Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 428:




[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Cố Bắc học đại học ở thủ đô, sau khi tốt nghiệp cũng làm việc luôn tại đó.

 

Sau khi ra trường, anh được sắp xếp vào làm tại Sở Giáo dục, bắt đầu từ cơ sở, làm ba năm mới được thăng chức, nhưng cũng không thăng quá nhanh, từng bước từng bước một đi lên.

 

Cũng là sau khi được thăng chức, anh mới được cấp trên giới thiệu cho một đối tượng xem mắt, là cháu gái của lãnh đạo, một giáo viên đang dạy học.

 

Hai người gặp mặt có thiện cảm, rồi bắt đầu tìm hiểu nhau, quen nhau khoảng hai năm, đến khi thời điểm thích hợp thì kết hôn.

 

Sau khi kết hôn, Cố Bắc sống rất hạnh phúc, vì nhà vợ đều ở thủ đô, giúp đỡ được rất nhiều việc.

Khi vợ sinh con trai, chính mẹ vợ là người chăm sóc cô ấy trong thời gian ở cữ.

 

Sau đó, khi vợ đi làm lại, con trai cũng được bà ngoại giúp chăm sóc.

 

Vì công việc bận rộn, Cố Bắc rất ít khi về quê nhà, nhưng gọi điện về thì lại thường xuyên.

 

Bố anh rất vui khi nghe tin cháu trai chào đời.

 

Còn mẹ anh, khi gọi điện cũng tỏ ra vui mừng, còn đề nghị lên chăm sóc vợ anh trong thời gian ở cữ, cam đoan sẽ chăm lo cho cô ấy thật tốt.

 

Nhưng Cố Bắc dứt khoát từ chối, nói rằng mẹ vợ sẽ chăm sóc rồi, không cần nữa.

 

Khi đó, rõ ràng cảm nhận được sự thất vọng từ mẹ anh.

 

Nhưng Cố Bắc cũng không nói thêm gì.

 

Bởi vì anh hiểu rất rõ mẹ mình, dù bây giờ trông có vẻ đã thay đổi, nhưng trong lòng anh, hình ảnh về bà đã ăn sâu bén rễ, không thể thay đổi được.

 

Tiền anh vẫn gửi về mỗi năm, chị gái cũng gửi, thậm chí bố anh cũng đưa cho bà một ít sinh hoạt phí.

 

Tổng cộng lại thì ở quê sống cũng dư dả, không thiếu thốn gì.

 

Nhưng chỉ nên ở quê thôi, đừng đến đây nữa.

 

Anh và vợ đều rất bận rộn, vợ anh giờ dạy cấp hai, áp lực cũng rất lớn.

 

May mà có mẹ vợ hỗ trợ, gia đình anh mới ổn định.

 

Ngay cả nếu không có mẹ vợ, anh cũng sẽ thuê bảo mẫu chứ nhất định không để mẹ ruột đến, vì anh sợ cái gia đình nhỏ của mình sẽ bị khuấy đảo đến mức gà chó không yên, tan đàn xẻ nghé, đó là điều đáng sợ nhất.

 

Dĩ nhiên, cũng có thể nói anh là bất hiếu, nhưng anh thật sự không muốn đón mẹ lên.

 

Khoảng giữa thập niên 90, Cố Bắc vay tiền để mua một căn hộ ở thủ đô.

 

Căn hộ này do chú họ anh hợp tác với người khác phát triển, nên đặc biệt dành cho anh mức giá ưu đãi rất lớn, giảm hơn 30% giá trị.

 

Từ kiểu dáng, tầng lầu, đến diện tích, mọi thứ đều không có điểm nào để chê.

 

Dù vậy, nếu chỉ dựa vào mình thì anh vẫn không đủ khả năng mua.

 

Tiền đặt cọc ban đầu anh không có đủ.

 

Vì mới ra trường chưa lâu, tiền lương không cao, vừa phải nuôi sống bản thân, lại vừa phải gửi tiền về quê.

 

Dù đã cố gắng tiết kiệm, nhưng số tiền còn lại thực sự không nhiều.

 

Vừa tổ chức đám cưới xong thì cũng tiêu hết rồi.

 

Ban đầu anh định vay bố một ít, nhưng vợ anh đã ngăn lại.

 

Sau khi nghe chuyện, mẹ vợ anh lập tức nói:

 

“Cứ mua đi, thiếu bao nhiêu nhà sẽ bù cho!”

 

Vậy là căn nhà được mua xong.

 

Sau khi mua mới báo về quê.

 

Bố anh biết chuyện thì trách mắng một trận:

 

chuyện gì cũng phiền đến thông gia, trong khi nhà mình cũng có tiền, cứ để đó không dùng.

 

Nhưng Cố Bắc không nói gì.

 

Anh nghĩ sẽ cố gắng tích góp để trả lại số tiền cho bố mẹ vợ, dù có mất nhiều năm cũng không sao.

 

Thực ra, khi anh mua nhà, ông bà nội và chú hai đều muốn giúp đỡ, nhưng anh từ chối.

 

Vì họ đã giúp quá nhiều rồi.

 

Lúc còn học đại học, mỗi kỳ nghỉ đều về nhà ông bà ăn uống tẩm bổ.

 

Chú hai, thím hai cũng quan tâm, mua quần áo giày dép, dặn dò anh học hành tử tế, nghỉ là về nhà chơi.

