Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 427:




[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Tên của Cố Tiểu Tây là sau khi bắt đầu đi học mới được đổi, giống như em trai cô, đều do thím họ đặt lại.

 

Chỉ là bỏ đi chữ “Tiểu” phía trước.

 

Vì vậy, khi ra ngoài đi học, tên của Cố Tiểu Tây được gọi là Cố Tây, còn em trai cô là Cố Bắc.

 

Cố Tây cảm thấy cả đời này mình là một người rất hạnh phúc.

 

Bởi vì, những cô gái cùng trang lứa trong thôn, vào độ tuổi cô đi học thì đã sớm lập gia đình và sinh con, còn cô thì lại có thể được đi học.

 

Có thể bước ra ngoài thế giới rộng lớn, cô cảm thấy mình thực sự rất may mắn.

 

Nhưng điều mà Cố Tây cho là may mắn nhất trong đời mình, chính là có một người như thím họ làm tấm gương.

 

Trước kia, cô cũng từng mơ hồ vô tri, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện học hành hay rời khỏi quê nhà.

 

Chỉ sống như những đứa trẻ khác trong thôn, đến tuổi thì nói chuyện gả chồng, rồi cưới xin sinh con, cứ đi theo con đường mà bố mẹ từng bước qua.

 

Không thể nói cuộc sống như vậy là sai, nhưng rõ ràng bị giới hạn, vì thời đại đang phát triển, còn tư tưởng ở quê thì cứ giậm chân tại chỗ.

 

Không có con đường thứ hai để chọn, cuộc đời như bị định sẵn không có lối rẽ.

 

Thế nhưng cô đã học được, mà cô học được chính là nhờ bố cô rất xem trọng việc giáo dục.

 

Chỉ cần cô có thể học tốt, bố cô sẽ cố gắng lo cho cô ăn học, ông muốn cô học hành đến nơi đến chốn, có một tiền đồ tốt đẹp.

 

Việc cô có thể đi học, thật sự là không thể tách rời khỏi công lao của bố cô.

 

Còn vì sao không nhắc đến mẹ cô? Cố Tây cảm thấy chẳng cần thiết.

 

Bởi vì khi lớn lên cô mới phát hiện, không phải người mẹ nào cũng thật lòng yêu thương con cái mình.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Và cô lại đúng là có một người mẹ như thế.

 

Việc mẹ cô và bố cô cuối cùng ly hôn, Cố Tây cũng không có gì muốn nói.

 

Dù bà ấy sinh ra cô, nhưng cô thực sự rất khó để yêu thương người mẹ ấy.

 

Khi còn nhỏ, bà từng ngăn cản cô đi học, cô không trách, vì nhà nghèo, đi học đúng là gánh nặng.

 

Nhưng tại sao bà có thể đưa tiền cho nhà ngoại, mà lại không giữ lại học phí cho cô?

 

Cô biết, mấy năm trước trong nhà tích góp được một khoản tiền, đều bị nhà ngoại lấy mất, là mẹ cô chủ động đưa đi.

 

Bà ấy có từng nghĩ rằng cô và em trai cần tiền để đi học không?

 

Không hề. Trong mắt bà ấy, cả nhà đều thiếu nợ bà, ai đối xử tốt với bà thì là có mục đích, còn không tốt thì là lỗi của người ta.

 

Cố Tây cảm thấy tính cách như mẹ cô, chỉ là may mắn lấy được chồng như bố cô và gặp được mẹ chồng như bà nội cô thôi.

 

Nếu không thì, mỗi ngày bị đánh ba trận cũng là còn nhẹ.

 

Phúc đức thì có, nhưng không nhiều, cho nên thời trẻ thì suôn sẻ, mà cuối đời lại rơi vào cảnh ly hôn.

 

Cô nghe nói trước khi ly hôn còn bị bố cô dạy dỗ một trận ra trò, chuyện này là sau đó mới biết.

 

Nhưng cô phải nói sao đây? Có một chút đồng cảm, vì dù sao cũng là người sinh ra cô.

 

Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vì bố cô cuối cùng đã được giải thoát, từ nay có thể đoạn tuyệt sạch sẽ.

 

Cô biết ơn mẹ vì đã sinh ra mình, nuôi dưỡng thì cũng có một phần, tuy đối xử không tốt, nhưng dù sao cũng không để cô c.h.ế.t đói.

 

Nên sau khi bố mẹ ly hôn, cô cũng không cắt đứt với mẹ.

 

Việc không thể lên thủ đô học đại học là điều khiến Cố Tây nuối tiếc, lúc đó cô đã khóc rất lâu.

 

Nhưng sau này nghĩ lại, không đi thì thôi.

 

Cô học xong rồi thi tuyển vào cơ quan nhà nước, làm việc ở huyện thành.

 

Về sau, sinh viên đại học nhiều vô kể, nhưng vào những năm 90, sinh viên đại học vẫn rất hiếm, đặc biệt là ở những nơi như huyện nhỏ.

 

Vì vậy, Cố Tây đã thành công thi đậu vào làm việc trong một cơ quan nhà nước ở huyện.

 

Lý do cô chọn công việc này là vì… gần nhà.

