…
An Đức Liệt là nam nô đến từ Hắc Hải, bị coi như hàng hóa cất giữ dưới boong tàu vận chuyển, sắp sửa bị bán đến đảo Crete, ở đó trồng các loại cây cho đường.
Sóng biển lắc lư, thuyền cũng lắc lư. Qua khe hở của ván sàn truyền đến tiếng thuyền trưởng, thủy thủ, thuyền phó cười nói kể về việc đám nô lệ bọn họ có thể bán được bao nhiêu tiền vàng, khói thuốc tuôn ra như sông đổ biển.
An Đức Liệt nghe hiểu được họ nói chuyện, hắn biết, trong khoang thuyền người nhỏ tuổi nhất là một bé gái, chỉ mới ba tuổi, những thương nhân kia muốn bán cô bé được bốn đồng tiền vàng.
Trong khoang thuyền người được tranh giành nhất là một nô lệ đến từ Syria, nô lệ ở nơi này thường có giá bán cực cao, bởi vì họ thông minh hơn — có thể bán được ít nhất hai mươi đồng tiền vàng.
Còn về người nam nhân trưởng thành khỏe mạnh cường tráng như hắn, có thể bán được một nghìn đồng tiền đồng.
Nhưng nô lệ đáng giá như vậy, chủ thuyền cung cấp cho họ, lại là thức ăn thối rữa và thùng nước bị rò rỉ.
Bụng An Đức Liệt đã rất đau rồi, hắn nằm trong khoang thuyền khẽ rên rỉ, mặt hắn đã rất vàng vọt, đầu rất căng rất chóng mặt, tai cũng mơ hồ như nghe thấy tiếng ù ù.
Hắn có chút nhớ nhà rồi.
Thung lũng xanh vàng tươi tốt kia, cô gái ôm cây đàn tam giác ngồi bên cạnh hồ gương, ngón tay gảy dây đàn, giống như cánh hoa đang gảy đàn. Gió nhẹ thổi gợn sóng nước, vạt váy hôn lên mặt đất, chim nước lao xuống, quắp lấy cá trong hồ.
Hắn còn chưa kịp hỏi tên khúc nhạc là gì, chỉ biết âm thanh đó khiến hắn nhớ đến rừng rậm và sương mai, nước thuận theo lá cây từ từ trượt xuống.
“Ầm ầm ầm—”
Bên ngoài hình như truyền đến tiếng đánh nhau. Cánh cửa không biết bị thứ gì đó quẹt qua rồi vỡ tung, mùi thuốc s.ú.n.g cay nồng ập vào mặt, An Đức Liệt đã không còn tâm trạng để đoán nữa.
Gương mặt xa lạ xuất hiện trước mắt hắn, hắn nhận ra, đó dường như là một người Hoa Hạ.
Đối phương nhìn bọn họ một cái, quay đầu lại miệng líu lo hét lớn gì đó, An Đức Liệt không hiểu. Chỉ có thể thấy đối phương tuy có chút ghét bỏ mùi hôi thối trong khoang thuyền, nhưng vẫn gọi người, đem đám nô lệ bọn họ khiêng ra ngoài.
Càng không hiểu, những người Hoa Hạ kia đang nói —
“Kỷ Công, đây hình như là kho hàng của bọn buôn người.”
“Mang theo đám người này đi truyền bá Nho học cũng không tiện, sai người vận chuyển bọn họ về Hoa Hạ đi.”
An Đức Liệt rất mờ mịt.
Những người Hoa Hạ cứu họ đã ném họ lên một hòn đảo, để họ tắm rửa ở đó, mặc quần áo mới, lại đẩy từng người họ vào một căn nhà gỗ nhỏ, thông qua ra hiệu, dường như là bảo họ tạm thời ở lại đây.
Lại không cần làm nô lệ, mà có thể ở lại sao?
Đám người cùng thuyền với An Đức Liệt anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, gần như nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Sau đó, bọn họ liền ở lại trên đảo, học ngôn ngữ và chữ viết của Hoa Hạ. Cũng không yêu cầu họ phải tinh thông bao nhiêu, mãi cho đến khi họ có thể vừa nói vừa ra hiệu giao tiếp được với người Hoa Hạ, mới cho họ rời đảo.
Nơi đó hình như gọi là… Cựu Nụy Đảo?
Trong khoảng thời gian ở trên đảo, An Đức Liệt biết hòn đảo này là nơi Hoa Hạ chuyên dùng để tạm thời sắp xếp chỗ ở cho những nô lệ bị đưa về như họ, bởi vì trên người họ không biết có vấn đề gì không, cho nên không thể lập tức đến đại lục.
“Bây giờ các ngươi có thể lựa chọn là ở lại Đại Hạ, hay là rời đi. Nếu rời đi, Đại Hạ sẽ không chịu trách nhiệm giúp các ngươi về nước, các ngươi cần tự mình nghĩ cách.”
An Đức Liệt ở trong đám người gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Một ngày tốt lành
Người ta cứu họ đã là đại ân nhân của họ rồi, nếu còn yêu cầu đối phương đưa họ về, điều này ở Hoa Hạ gọi là “được voi đòi tiên”!
An Đức Liệt không biết mình nên về nhà, hay là ở lại.