Lời hẹn “ngày mai sẽ nói” của Lục Từ, hóa ra lại là một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cô không tìm được cơ hội nào để hỏi.
Sáng hôm ấy, anh đến muộn, khi bước vào lớp thì tiết tự học đã bắt đầu. Thầy chủ nhiệm đứng ngay cửa sau, dõi mắt quan sát tình hình học tập của cả lớp.
Anh bước vào từ cửa sau, vẻ mặt vẫn còn chút ngái ngủ. Thầy chủ nhiệm nói với anh vài câu.
Chỗ ngồi của cô và anh cách nhau rất xa, trong lớp lại ồn ào tiếng đọc bài, đến cả khẩu hình miệng cũng khó mà phân biệt được.
Giờ ra chơi, khi xuống sân tập thể dục, anh đi cùng đám con trai.
Trên cầu thang, cô nghe thấy vài bạn nam hỏi anh sáng nay thầy chủ nhiệm đã nói gì với anh.
Anh có vẻ mệt mỏi, trong tiếng ồn ào của cầu thang, cô nghe thấy anh khẽ cười: “Sáng nay đến muộn, thầy bảo tối đừng thức khuya chơi game nữa.”
Cầu thang vang vọng tiếng bước chân vội vã của học sinh các lớp, ai nấy đều hối hả xuống sân để kịp giờ chấm điểm.
Đám con trai cao lớn chân dài nhanh chóng biến mất trong hành lang.
Chỉ còn văng vẳng lại câu nói: “Cũng may là cậu học giỏi đấy, chứ không đến muộn thế này, ông Lưu già mắng cho chết.”
Rồi tiếng nói cũng biến mất ở cuối hành lang.
Cô ít khi có cơ hội nói chuyện với Lục Từ, xung quanh anh lúc nào cũng có rất nhiều người. Họ có thể thoải mái trêu đùa anh, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng cười rộn rã.
Đôi khi, Lục Từ thấy cô đi ngang qua, anh sẽ nhướng mày cười, xem như chào hỏi.
Nhưng phần lớn thời gian, Lục Từ chẳng hề để ý đến sự tồn tại của cô, cô cứ thế lặng lẽ đi qua anh.
Cô không thân thiết với ai, cũng chẳng thể hòa nhập vào những câu chuyện của họ.
Thay vào đó, trên bàn học của cô dần xuất hiện những cuốn sách tham khảo mới tinh.
Đủ các môn.
Cô không có tiền mua nhiều sách tham khảo, chỉ có thể làm đi làm lại mấy cuốn bài tập của trường. Mà cô không phải là kiểu học sinh thông minh, kiến thức học được cần phải củng cố bằng bài tập, nên điểm các môn tự nhiên của cô rất yếu.
Ngoài mấy cuốn sách hôm đó Lục Từ mua cho cô, những cuốn khác cứ lần lượt xuất hiện trên bàn học.
Cuối cùng, tất cả các môn đều được mua đủ.
Kẹp giữa những cuốn sách, có một tờ giấy nhớ, nét chữ quen thuộc, phóng khoáng:
“Chúc cậu thi cuối kỳ đạt điểm cao. Cố lên.”
Lúc đó chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, điểm số trong mấy lần kiểm tra nhỏ không tăng lên khiến cô cảm thấy bất lực.
Nhưng hoàn cảnh khó khăn, cô chỉ có thể làm đi làm lại những đề thi và bài tập mà thầy cô phát.
Cô là một cô gái bị bỏ rơi, đến cả tiền học cũng có thể bị cắt bất cứ lúc nào, chẳng ai thực sự quan tâm đ ến việc cô có thể học hành tử tế hay không.
Nhìn dòng chữ trên tờ giấy nhớ, mắt cô bỗng dưng cay cay.
Lúc đó là buổi trưa.
Vì dì Triệu không thích cô, mà Ôn Quốc Xuyên lại luôn cố gắng lấy lòng dì Triệu, cô cố gắng hạn chế về nhà.
