Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 174: Dị Bảo Xuất Hiện




Song phương giao thủ, Bắc Tiểu Lục cảm giác huyết khí nơi ngực cuồn cuộn, lão già này thực lực mạnh hơn tên Trúc Cơ hậu kỳ tầng bảy hắn từng giao thủ.
Đột nhiên một đạo lam quang mỹ lệ gia nhập cuộc chiến, người động thủ chính là Tiêu Mị.
Nha đầu xinh đẹp này tính ra cũng không tệ! Ít ra không nhân lúc này mà bỏ trốn. Nhưng cô nàng này quá yếu, gia nhập cuộc chiến không có bao nhiêu tác dụng, có khi còn cản trở hắn phát huy.
“Ngươi lùi lại sang một bên đứng đi, tránh làm cản trở ta ra tay”. Bắc Tiểu Lục âm thanh lành lạnh truyên ra, đây không phải hỏi mà là ra lệnh.
“Ngươi…”Mới nói được một chữ, nàng liền ngậm miệng, chỉ một ánh mắt nàng liền biết người này không nói giỡn, bục bội tránh ra một bên. Trong lòng cảm thấy người này thật kiêu ngạo, hắn cũng chỉ mới Trúc Cơ tầng hai, lại muốn một mình đối phó Trúc Cơ hậu kỳ.
Lúc mới đến, lão vẫn tự tin dùng pháp thuật dễ dàng thu thập hai tên nam nữ không biết sống chết này.
Có điều khi thấy Bắc Tiểu Lục cầm ra Diệt Lôi Kiếm, thân là môn chủ Hoang Lĩnh Môn liền biết người này không đơn giản. Qua một vài chiêu đơn giản, người này mặc dù tu vi thấp hơn hắn, nhưng chiến lực không kém cạnh bao nhiêu, kẻ này không thể lưu…
Lúc này đại sự sắp thành, ngàn vạn lần không thể để thuyền lật trong mương. Hai tay Lĩnh Ngộ chân nhân hợp lại kết một pháp quyết kỳ lạ.
Trên mặt Lĩnh Ngộ chân nhân hiện vẻ ngưng trọng, từ người lão phát ra một luồng uy áp đáng sợ, ngày càng lan xa. Chỉ thấy một đám mây đen xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu ba người, bên trong ẩn ẩn có điện quang chập chờn.
"Dẫn Lôi Thuật!"
Sắc mặt Tiêu Mị có chút khó coi, pháp quyết này không kém Chưởng Tâm Lôi của sư phụ nàng, có thể thi triển được chứng tỏ Lĩnh Ngộ chân nhân có tu vi phi phàm.
Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Lĩnh Ngộ chân nhân. Bắc Tiểu Lục ánh mắt lóe lên vẻ nguy mW7ta hiểm, đây là định ra đại chiêu?

Trong ánh mắt Lĩnh Ngộ chân nhân hiện lên một tia tàn khốc. Lão mở miệng phun ra một ngụm tinh huyết lên pháp khí hộ thể, trong giây lát hộ giáp giống như dầu gặp lửa, bùng lên hỏa diễm.
Sau đó lão lẩm nhẩm, tay đánh ra một đạo pháp quyết vào đám mây đen phía trên đỉnh đầu.
Chỉ thấy trong đám mây đen bắn tung tóe ra những tia lôi quang.
“Đi” Lão khẽ quát một tiếng, chỉ thấy vô số điện quang nhỏ tụ lại thành một đạo cột điện, to bằng cái cái bát từ trên trời lao xuống nơi Bắc Tiểu Lục đang đứng.
Cột lôi điện khí thế kinh người, nhưng Bắc Tiểu Lục sắc mặt không đổi. Tròng mắt hơi nheo lại, hắn hít một hơi thật sâu, chân nguyên trên người vỡ như vỡ đê tuôn trào ra. Chỉ thấy chân nguyên hóa thành một từng tầng cấm chế quanh thân thể.
Oành!
Cột lôi quang chiếu thẳng xuống thân thể của hắn. Hộ thể chân nguyên hắc lôi chỉ trụ được một lúc liền bị đánh tan, mấy tầng cấm chế cũng bị xuyên thủng. Liên tiếp phá hủy bốn tầng phòng ngự nhưng không ngờ Dẫn Lôi Thuật dần dần có xu hướng chậm lại.
Lôi điện sao? Tốt lắm hắn không ngại, còn rất cảm tạ.
Hắn vận chuyển Hóa Lôi Quyết công pháp, cột lôi điện dần dần phân tán một lượng lớn đi vào cơ thể của hắn. Cả người hắn đều bị màn sáng của lôi quang che lấp, cho nên người bên ngoài không rõ tình hình. Lĩnh Ngộ chân nhân hừ lạnh một cái, thầm nghĩ tên tiểu tử này không chết cũng bị lột một lớp da.
