Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 468: Chương 468




Lý Tang Nhược vẫn rạng rỡ diễm lệ, đứng ngay trước án thư của Bùi Quyết, tựa như đang nói điều gì đó.

Nghe thấy tiếng cửa mở, nàng ta khẽ quay đầu lại, tay vuốt nhẹ sợi tóc mai bên thái dương, giọng nói vang lên thanh thoát, thong thả mà rõ ràng:

“Phu nhân cũng tới rồi, Đại tướng quân vẫn là đừng làm khó ai gia nữa thì hơn.”

Nói xong, nàng ta khẽ hất cằm, phất tay áo rời đi với dáng vẻ cao ngạo tiêu sái.

Đường Thiếu c.ung vươn tay dài ngăn lại, ý bảo Phùng Vận lùi ra sau để nhường đường cho Thái hậu.

Phùng Vận khẽ cười lạnh trong lòng, lặng lẽ lui thêm mấy bước.

Lý Tang Nhược bước ra, ngang qua nàng liền dừng chân, nghiêng đầu nhìn thẳng vào nàng:

“Phùng thị.”

Phùng Vận ngẩng lên, ánh mắt điềm tĩnh đối diện, khẽ cúi người hành lễ:

“Thần phụ tham kiến Thái hậu điện hạ.”

Lý Tang Nhược giọng lạnh lẽo như gió đông:

“Hiện tại ngươi… đắc ý lắm phải không?”

Phùng Vận khẽ khựng lại, giọng điệu ôn hòa mà nghi hoặc:

“Không rõ ý Thái hậu, thần phụ ngu muội, không hiểu lời ấy nghĩa là gì.”

Hừ! Lý Tang Nhược khẽ hừ lạnh, mắt khẽ nheo lại đầy khinh miệt:

“Đại tướng quân vốn là bậc trượng phu chí khí, ngươi lại muốn buộc c.h.ặ.t hắn vào gấu váy, định giở trò gì vậy?”

Phùng Vận vẫn ánh mắt trong trẻo như suối thu, nét mặt chẳng chút d.a.o động:

“Thần phụ ngu dốt, không hiểu lời Thái hậu.”

Giả vờ hồ đồ thật khéo!

Lý Tang Nhược nhìn vào đôi mắt mang vẻ lười biếng mà yêu kiều kia, không hiểu vì sao cơn giận càng lúc càng bốc lên.

Nhưng giọng nàng ta lại đè xuống thấp đến cực hạn, khàn khàn như rít qua kẽ răng:

“Ngươi vốn chẳng xứng với hắn, lại còn vọng tưởng muốn khống chế hắn?”

Phùng Vận khẽ cười, cúi mắt, dáng vẻ như có chút ngượng ngùng e thẹn.

“Thần phụ quả là trèo cao với tướng quân. Xin Thái hậu yên tâm, thần phụ nhất định sẽ hầu hạ tướng quân chu toàn, không phụ ân sủng của người.”

Yên tâm?

Tiện nhân này rốt c.uộc có hiểu nàng ta đang nói cái gì không?

Lý Tang Nhược giận đến phát run, mấy lần siết c.h.ặ.t tay áo,

Hận không thể ngay tại chỗ móc cho nàng ta hai lỗ thủng trên mặt. Nhưng Đường Thiếu c.ung đứng đó ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao, Bùi Quyết trong phòng đôi mắt hàn quang sắc lẻm như đao kiếm khóa c.h.ặ.t lên người nàng ta.

Nàng ta không dám.

Chỉ có thể cười lạnh hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi mà xoay người rời đi.

“c.ung tiễn Thái hậu.”

Phùng Vận khẽ khom người hành lễ,

Đến khi thấy lưng Lý Tang Nhược khẽ run lên một cái, lúc ấy mới chậm rãi quay người, vừa lúc thấy Bùi Quyết từ trong phòng bước ra.