Buổi trưa cô ăn cơm ở căn tin trường, rồi về lớp nằm một lát coi như ngủ trưa.
Cô ăn xong về đến lớp, trên bàn học đã có sẵn những cuốn sách tham khảo mới tinh.
Buổi trưa nắng xuyên qua cửa sổ, tấm rèm voan lay động trong gió lạnh mùa đông, ánh nắng trong trẻo dịu dàng.
Tấm rèm bay lên rồi lại rơi xuống.
Bóng hình lay động trên bìa sách, rất nhẹ, nhưng nhịp tim lại đập rất mạnh.
Lúc đó trong lớp không có ai, cả lớp học rộng lớn chỉ còn tiếng thở của cô. Cô cầm tờ giấy nhớ, nhìn dòng chữ “cố lên” mà Lục Từ viết, dường như câu hỏi “tại sao” không còn quan trọng nữa, quan trọng là cô không thể phụ lòng lời chúc này.
Sau này, trong ngăn bàn của cô còn xuất hiện thêm nhiều thứ khác, vài cuốn sổ ghi nhanh kiến thức trọng tâm, vài cuốn sổ ghi tài liệu văn học, vài cuốn sổ ghi nhanh các dạng bài tập chuyên đề.
Thỉnh thoảng đi ngang qua chỗ ngồi của anh, cô thấy trên bàn học của anh cũng có những cuốn sách này.
Sách tham khảo trên thị trường rất nhiều loại, có lẽ anh thấy cuốn nào hữu ích thì tiện thể mua cho cô một cuốn.
Cô không muốn phụ lòng tốt của Lục Từ, nên trong tháng cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ, cô gần như học ngày học đêm.
Cô cũng gần như chạy bộ trên con đường về lớp, vì nếu đi theo đám đông chen chúc sẽ mất rất lâu mới về đến lớp.
Cô không còn cố tình đi theo sau đám đông như trước chỉ để nhìn bóng lưng Lục Từ thêm vài giây.
Cũng không còn đi theo bóng lưng anh đến căn tin chỉ để giả vờ tình cờ gặp anh.
Trước mặt chỉ còn những trang bài tập không bao giờ làm hết.
Cây non được tưới tắm dần bắt đầu sinh trưởng điên cuồng.
Có lúc cô mải mê cúi đầu đi trong đám đông, không để ý anh ở phía sau.
Bỗng dưng bị ai đó túm lấy cổ áo từ phía sau.
Cô ngơ ngác quay đầu lại, Lục Từ đang đứng dựa vào hành lang, vẻ mặt lười biếng.
Xung quanh anh vẫn rất nhiều người, hành lang vẫn ồn ào, họ đang tranh cãi về câu trắc nghiệm cuối cùng chọn A hay D trong bài kiểm tra nhỏ tiết trước.
Chỉ một giây này, anh chia cho cô một chút sự chú ý.
Anh buông tay ra, đặt lên lan can bên cạnh. Giọng nói mang theo chút ý cười: “Còn cậu, chọn A hay D?”
Cô suy nghĩ một lúc, dè dặt nói: “… C.”
Không phải cả hai.
Có chút không tự tin, vì cho đến trước bài kiểm tra nhỏ này, điểm Toán của cô không được tốt lắm, dạng bài này cũng chỉ mới bắt đầu luyện tập trong tháng này.
Tuy đã tính ra đáp án, nhưng không biết có đúng hay không.
Xung quanh vẫn ồn ào tiếng nói, hai người tranh cãi đều có lý lẽ riêng.
Mọi người đều biết Lục Từ học Toán rất giỏi.
Họ túm lấy Lục Từ: “Lục Từ, cậu nói đi, cậu chọn A hay D?”
Anh nghiêng đầu, trả lời bạn nam kia, mang theo chút cười, nói ngắn gọn: “C.”
Hai bạn nam đều chửi thề một tiếng, bắt đầu hỏi anh cách làm bài.
Anh lại hòa vào đám đông ồn ào, sự chú ý không còn thuộc về cô nữa.
