung à?”
“Ừ.” Cô cúi đầu nhặt sách trên đất.
“Lớp 10?” Trần Tự lại hỏi.
“Ừ.”
Trần Tự dùng khuỷu tay huých Lục Từ bên cạnh, nói với anh, “Thật sự là ở ngay bên cạnh lớp bọn mình. Lớp bên cạnh có một bạn nữ xinh đẹp như thế, lại còn là học sinh giỏi nữa. Sao tôi không có chút ấn tượng nào nhỉ?”
Lớp học rất ồn ào và bận rộn, mọi người đang chen lấn, di chuyển bàn ghế, sự cố nhỏ của họ đã cản trở không ít người, vì vậy Lục Từ cúi đầu, bận rộn nhặt sách giúp cô, tạm thời không chú ý đến cuộc trò chuyện của họ.
Trần Tự lại là người nói nhiều, ngẩng đầu hỏi cô: “Cậu học cấp hai ở lớp bên cạnh, vậy có biết cậu ấy không?”
Cậu ấy đưa tay chỉ Lục Từ bên cạnh.
Nhịp tim cố gắng bình tĩnh của cô run lên một chút.
Cô vẫn cúi đầu nhặt sách, nhưng từ khóe mắt có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Từ đang hướng về mình, lông mày anh hơi nhướng lên, nụ cười mơ hồ, dường như thật sự đang chờ câu trả lời của cô.
Nhưng cô biết anh chỉ là người tốt đang giúp đỡ cô, không để cô cảm thấy ngượng ngùng vì không biết trả lời như thế nào.
Cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ cúi đầu không dám nhìn anh, nhẹ nhàng cười, có chút đùa giỡn nói: “Sao có thể không gặp được chứ, dù không học ở lớp bên cạnh, cả khối cũng không ai không biết cậu ấy.”
Trần Tự có vẻ đã hiểu, tặc lưỡi nói: “Tên này nổi tiếng lắm, từ khi tôi học cấp hai đã quen cậu ta, đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh, không ai là không biết.”
Sau đó cậu ấy thở dài, khó hiểu nói: “Lạ thật đó, thành tích cậu tốt như thế. Cho dù cậu không học lớp bên cạnh Lục Từ, tôi cũng không nên không có chút ấn tượng gì chứ. Thất Trung của bọn tôi nhỏ mà, một khối chỉ có mấy trăm người, hơn nữa cậu lại còn xinh đẹp như vậy.”
Cô không trả lời ngay lập tức.
Xung quanh vẫn ồn ào, sự im lặng của cô cũng nhanh chóng biến mất mà không ai để ý.
Sách rất nhanh đã được thu dọn xong, hai bạn học khác đã nhặt xong sách của mình, cẩn thận di chuyển bàn ghế sang một bên, trên đất chỉ còn lại sách vở của cô.
Lục Từ giúp cô đặt sách lên bàn, sắp xếp sách vở ngay ngắn.
Thầy chủ nhiệm cũng đến, đứng trước lớp, nhìn mọi người chuyển bàn đổi chỗ.
Thầy chủ nhiệm lớp họ là người nổi tiếng nghiêm khắc trong khối, Trần Tự cũng sợ hãi, thấy thầy giáo đến liền lén lút chuồn mất, trước khi đi còn nói với Lục Từ: “Tan học gặp lại.”
Vừa rồi còn ồn ào náo loạn đổi chỗ, sau khi mọi người lần lượt nhận ra thầy đến thì dần dần im lặng, ngay cả nói một câu “nhường một chút” cũng hạ giọng nói nhỏ.
Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, cô bước đến chỗ ngồi mình lặng lẽ sắp xếp lại đống sách vở lộn xộn.
Chỗ ngồi dần được đổi xong, thầy chủ nhiệm đi vòng quanh từng chỗ ngồi, nghiêm mặt bảo mọi người ngoan ngoãn ngồi tự học. Lớp học im lặng đến mức không ai dám thở mạnh.
Cảm giác căng thẳng này kéo dài cho đến khi giáo viên dạy buổi tối đến.
