[Ể?] Hứa Yên Miểu kinh ngạc ló đầu ra.
Bỉnh Thượng thư thoáng thấy hắn, trong lòng suýt nữa thì không kìm được.
Hứa Lang, thương lượng chút đi, cậu đừng chú ý chuyện này nữa, ta mời cậu ăn cơm được không!
Còn cái thằng nhóc thối nhà mình nữa, cậy mình có chút thông minh vặt, đến cả đại sủng thần trong triều cũng dám lôi vào! Đúng là không coi trời bằng vung!
Mà trong nha môn, Mai Uyển vẫn đang tiếp tục: "Nếu Lễ Ký có thể dùng, phu quân của tiện thiếp dùng lễ pháp tiền triều yêu cầu tiện thiếp, cũng đâu phải là không thể!"
Trượng phu của Mai Uyển: "Ngươi bớt nói bậy đi!"
Mai Uyển: "Ta nói bậy chỗ nào! Lúc đó ngươi chẳng phải nói ta là vợ ngươi, ngươi đánh ta ta cũng không được né sao! Với lễ pháp tiền triều 'Tuy dữ phu trị, vật cảm tật đương', không giống nhau sao! Ngươi dùng lễ pháp tiền triều yêu cầu ta, chẳng lẽ không phải lòng hướng tiền triều sao!"
Trượng phu của Mai Uyển c.h.ế.t lặng.
Nhà nào đánh nữ nhân mà chẳng nói thế! Thế này cũng quá đáng quá rồi!
Trượng phu của Mai Uyển không nhịn được quay đầu nhìn đám đông vây xem bên ngoài.
Một lát sau, có một người mặc áo xám, rõ ràng là gia nô nhà nào đó, cầm một mảnh giấy mới đi vào, trượng phu của Mai Uyển nhanh chóng giật lấy, liếc qua, rồi hô: "Đại quan! Thảo dân muốn kiện nàng ta! Nàng ta thân là vợ không tam tòng tứ đức! Nếu nàng ta không tam tòng tứ đức, chính là có tội, nàng ta có tội thảo dân đánh nàng bắt nàng không được né, chẳng phải rất hợp lý sao! Liên quan gì đến lễ pháp tiền triều."
Mai Uyển sững sờ, nhìn mảnh giấy, hình như hết cách rồi, cũng quay đầu nhìn về phía đám đông, một lát sau, một gia nô khác đi vào, đưa một mảnh giấy.
Kinh Triệu Doãn giật giật khóe miệng, nhưng không nói gì.
Một người là con trai Thượng thư, một người là cháu ngoại gái Hoàng Đế, mình cứ giả câm giả điếc đi vậy.
— Thân là Kinh Triệu Doãn, vừa là quan viên hành chính địa phương, cũng là triều thần trung ương, có thể tham dự triều nghị, nơi làm việc cũng ở kinh sư, trên người mang dấu ấn kinh quan sâu sắc hơn một chút, cho nên, ông ta bị Thần Khí xếp vào loại kinh quan, có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Lang.
Mai Uyển cầm mảnh giấy, vui mừng đọc: "Đại quan, Tam tòng Tứ đức xuất từ Nghi Lễ, tam tòng giả, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Tại gia tòng phụ, ý là nữ tử trước khi xuất giá, nếu phụ thân qua đời, thì vì phụ thân mà mặc tang phục trảm thôi; xuất giá tòng phu ý là, sau khi xuất giá, nếu trượng phu qua đời, thì vì trượng phu mà mặc tang phục trảm thôi; phu tử tòng tử ý là, sau khi nữ tử tái giá, con trai của chồng trước vì cha dượng mà mặc tang phục tề thôi một năm, cho nên nữ tử đó có thể dựa theo tiêu chuẩn con trai vì cha dượng, cũng mặc tang phục tề thôi một năm là được."
Mai Uyển: "Cái tam tòng này, phụ thân ta chưa chết, phu quân hiện tại của ta chưa chết, ta và chồng trước cũng không có con, cần gì phải 'tòng'? Nếu không cần, dựa vào đâu mà nói sau này ta sẽ không 'tam tòng'? Còn về tứ đức gồm đức, ngôn, dung, công, ta lại không phù hợp chỗ nào? Ví dụ đức hạnh, hắn đánh ta ta không vì thế mà kiện hắn, ta chưa đủ đức hạnh sao?"
Gia nô áo xám lại cầm giấy vào.
Trượng phu của Mai Uyển liếc qua, nhanh chóng đọc: "Đại quan, thảo dân là kẻ thô kệch, quả thực không hiểu lễ nghĩa, thảo dân không được học hành nên mới hiểu nhầm ý của tam tòng. Nhưng thảo dân đến tam tòng là gì còn không biết, thì làm sao có thể biết lễ của tiền triều chứ?"
Một ngày tốt lành
[Oa! Tuyệt!]
Nam đồng họ Bỉnh nào đó: "Lợi hại!"
Nữ đồng họ Nhan nào đó: "Hừ!"
Sau đó, cả hai đứa đều bị túm cổ áo xách lên.
Bỉnh Thượng thư xách con trai, mặt không biểu cảm: "Con đúng là lợi hại thật."
Lão Hoàng Đế xách cháu ngoại gái: "Đi! Đừng có nhúng tay bậy bạ!"
Bỉnh Diễm: "???"