Ngay trước mặt Đường Thiếu c.ung, nàng khẽ hỏi hắn:

“Chúng ta về Tín Châu dùng bữa, hay ăn luôn ở đây rồi hẵng về?”

Nàng hỏi rất đỗi nhẹ nhàng, dường như hoàn toàn chẳng có chút xung đột nào với Lý Tang Nhược vừa rồi.

Đi ngang qua Đường Thiếu c.ung, nàng còn khẽ mỉm cười, dáng vẻ chẳng chút để tâm, tựa hồ hoàn toàn vô tư lự.

Bùi Quyết nhìn nàng, chỉ thản nhiên đáp:

“Tuỳ nàng.”

Phùng Vận khẽ mím môi cười, mắt cong cong:

“Vậy ăn luôn ở đây đi, gọi Tiểu Thất, đại huynh và tỷ phu cùng đến.”

 

Bùi Quyết chỉ gật đầu khẽ:

“Ừm.”

Hai người sánh bước bên nhau, thẳng hướng cổng lớn mà đi.

Đường Thiếu c.ung nhìn theo bóng lưng hai người sánh vai sóng bước, ánh mắt trầm mặc hồi lâu,

Rồi mới xoay người đi tìm Lý Tang Nhược.

Lý Tang Nhược đang ở trong phòng thay y phục chuẩn bị về Cù Dự.

Kẻ hầu hạ là một tiểu thái giám tên Trần Hỉ, đệ tử của Phương Phúc Tài, tính tình rụt rè, lại không khéo miệng, không biết vừa nói gì chọc nàng ta giận, giờ đang quỳ rạp dưới đất, không ngừng dập đầu xin tha.

Đường Thiếu c.ung khẽ nhíu mày, bước vào.

“Các ngươi lui ra đi.”

Đợi Trần Hỉ và hai c.ung nữ rón rén lui ra hết, trong phòng không còn ai, y mới mở miệng:

“Điện hạ, nên thu liễm tính khí lại một chút.”

Lý Tang Nhược nghẹn tiếng cười khinh miệt nơi cổ họng, nắm c.h.ặ.t tay, giận đến run người…

Ngày trước còn ở Lý gia, bị y dạy bảo cũng đành. Giờ nàng ta đã là Thái hậu lâm triều tôn quý, vậy mà vẫn phải nghe một kẻ khách khanh của phụ thân giáo huấn? Quả là vô lý hết mức!

“Thiếu c.ung thúc có phải đang trách ta, không nên giữ Bùi Quyết lại nói chuyện?”

Giọng nàng ta nhẹ nhàng, cố gắng đè nén tức giận, nhưng c.uối câu đã không giấu được mối hờn giận mỏng manh.

Đường Thiếu c.ung mặt không đổi sắc, dường như chẳng hề nghe ra ý tứ bất mãn trong lời nàng ta, đôi mày mắt nghiêm chỉnh, chuẩn mực đến không tìm được chút sơ hở.

“Hạ nhân không dám trách Thái hậu. Chỉ là khuyên Thái hậu, vào thời điểm then chốt này, tốt nhất đừng hành động theo cảm tính, kẻo làm hỏng đại kế của Thừa tướng.”

“Thừa tướng, Thừa tướng, trong miệng ngươi chỉ có phụ thân ta để ép ta mà thôi…”

Lý Tang Nhược nắm c.h.ặ.t tay, cơn giận bốc lên lồng n.g.ự.c. Nàng ta rất muốn hỏi thẳng y, rốt c.uộc là Thừa tướng lớn hơn, hay Thái hậu lớn hơn? Là nên nghe lời phụ thân, hay nghe lời chính mình?

Nhưng c.uối cùng… nàng ta vẫn không dám.

Danh phận, địa vị đều là hư danh. Chỉ có thực lực trong tay mới là thứ có giá trị.

Lâm triều ba năm, nàng ta hiểu quá rõ bản thân mình có chỗ nào hữu dụng.