Cô giáo dạy Toán tranh thủ thời gian, dùng tiết tự học đầu tiên của buổi tối để giảng bài cho mọi người. Thầy chủ nhiệm đã đi từ lâu rồi, nhưng lưng cô vẫn căng thẳng.
Trong sự tập trung cao độ, cô luôn có thể dễ dàng nghe thấy tiếng bút rơi, tiếng viết chữ, tiếng lật sách phía sau.
Lục Từ ở sau lưng cô, bóng dáng cô sẽ luôn ở trong tầm mắt của anh.
Kể cả khi anh không chú ý đến.
Cô trải qua một tiết tự học căng thẳng như vậy. Khi tiếng chuông tan học vang lên, thầy chủ nhiệm đã đi, lớp học lại trở nên náo nhiệt như cũ.
Sau khi đổi chỗ ngồi, một số người lại được ngồi cạnh người bạn tốt của mình tháng trước, trò chuyện rất sôi nổi.
Bạn cùng bàn cô cũng đang nói chuyện với một người bạn ngồi đối diện.
Giữa tiếng ồn ào, cô cúi đầu sắp xếp lại các câu hỏi vừa học, thì nghe thấy sau lưng gọi mình: “Ôn Tuyết Ninh.”
Ngòi bút của cô dừng lại.
Có chút ngạc nhiên quay đầu lại.
Lục Từ cúi mắt, đang lật xem mấy quyển vở trong tay.
Chỉ vài giây, nhưng cô đã cầm chặt cây bút hơn. Sau khi xác nhận, Lục Từ ngẩng đầu lên, đưa vở cho cô: “Mấy quyển này chắc là của cậu, vừa rồi có thể tôi đã để nhầm chỗ.”
Phản ứng của cô trở nên chậm lại, cơ thể theo bản năng nhận lấy quyển vở anh đưa tới, nhưng suy nghĩ vẫn còn chậm chạp chưa thể tin được rằng Lục Từ lại chủ động gọi tên cô lần nữa.
Một lúc sau cô mới phản ứng lại, chậm nửa nhịp nói một câu cảm ơn.
Sau khi quay người lại, cô mới nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập thình thịch của mình.
Cô vẫn chưa thể quen được việc Lục Từ ở sau lưng cô gần như vậy.
Nhưng so với nỗi sợ hãi và sự do dự không dám hành động thiếu suy nghĩ của mình, Lục Từ lại không để tâm đ ến điều đó.
Anh đối xử với các bạn học khác như thế nào thì đối xử với cô cũng như vậy, cho nên chưa bao giờ tránh né gọi tên cô, cũng chưa bao giờ tránh né có gì không thể nói với cô.
Anh có thể dễ dàng gọi: “Ôn Tuyết Ninh.”
“Bài tập tiếng Anh tối nay cậu đã làm chưa?”
Sau khi cô gật đầu.
Anh cong đôi mắt đẹp lại, hỏi: “Cậu làm bài dịch chưa? Câu thứ ba cậu dịch như thế nào vậy?”
Cô lấy bài tập tiếng Anh mình đã làm xong, đưa cho anh.
Anh mở vở ra, nhìn một lúc, nhưng có vẻ vẫn chưa hiểu lắm, anh kéo ghế về phía trước một chút, thậm chí còn nghiêng người về phía cô.
Anh cúi đầu, đầu bút chỉ vào một chỗ cấu trúc câu trên đề bài. Rất tự nhiên hỏi cô tại sao chỗ này lại dịch như vậy.
Lớp học tràn ngập tiếng ồn ào trong giờ ra chơi. Họ đang ở một góc của lớp học.
Cô xoay người, ở trên bàn của anh, giải thích chi tiết về cách dịch câu đó. Anh như thể bừng tỉnh, mỉm cười với cô, “Cậu giỏi thật đấy.”
Có đôi khi.
“Ôn Tuyết Ninh.”
“Cậu có dư bút đỏ không?”