Những cuộc trò chuyện rời rạc như vậy rất ngắn ngủi, nên lần tiếp theo cô có thể nói chuyện đàng hoàng với Lục Từ đã là giữa kỳ nghỉ đông.
Ngoài mấy ngày Tết, cô gần như không ở nhà.
Dì Triệu không muốn cô con gái của vợ cũ quay về, nhiều lần muốn Ôn Quốc Xuyên đưa cô về quê, Tuy Ôn Quốc Xuyên không coi trọng con gái nhưng vẫn chưa tàn nhẫn đến mức đó, luôn để cô ở lại thành phố học.
Dì Triệu vì thế mà rất không vừa mắt cô, đối xử với cô rất hà khắc trong những việc khác, Ôn Quốc Xuyên cũng chỉ bảo cô nhẫn nhịn.
Nhưng không lâu sau khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, chỉ ở chung vài ngày, dì Triệu lại cãi nhau ầm ĩ với Ôn Quốc Xuyên, đe dọa nếu tiếp tục nuôi cô thì sẽ chia tay.
Đây là điểm yếu của Ôn Quốc Xuyên, ông không muốn chia tay, mỗi lần bị đe dọa như vậy đều sẽ thỏa hiệp.
Cô đóng cửa phòng, nghe tiếng cãi vã và dỗ dành bên ngoài, ngoài cửa sổ là bầu trời xám xịt của mùa đông, như đang nhìn thấy số phận sắp bị bỏ rơi của chính mình.
Dù có ngoan ngoãn và im lặng đến đâu, cũng vẫn không thoát khỏi số phận bị bỏ rơi.
Lúc đó chỉ còn một năm rưỡi nữa là đến kỳ thi đại học.
Trên bàn học vẫn còn một chồng sách tham khảo dày mà Lục Từ mua cho cô, lời chúc là mong cô đạt điểm cao.
Còn lúc này cô ở trong phòng lặng lẽ nghe từng lời cãi vã có thể đẩy cô xuống địa ngục.
Khi dì Triệu thu dọn đồ đạc và đóng sầm cửa rời đi, cuộc cãi vã cuối cùng cũng dừng lại, trước khi đi bà còn nói những lời cay nghiệt: “Dù sao thì nhà này có nó thì không có tôi, nếu ông giữ nó lại thì tôi đi, ông tự suy nghĩ đi.”
Tiếng đóng sầm cửa vang lên nặng nề, Ôn Quốc Xuyên trong phòng khách cũng im lặng.
Cô ngồi yên trong phòng, không biết Ôn Quốc Xuyên đang đấu tranh hay đã thỏa hiệp, không khí trong nhà tĩnh lặng như chết, tương lai của cô cũng vậy.
Vài phút sau, Ôn Quốc Xuyên gọi điện cho dì ruột, bàn bạc xem có thể cho cô ở nhờ một kỳ nghỉ đông không.
Phòng khách cách âm không tốt, cô nghe thấy giọng điệu cầu xin của Ôn Quốc Xuyên, nhưng dì ruột vẫn khó xử, cuối cùng làm kinh động đến bà nội chồng của dì, tiếng mắng chửi ầm ĩ vang lên trong điện thoại, Ôn Quốc Xuyên đành phải xin lỗi rồi cúp máy.
Phòng khách rơi vào tĩnh lặng ngột ngạt, trong sự tĩnh lặng đó, cô dường như đã nhìn thấy số phận của mình.
Trước mặt cô, chồng sách tham khảo mới tinh vẫn còn dòng chữ chúc cô thi tốt, nhưng có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy lần thứ hai.
Sáng sớm hôm sau, cô vẫn làm như không biết gì, vẫn ra khỏi nhà đi chợ mua thức ăn như thường lệ.
Mùa đông xám xịt, không khí và bầu trời đều lạnh lẽo.