“Thiếu c.ung thúc dạy phải.” Nàng ta đè xuống lửa giận, khẽ cười lạnh: “Chỉ là trong lòng khó chịu, hắn rõ ràng biết ta không thích, vậy mà còn ngang nhiên mang người nữ nhân đó đến nghị quán phô trương thanh thế. Đây chẳng phải là giáng thẳng vào mặt ta sao? Còn gì khác nữa?”

Đường Thiếu c.ung nhíu mày: “Hắn mang theo đâu phải ai khác, là chính thê của hắn.”

Vừa nghe câu ấy, cơn giận mà Lý Tang Nhược cố nén lập tức bùng lên dữ dội. Ánh mắt nàng ta lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đường Thiếu c.ung, giọng nói cũng lạnh buốt như băng: “Thiếu c.ung thúc, rốt c.uộc người đứng về phía ai? Vì sao lần nào cũng trái ý ta?”

Đường Thiếu c.ung trầm mặc chốc lát. Y chậm rãi đứng thẳng người, đối diện nàng ta hành lễ một cách cực kỳ quy củ.

“Những lời hạ nhân nói, những việc hạ nhân làm, đều vì nghĩ cho Thái hậu. Nếu Thái hậu thấy hạ nhân vướng víu, hạ nhân sẽ lập tức trở về Trung Kinh, thỉnh cầu Thừa tướng cho cáo lão hồi hương…”

Lý Tang Nhược suýt nữa thì ngất lịm ngay tại chỗ!

Đây là… uy h.i.ế.p nàng ta sao?!

Phụ thân nàng ta, Lý Tông Huấn, là kẻ đa nghi đến độ ngay cả thê tử cũng chẳng tin tưởng, ấy vậy mà đối với Đường Thiếu c.ung, lại tin tưởng đến mức độ tuyệt đối.

Những năm qua, Đường Thiếu c.ung đã bày mưu hiến kế, lập không biết bao nhiêu công lao cho phụ thân nàng ta. Hiện tại, trong tay y còn nắm giữ bộ khúc riêng của Lý gia. Số lượng thực sự của đội quân này, bên ngoài nói chỉ mấy trăm, nhưng thực tế có bao nhiêu, chỉ e chỉ có y và phụ thân nàng ta biết mà thôi.

Thao Dang

Những bí mật của Lý gia mà Đường Thiếu c.ung nắm giữ, e rằng còn nhiều hơn cả những gì nàng ta, nữ nhi chính thức, được biết. Trước mặt Lý Tông Huấn, ngay cả nàng ta còn không được sủng ái bằng y!

Nàng ta buộc phải mềm mỏng.

“Vừa rồi ta lỡ lời, mong Thiếu c.ung thúc đừng chấp nhặt, cũng đừng nhắc chuyện này trước mặt phụ thân, phụ thân tín trọng Thiếu c.ung thúc nhất, ai có thể rời đi thì rời, riêng Thiếu c.ung thúc thì không thể thiếu.”

Nói rồi, nàng ta cúi người thi lễ.

Đường Thiếu c.ung trên mặt vẫn là bộ dạng thản nhiên, không lạnh không nóng.

“Thái hậu nên nhớ, Thừa tướng nói muốn lôi kéo Đại tướng quân, là ‘lôi kéo’, chứ không phải ‘bức ép’ hay ‘uy h.i.ế.p’. Thái hậu cứ từng bước ép sát, chỉ sợ ngược lại càng khiến người ta sinh phản tâm.”

Lý Tang Nhược cười lạnh: “Ý Thiếu c.ung thúc là… ta vừa rồi không chỉ không nên giữ hắn lại, mà đến hỏi một câu cũng không được hỏi sao?”

Đường Thiếu c.ung không trả lời, coi như ngầm thừa nhận. Ánh mắt khẽ quét qua, nhàn nhạt nói thêm một câu khiến người nghe mà nghiến răng ken két:

“Thái hậu nên học hỏi thêm ở Phùng Thập Nhị nương… Nam nhân ấy mà, vốn dĩ chỉ thích kiểu như nàng ta thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.