Không chậm trễ thời gian, lão một tay đánh ra hai đạo hỏa diễm đánh về phía Tiểu Mị.
Mắt thấy mình bị lão chọn làm mục tiêu, Tiêu Mị hai tay kết kiếm quyết thao túng Nhược Ly Kiếm nghênh đón hai đạo hỏa diễm của Lĩnh Ngộ chân nhân.
Không ngoài dự liệu, Tiêu Mị dưới công kích của lão không chịu nổi một đòn, phun ra một ngụm máu, bay ngược lại đằng sau, đập vào vào một cây cổ thụ, trọng thương.
Lão cười nhạt đang định ra tay bắt lấy Tiêu Mị, chợt kinh ngạc nhìn về phía Bắc Tiểu Lục, vẻ mặt từ từ hiện lên sự kinh sợ không thể tin được. Lão không có nhìn lầm, phía bên kia toàn bộ lôi điện đều bị Bắc Tiểu Lục hấp thu hoàn toàn, tu vi của hắn dần dần cũng đạt tới tầng hai hậu kỳ, sắp chạm tới viên mãn, thiếu chút nữa là đột phá tầng ba.
Tên tiểu tử này thật sự chỉ là Trúc Cơ tầng sơ kỳ, vừa rồi tu vi hắn tăng cao sắp đạt tới Trúc Cơ tầng hai viên mãn. Kẻ này thiên phú quá đáng sợ, hấp thu lôi điện, như vậy cũng được. Đúng rồi… Công Pháp?
Nghĩ tới điều này, tròng mắt của lão hơi co rút lại, trẻ tuổi, tu vi cao, pháp khí cực phẩm, công pháp cường đại. Kẻ này tất ó đại bối cảnh. Nhưng chỉ cần hắn chết, mọi chuyện cũng chưa chắc ai dò xét được, mọi chuyện đều sẽ có sư thúc lo liệu.
Đã đánh tới tình trạng ta ngươi chết ta vong, không thể quay đầu được nữa rồi. Càng nghĩ lão càng cảm thấy kích động, giết thiên kiêu nha! Lão cũng muốn thử cảm giác sảng khoái này một lần.
“Sảng khoái, lão già cho thêm một Dẫn Lôi Thuật tiếp đi” Thanh âm của Bắc Tiểu Lục truyền đến.
Lão hừ một cái, trên mặt sát khí lộ ra, hai tay bấm niệm pháp quyết, thôi động pháp khí, phi kiếm ở giữa không trung rung rung, hóa làm mười cái, lao tới chỗ Bắc Tiểu Lục.
“Hừ”
Bắc Tiểu Lục sắc mặt băng lãnh, mặt không biểu tỉnh từ nhẫn trữ vật tế ra ba thanh phi kiếm, sau đó dưới vài pháp quyết của hắn chợt trở lên to lớn, tạo thanh một lớp khiên, ngăn chặn hết công kích của lão.
Keng keng keng!
Sau một hồi không đột phá được phòng ngự, lão càng thêm tức giận hai tay khống chế phi kiếm hóa thành một đạo vòng xoáy hỏa diễm, gào thép bay tới chỗ Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục không chế ba thanh phi kiếm, tay phẩy một cái ba thnah phi kiếm tạo thành ba góc tam giác xoay tròn lao đi, một con khuyển Lôi được hình thành.
Ầm!
Vụ nổ phát ra, một ít lôi điện công kích vào thân thể của lão, làm lão đau tới toàn thân phát run.
“Đáng ghét”
Lõa cắn răng, không nghĩ tới không làm gì được tên tiểu tử này, ngược lại để bản thân bị trọng thương.
Tức giận, lão chợt lách người một chưởng hung hăng đánh tới chỗ Tiêu Mị đang nằm.
“Hửm?”
Bắc Tiểu Lục thấy vậy cũng cười lạnh, chỉ thấy đột nhiên phía trước Lĩnh Ngộ chân nhân xuất hiện một con Hắc Mãng to lớn. Lão còn chưa kinh ngạc hết liền bị một đuôi của Hắc Lân Yêu Mãng quật cho một phát, cả người như diều đứt cánh đập xuống mặt đất trước mặt Bắc Tiểu Lục.
Phun ra một ngụm máu, cả ngươi xương cốt như tan vỡ, Lĩnh Ngộ chân nhân bắt đầu sợ hãi. Tại sao nơi đây lại xuất hiện yêu thú mạnh như vậy, lão nghĩ mãi mà không ra.
Bỗng bên tai truyền đến âm thanh, “Trước mặt ta mà ngươi còn dám hống hách như vậy, nói đi muốn chết thế nào?”
Lĩnh Ngộ chân nhân trong lòng kêu không ổn, bây giờ lão làm gì còn chút sức lực nào nữa, mặc cho người ta xử trí.