Đi ngang qua một quán ăn, cô nhìn thấy tờ giấy tuyển dụng dán trên cửa kính, bao ăn ở. Bước chân cô khựng lại, cô đọc đi đọc lại tờ giấy tuyển dụng, rồi bước vào trong.
Và đương nhiên, cô bị từ chối: “Chúng tôi không tuyển người làm thời vụ, cũng không tuyển người làm thêm.”
Sau khi đi mấy cửa hàng, cô đều bị từ chối với lý do như vậy.
Vì vậy khi bước vào cửa hàng cuối cùng, cô không nói mình là học sinh lớp 11.
Mà cô nói mình mười bảy tuổi, học xong cấp hai không thi đậu cấp ba, ra ngoài làm thuê.
Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói dối không một chút dao động, bà chủ không nghi ngờ gì, vì trong cửa hàng có rất nhiều cô bé học xong cấp hai là đi làm, thấy cô gầy gò ốm yếu, chỉ lo cô làm không tốt, bèn đưa cho cô một chậu bát lớn để rửa.
Từ nhỏ cô đã bị sai bảo làm việc này việc kia, rửa bát lau đĩa gần như không cần phải tập luyện, cô bé rửa bát trong cửa hàng chỉ dạy cô một lúc cách rửa rồi để cô tự làm.
Cô rửa bát đến tối mịt, tay chân nhanh nhẹn, bà chủ khá hài lòng. Đến giờ ăn tối, khách trong cửa hàng đông lên, bà lại bảo cô ra ngoài giúp gọi món và bưng đồ ăn.
Cô bận rộn không ngơi chân trong quán ăn, tay chân đau nhức, bà chủ rất hài lòng với công việc của cô, bảo cô làm thử hai ngày nữa rồi ký hợp đồng chính thức.
Cô về nhà nói chuyện này với Ôn Quốc Xuyên.
Lúc đó, trong lòng yếu đuối của cô cũng đã từng có một khoảnh khắc hy vọng, hy vọng rằng chút tình thương người bố còn sót lại sẽ thương xót cho cô, để cô yên tâm ở nhà học đến khi khai giảng.
Nhưng Ôn Quốc Xuyên nghe xong lời cô nói, nhất là khi cô nói “bao ăn ở”, trên mặt Ôn Quốc Xuyên hiện lên vẻ vui mừng tột độ, như thể một vấn đề khó khăn đã được giải quyết.
Lúc đó chắc chắn ông đang vui mừng, cuối cùng cũng có thể đi đón dì Triệu về rồi.
Cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình, thực ra cũng không có nhiều, mùa đông cô chỉ có hai cái áo khoác, cái áo bông cũ kỹ đến không thể cũ hơn.
Sách vở cũng không thể mang theo, vì để giữ được công việc này, cô đã nói dối mình là một cô gái học xong cấp hai là đi làm, sách vở cấp ba sẽ làm lộ lời nói dối của cô.
Cô thu dọn một ít đồ dùng cá nhân, xách chiếc ba lô nhỏ, chỉ mang theo con mèo bông mà Lục Từ gắp cho cô, và cuốn sổ ghi nhớ nhỏ mà Lục Từ mua cho cô chỉ nhỏ bằng bàn tay.
Mang theo ít hành lý, cô ký hợp đồng lao động đầu tiên trong đời.
Chính là một nhân viên phục vụ trong nhà hàng.
Ban đầu cô rửa bát trong bếp sau hai tuần, làm việc nhanh nhẹn, tay chân thoăn thoắt, lòng bàn tay bị ngâm đến nhăn nheo, bà chủ rất thích cô.
Sau Tết, bà cho cô ra ngoài tiền sảnh gọi món và bưng đồ ăn cho khách.
Cô đã gặp Lục Từ trong một đêm đông tàn tạ như vậy.
Không khí vui tươi của ngày Tết vẫn chưa tan hết, đèn lồng đỏ treo cao mang theo ước nguyện bình an, lúc đó đã gần đến giờ đóng cửa, ngoài mấy bàn khách sắp ăn xong, trong quán rất vắng vẻ.