Cô quay lại, anh cong nụ cười đẹp: “Cho tôi mượn một chút, bút của tôi hết mực rồi.”
Anh cũng không phải chỉ tìm cô, anh còn hỏi mọi người xung quanh hết một lượt, ai có thể mượn được thì cho mượn, rất nhiều chuyện cũng không nhất thiết phải hỏi cô.
Thực tế so với những cuộc trò chuyện ngắn ngủi với cô, những bạn nữ khác xung quanh anh có tính cách cởi mở hơn, nói chuyện với anh sẽ nhiều hơn.
Họ sẽ nhân lúc Lục Từ mượn đồ mà nói đùa với anh.
Chẳng hạn như rước khi cho anh mượn, họ sẽ đùa giỡn nói: “Cho cậu mượn cũng được, nhưng cậu phải hứa với tớ một chuyện.”
Hoặc là: “Cậu qua lấy đi, tớ sẽ đưa cậu nếu cậu lấy được nó.”
Vân vân mây mây.
Trên thực tế thích một người thật sự rất dễ nhận ra.
Những tâm tư muốn đến gần một người, dù có ẩn giấu dưới lời nói hay tiếng cười, cũng không thể nào che giấu được. Cho dù chúng có được ngụy trang thành những trò đùa hay chăng nữa cũng rất dễ nhận ra. Chúng ta đều chỉ là những cô cậu mới mười sáu, mười bảy tuổi, khi có tình cảm, rất khó để làm ra vẻ trưởng thành.
Số lần ngày càng nhiều hơn, không chỉ cô mà ngay cả những người xung quanh cũng nhận ra điều này.
Họ sẽ cố ý trêu chọc cô ấy, nói: “Y Y à, sao cậu lại có hai cục tẩy vậy, đừng nói là cái kia đưa cho Lục Từ đó nha?”
Sau đó sẽ bị bạn nữ phủ nhận, ngoài miệng nói “Đừng nói linh tinh nữa”, nhưng trên mặt lại không thể kìm nén được nụ cười.
Đôi khi họ sẽ cố ý lúc Lục Từ ở trong lớp mà nói chuyện với âm lượng lớn hơn, muốn thu hút sự chú ý của anh.
Cũng có khi Lục Từ đi ngang qua, họ sẽ vô tình chuyển chủ đề sang những thứ anh thích, ví dụ như bóng rổ.
Có vẻ anh thích chơi bóng rổ là một sự thật mà ai cũng biết.
Cô im lặng ngồi trong góc của mình, lặng lẽ nghe những cuộc trò chuyện ấy, như thể nhìn thấy bản thân qua tấm gương, rồi lắng nghe phản ứng của anh.
Nhưng anh hình như không có phản ứng gì.
Mãi đến khi chuông vào học vang lên, anh vẫn không để ý đến những gì họ đang nói. Phía sau anh rất yên tĩnh.
Có một bạn nam gọi anh, anh hờ hững đáp lại một tiếng, nghiêng đầu hỏi có chuyện gì, hoàn toàn không quan tâm đ ến chuyện các bạn nữ bên cạnh đang nói.
Mấy bạn nữ cũng ngừng lại, có chút thất vọng khi dừng chủ đề.
Họ không hiểu tại sao nói đến bóng rổ mà không thu hút được sự chú ý của anh, lại tự an ủi đồng thời tìm lý do để bào chữa cho anh, nói rằng chắc do anh đang làm bài tập quá tập trung nên không để ý thôi.
Tình huống như thế hầu như mỗi giờ ra chơi đều diễn ra. Chỉ cần anh ở chỗ ngồi, những cảnh tượng đó sẽ cứ lặp đi lặp lại.
Đôi khi bạn cùng bàn cô cũng xem náo nhiệt nói với cô: “Bình thường tớ còn không phát hiện ra Cố Y Y nói nhiều thế đấy, mà giọng lại còn rất nịnh nọt nữa cơ.”
“Trần Đình thì từ khi chuyển đến bên này, tóc mái mỗi ngày đều phải uốn, tan học là cầm gương chỉnh lại tóc tai ngay, tần suất quay lại nói chuyện với bọn mình cũng cao hơn, nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn phía sau bọn mình.”