“Muốn giết cứ nói cần gì phải nói nhiều”
Lão hừ lạnh một tiếng, vẫn hết sức kiêu ngạo.
“Ồ! Không hổ là nhất môn chi chủ một môn phái, rất có khí phách. Được rồi vậy ta nói thẳng, bảo vật rốt cuộc ở chỗ nào?”
Lĩnh Ngộ chân nhân nghe hắn hỏi vậy, ánh mắt co rút lại, không trả lời. Thấy lão kín miệng như vậy, Bắc Tiểu Lục cũng không dong dài, “Tốt lắm, tiễn ngươi lên đường”
“Ngươi…” Lão đến chết cũng không tin được, cứ như vậy chết đi, sao ngươi không hỏi thêm chút nữa, kiên nhẫn thêm chút nữa. Nhưng lão chỉ nhận lại một ánh kiếm bay đến, kết liễu sinh mạng của lão.
Lĩnh Ngộ chân nhân chết đi cũng không làm hắn thế nào, chết thì chết thôi, vốn dĩ là địch nhân của nhau. Không quan trọng!
Hơn nữa mặc dù lão không nói gì, nhưng hắn vẫn nắm bắt được khoảnh khắc trong ánh mắt lão hơi bối rối, như vậy cũng minh chứng cho việc, nơi đây hỗn loạn như vậy, đúng là do có bảo vật xuất thế.
Từ trên người lão lấy ra một túi trữ vật, nhìn thoáng bên trong Bắc Tiểu Lục hơi động, bên trong rất nhiều đô vật tạp nham. Nhưng linh thạch từng núi nhỏ chất đông, quả đúng là tài nguyên môn phái đều nằm trên tay lão.
Lần này kiếm bộn!
Lúc này Tiêu Mị từ từ tiến đến, đứng trước mặt Bắc Tiểu Lục chắp tay thi lễ, “Đa tạ tiền bối cứu giúp, vãn bối hết sức cảm tạ”
Hắn khoác tay nói, “Được rồi, không cần cảm ơn, Hoang Lĩnh Môn đang lùng bắt các ngươi, tranh thủ mà rời khỏi đây đi”
Nói xong hắn ngự kiếm hóa thành một đạo độn quang biến mất chân trời.
Tiêu Mị nhìn Bắc Tiểu Lục dứt khoát như vậy, cảm giác bản thân mình được xưng là thiên kiêu chi nữ, xinh đẹp khuynh thành cũng chỉ có vậy mà thôi. Đối với thiên kiêu thật sự, nàng cũng không là gì cả.
Nàng không chút nghĩ ngợi chạy về hướng bên ngoài Hoang Lĩnh Thiên, nàng cũng không có tâm tư gì bảo vật trong đây cả. Thực lực của nàng đi dòm ngó, cũng chỉ là đi chết mà thôi, phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây bẩm báo cho sư phụ.
….
Bắc Tiểu Lục suy nghĩ bảo vật khả năng sẽ xuất thế ở trong sâu Hoang Lĩnh Thiên, thường thường toàn như vậy. Nghĩ tới điều đó hắn liền xuất phát, dù có Kim Đan kỳ tu sĩ trấn giữ, hắn cũng muốn thử xem có lụm được đồ tốt hay không.
Ầm ầm!
Đột nhiên mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt, hắn cả kinh quay sang lại nhìn về một ngọn núi phía xa xa, nơi đang có những tiếng nổ rung trời đất động, đã thấy một đạo sáng vàng khổng lồ hình trụ chiếu thẳng lên tận trời xanh.
Nhìn dị tượng phía xa Bắc Tiểu Lục lộ vẻ trầm tư.
Đột nhiên hắn biến sắc. Trong những tiếng nổ lớn còn nghe tiếng thú rống đáng sợ. Xem ra vụ chấn động kia đã kinh động tới những yêu thú gần đó. Trong yêu khí đầy trời, một số yêu thú cấp thấp có khả năng bay lượn hoảng sợ bỏ chạy vù vù qua đây.
Không ổn! Xem ra lúc này không thể tính nhiều. Bắc Tiểu Lục đang muốn độn quang rời đi, thì đột nhiên một âm thanh kinh thiên động địa truyền tới, như muốn xé rách màng nhĩ, khiến hắn không khỏi kinh hãi.
Đột nhiên một đạo năng lượng sáng vàng khổng lồ kia bắt đầu xoay tròn, càng lúc tốc độ càng nhanh hình thành một đạo lốc xoáy, khiến thiên địa linh khí bốn phương tám hướng tụ lại hướng này.
Điềm báo dị bảo xuất thế! Bất quá tình hình này chưa hẳn tốt để qua bên đó.
Không ngờ kim quang kia chợt phát sinh biến hóa. Trong lốc xoáy đột nhiên bắn ra ba đạo lưu tinh bắn đúng hướng chỗ hắn đang đứng.
Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.