 

Chú họ thím họ cũng rất thương anh.

 

Lúc mua nhà, chú họ từng định tặng anh hẳn một căn, anh không nhận, cuối cùng chỉ chịu nhận mức giá ưu đãi giảm hơn 30%.

 

Một căn nhà, anh chỉ cần trả 2/3 giá là có thể sở hữu.

 

Được như vậy rồi, anh còn đâu dám làm phiền thêm ai?

 

Ban đầu chỉ định vay bố, nhưng vì nhà vợ đã hỗ trợ, nên anh không mở lời nữa.

 

Căn nhà được đứng tên vợ, vì tiền đặt cọc là bên vợ lo, việc đứng tên vợ là điều hiển nhiên, không có gì phải bàn.

 

Nhưng thật ra, trong lòng anh cũng không quá để ý chuyện đứng tên ai, đã là vợ chồng thì cần gì phải phân rõ như thế, vốn dĩ là chuyện không đáng để so đo.

 

Sau khi mua được căn nhà, các bậc trưởng bối trong nhà lần lượt tặng đồ điện gia dụng cho vợ chồng trẻ.

 

Ví dụ như chú họ thím họ tặng cho họ những chiếc giường tốt nhất lúc bấy giờ, mỗi phòng một chiếc.

 

Chú hai thím hai thì tặng một bộ sofa đầy đủ.

 

Ông bà nội đích thân đi xem bàn ăn, chọn một chiếc bàn rất đẹp rồi tặng cho anh.

 

Còn như tivi màu, máy giặt v.v… thì nhà đã có rồi, không cần tặng nữa.

 

Cố Bắc làm việc tại Sở Giáo dục suốt mười năm mới dần dần được thăng chức, nhưng trong suốt thời gian đó anh luôn giữ vững nguyên tắc, không bao giờ dính vào những chuyện “hoa hòe hoa sói” ngoài lề.

 

Chỉ đơn giản là làm việc một cách chăm chỉ và thực chất, chính vì vậy mà tiến độ thăng chức của anh rất chậm.

 

Nhưng cũng vì thế, nền tảng của anh cực kỳ vững chắc, có bị điều tra cũng chẳng có gì để người ta bắt bẻ.

 

Chiếc “bát cơm sắt” này của anh được giữ gìn rất nghiêm túc.

 

Cố Bắc cảm thấy bản thân mình chẳng có bản lĩnh gì lớn lao, chỉ biết làm việc một cách thật thà.

 

Hơn nữa, anh rất yêu công việc này.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Với anh, mười năm đó cũng không hẳn là gian khổ, bởi vì anh thực sự đã làm được rất nhiều việc, ví dụ như cải tiến tài liệu giảng dạy, v.v…, đều nằm trong phạm vi công tác của anh.

 

Chỉ có điều, vì quá bận nên trong suốt mười năm đó, số lần anh về quê thăm nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.

 

Dù vẫn thường xuyên gọi điện về nhà, nhưng đối với người thân, quả thật anh thấy mình thiếu sót rất nhiều.

 

May mắn là bố anh rất hiểu và chưa bao giờ trách anh, ngược lại còn luôn tự hào về anh.

 

Còn mẹ anh không biết trong lòng có trách gì không, nhưng khi gọi điện thì cũng tỏ ra thấu hiểu, bảo anh cứ lo làm việc tốt là được, đừng bận tâm đến chuyện trong nhà.

 

Vào dịp Quốc khánh hoặc Tết Trung thu, nếu có thời gian rảnh, anh sẽ đưa vợ con về quê thăm người thân.

 

Đó là quê hương của anh, nơi anh sinh ra và lớn lên, anh chưa bao giờ quên nơi đó.

 

Những bạn bè thuở nhỏ vẫn còn ở đó.

 

Tất cả đều đã lập gia đình, có sự nghiệp riêng, mỗi người một cuộc sống.

 

Sự tự do, thư thái ở vùng quê là điều mà thủ đô không thể so bì được.

 

Ví dụ như con trai anh, lần đầu tiên được đưa về quê vào dịp Quốc khánh, sau khi quay về thủ đô thì suốt ngày nhắc đến quê nội.

 

Nó còn gọi điện cho ông nội ở quê, nói rằng vừa về đã lại nhớ ông rồi, nhớ ông chèo thuyền đưa nó ra hồ hái sen, nhớ được ông cho cưỡi heo trong chuồng,… khiến ông nội cười tít mắt, vui mừng không để đâu cho hết.

 

Dĩ nhiên, nó cũng nịnh cả bà nội, nói thích món gà hầm của bà, thích bà chiên trứng, khiến bà vui đến mức không biết làm sao.

 

Trước lúc chia tay, bà nội còn không dám tiễn ra tận cửa vì sợ mình sẽ khóc quá xấu xí.

 

Dù lúc trước giữa bố mẹ anh có chút trục trặc, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ anh, nên Cố Bắc chưa từng ngăn cản con trai mình thân thiết với bà nội.

 

Người già rồi, điều duy nhất họ còn có thể bám víu chính là thế hệ sau.

 

Không đón bà lên ở cùng, nhưng không có nghĩa là không cho bà chút hơi ấm tình thân ấy.

 

Anh lớn lên dưới lá cờ năm cánh sao, được giáo dục như vậy, sao có thể vô tình đến mức ấy được.

[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.