“Bạn nữ kia cũng thế, váy mỗi ngày đổi một kiểu khác nhau, rõ ràng phía sau hàng ghế của cô ấy có thùng rác, nhưng cứ phải vòng qua hai dãy bàn, vứt thùng rác phía sau chúng ta.”
“Bạn nữ kia thậm chí còn tô son, mỗi ngày vào lớp đều chỉ đi cửa sau.”
Sau một tràng cười khẽ vang lên, bạn cùng bàn vẻ mặt nhìn thấu nói: “Cố Y Y này cũng quá rõ ràng rồi.”
Bạn cùng bàn nói chuyện phiếm với cô như coi cô là cùng một phe. Chính là phe “không có hứng thú với Lục Từ”, nên coi đây là chuyện tán gẫu.
Còn cô lại giấu quá kỹ. Dường như thật sự chỉ có mình cô biết.
Vậy thì đây có lẽ cũng là lý do Lục Từ dần dần nói chuyện với cô nhiều hơn.
Ở bên cạnh lớp anh, sớm chiều nhìn thấy anh đã nhiều năm, nghe vô số lời đồn đại liên quan đến anh, nên so với việc hiểu rõ về anh, cô lại hiểu rõ hơn về ranh giới mà anh đặt ra.
Anh không phải là không biết mình được người khác yêu thích.
Ngược lại người như anh đã là trung tâm của sự chú ý từ nhỏ, nhìn thấy quá nhiều kiểu tiếp cận, những hành động nhỏ này trong mắt anh đều rõ như ban ngày.
Vì thế anh cũng sẽ không đáp lại bất kỳ ai.
Những giọng nói được cố tình tăng âm lượng khi đi qua anh. Nói về môn bóng rổ anh yêu thích, nói về loại nhạc mà anh thích nghe, mặc váy đẹp mượn cớ vứt rác đi qua anh. Những điều này anh đều như không để ý, ngay cả liếc mắt cũng không có, sẽ không cho bất kỳ ai một tia hy vọng nào.
Nếu ai đó vượt quá giới hạn của anh, ngay cả giao tiếp làm bạn bè anh cũng giảm bớt, tránh lại trêu chọc nhiều hơn.
Cố Y Y dần dần phát hiện ra Lục Từ không còn tìm cô ấy mượn đồ nữa. Có điều gì muốn hỏi thì hỏi người bên cạnh, cũng rất ít khi hỏi cô ấy.
Về sau, trong miệng anh ngày càng nhiều hơn là—
“Ôn Tuyết Ninh.”
“Tối nay có phải là giờ tự học của thầy Vật lý không?”
“Ôn Tuyết Ninh.”
“Cô tiếng Anh nói bài số hai đến đây phải không?”
“Ôn Tuyết Ninh.”
Lần đó là ở ngoài trường học, cô bước ra từ hiệu sách bên cạnh trường, gặp anh cùng một số bạn nam từ lớp khác ở đó.
Anh dựa vào lan can bên đường, dáng người cao lớn trông có vẻ lười biếng, tay cầm một lon Coca, ánh mắt nhìn thấy cô.
Khi anh gọi tên cô, cười lên trông quen thuộc hơn rất nhiều. Đuôi mắt cong lên trên đường nét sắc sảo của anh, như một tia nắng mà chiếu xuống.
Đúng lúc đó ánh sáng tình cờ chiếu vào khuôn mặt anh.
“Cậu giúp tôi mang về lớp nhé, để trên bàn giúp tôi là được.” Lúc cô nhận lấy, anh nói: “Cảm ơn cậu, bên trong có kẹo, đều cho cậu hết đấy.”
Các bạn nam bên cạnh anh đều chú ý đến cô.
Khi cô quay người bước đi thì nghe thấy bạn anh hỏi anh: “Ai thế, cậu quen à?”
“Bạn cùng lớp của tôi.” Anh lại nói: “Là bạn tôi.”
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]