Lúc này cô cũng có thể thư giãn một chút, xoa bóp đôi chân đau nhức sau một ngày đứng làm việc.
Nghe thấy tiếng “xin chào quý khách” ở cửa, cô lập tức theo phản xạ có điều kiện đứng thẳng dậy, tỉnh táo nhìn ra cửa, nở nụ cười nói những câu quen thuộc: “Xin chào, quý khách có bao nhiêu người…”
Lời nói của cô đột ngột dừng lại khi nhìn thấy người bước vào sau đó.
Nụ cười cũng cứng đờ trên môi.
Anh rất cao, bờ vai rộng lớn của chàng trai vẫn còn vương hơi lạnh của đêm đông bên ngoài.
Anh lười biếng ngước mắt nhìn sang, hàng mi đen nhánh, ánh mắt tĩnh lặng.
Sau đó khi nhìn rõ là cô, vẻ mặt anh cũng dừng lại trong giây lát.
Cô chưa từng thấy bạn nam đi cùng anh bên cạnh trước đây, cậu ta chỉ tay về phía Lục Từ đang ở sau: “Chỉ có hai chúng tôi.”
Ý thức của cô bị kéo về, cô lập tức thuần thục làm động tác mời, dẫn họ đi tìm chỗ ngồi: “Ngồi bên này được không, quét mã gọi món.”
“Ngồi đây đi.” Bạn nam quay đầu gọi Lục Từ, “Lục Từ, chúng ta ngồi đây đi? Gần cửa sổ, có thể nhìn ra ngoài.”
Anh nói: “Đâu cũng được.”
Vẫn giống như chàng trai tự do phóng khoáng, thoải mái mà cô nhớ, không có gì khác biệt.
Anh cao lớn đi ngang qua cô, cô ngửi thấy mùi hương khô ráo thanh mát khi anh đi qua.
Nhưng lần này khi họ đi ngang qua nhau, cô chỉ có thể cúi đầu.
————————-
[Tác giả có điều muốn nói]
Tuyết Ninh có xuất thân rất tệ, môi trường trưởng thành cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, nhưng không hình thành nên một con người nhạy cảm và vặn vẹo. Ngược lại cô ấy kiên cường đối mặt với mọi thứ. Sự giúp đỡ của Lục Từ không khiến cô ấy cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, cảm thấy mình bị bố thí, mà là cảm kích sự giúp đỡ như than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của anh ấy, cỏ dại chỉ cần hấp thụ được một chút dinh dưỡng là sẽ sinh trưởng điên cuồng.
Cho đến nay, tôi vẫn chưa viết cụ thể về ngoại hình, tính cách và ấn tượng của Tuyết Ninh trong mắt người khác. Giai đoạn này, rất nhiều thứ liên quan đến Tuyết Ninh đều trống rỗng, chỉ có những lời kể đơn điệu về những gì cô ấy thấy, kể lại ý nghĩa sự xuất hiện của Lục Từ trong thế giới của cô ấy từ góc nhìn của cô ấy.
Tôi không trực tiếp kể câu chuyện của họ từ góc nhìn toàn tri của mình, mà là ở giai đoạn thầm mến ban đầu, chỉ có góc nhìn đơn phương, cho đến khi tình yêu thầm lặng có hồi đáp, những khoảng trống này mới được lắp đầy bằng ký ức của Lục Từ.
Bởi vì yêu thầm là khi không nhận được hồi đáp, bạn không biết mình có hình ảnh như thế nào trong lòng đối phương, những gì bạn biết chỉ là những hình ảnh anh ấy xuất hiện trước mặt bạn. Nếu tình yêu thầm lặng không có kết quả, bạn có thể sẽ mãi mãi không biết rằng mình có hình ảnh gì trong lòng anh ấy.
“Ve Sầu Mùa Hạ Lắng Nghe Tuyết Tan”, dù là tên truyện hay kết cấu tự sự, đều là một mối tình đơn phương cuối cùng cũng được lắng nghe.
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]