 

Đúng vậy, cô không định rời xa nữa, dù trong lòng vẫn khao khát thủ đô, nhưng ở đây còn có bố cô.

 

Chú họ và cả nhà đều ở thủ đô, chú hai cũng vậy, ông bà nội cũng chuyển ra đó cả rồi, trong nhà chỉ còn lại mỗi bố cô.

 

Vì em trai cô, Cố Bắc, sau kỳ thi đại học thì ở lại thủ đô học luôn, vì điểm số đủ.

 

Bố cô rất vui, dặn dò em phải học hành tử tế, đương nhiên mỗi kỳ nghỉ thì cũng phải sang thăm ông bà nội.

 

Khi cô quyết định làm việc tại huyện, bố cô từng khuyên cô ra thành phố lớn.

 

Nhưng cô không đi, lựa chọn ở lại.

 

Mỗi tuần, cô đều xin nghỉ một ngày để về thăm nhà.

 

Mỗi lần về nhà, Cố Tây cũng sẽ ghé qua chỗ mẹ ngồi một lúc. Mẹ cô dường như đã tỉnh ngộ phần nào, luôn kéo tay cô xin lỗi, nói rằng năm xưa đúng là bị nhà họ Triệu “mỡ heo che mắt” nên mới mù quáng như vậy.

 

Trước đây, Cố Tây từng rất khát khao mẹ có thể đứng về phía chị em cô, nhưng giờ thì cô đã trưởng thành, thật sự không còn cần điều đó nữa.

 

Dù mẹ cô có thật sự tỉnh ngộ, thì cảm xúc trong lòng cô cũng không còn nhiều.

 

Về sau, Cố Tây quen một người bạn trai khi đang làm việc trong cơ quan nhà nước, hoàn cảnh gia đình của người ấy rất tốt, hơn hẳn nhà cô nhiều lần.

 

Mối quan hệ này không được người khác đánh giá cao, bởi vì khoảng cách giữa hai gia đình quá lớn.

 

Ngay cả bản thân Cố Tây cũng không mấy để tâm, chỉ là tìm hiểu thử.

 

Quả nhiên, mối quan hệ này không kéo dài được lâu, chỉ khoảng nửa năm là chia tay.

 

Người ấy thích cô, nhưng gia đình anh lại không vừa lòng với hoàn cảnh nhà cô, đặc biệt là mẹ anh, còn đến gặp riêng cô, bóng gió bảo cô nên “biết thân biết phận”.

 

Ngay lúc đó, Cố Tây chủ động đề nghị chia tay.

Sau chia tay, người kia được điều chuyển lên thành phố làm việc.

 

Về sau còn quay lại tìm cô hai lần, nhưng cô đều tránh mặt không gặp.

 

Khoảng nửa năm sau, nhờ người quen giới thiệu, cô quen biết một thầy giáo dạy toán ở trường cấp ba huyện.

 

Người này thực ra nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng rất chín chắn, lại đối xử với cô rất tốt, Cố Tây cũng khá hài lòng.

 

Bố mẹ anh đều là giáo viên tiểu học, còn trẻ, chưa đến mức quá già.

 

Gia đình anh chỉ có hai chị gái, đều đã lập gia đình, trong nhà chỉ còn lại mình anh.

 

Tuy nhiên, Cố Tây cũng không vội vàng đồng ý, vì anh là con trai, cô đã nghĩ đến trường hợp sau này nếu sinh con gái thì liệu gia đình chồng có ý kiến gì không.

 

Dù sao đây là chuyện cả đời, phải suy nghĩ cho kỹ.

 

Cô làm việc nhà nước, anh thì dạy học, cả hai đều không thể sinh hai con.

 

Nhưng người ấy lại nói với cô: cứ yên tâm, bố mẹ anh không phải kiểu người nhất định phải có cháu trai.

 

Dù vậy, Cố Tây vẫn thận trọng, không vội vàng kết hôn.

 

Cô và anh quen nhau ba năm, sau khi tìm hiểu đầy đủ mọi mặt thì mới quyết định kết hôn.

 

Gia đình chồng cũng không khinh thường quê quán nghèo khó của cô, các nghi lễ, thủ tục đều thực hiện đầy đủ.

 

Đám cưới tổ chức khá lớn, ông bà nội, chú họ thím họ và cả chú hai cũng từ thủ đô trở về để đưa cô đi lấy chồng.

 

Cũng chuẩn bị cho cô một phần sính lễ rất hậu hĩnh, không khác gì cưới gả con gái trong nhà.

 

Riêng mẹ chồng còn lén chuẩn bị cho cô một chiếc vòng tay vàng và một đôi hoa tai, cả nhẫn cưới cũng là mỗi người một chiếc, đều giao cho cô giữ.

 

Mỗi lần Cố Tây về quê, nếu chồng cô không phải dạy bù thì sẽ cùng cô về thăm bố vợ, đem trà, rượu và t.h.u.ố.c lá đến biếu ông.

 

Dù ông không uống, nhưng ở quê nuôi lợn, vẫn cần giao thiệp qua lại.

 

Dĩ nhiên cũng từng đi thăm mẹ cô.

 

Chuyện của bố mẹ, Cố Tây đã nói rõ với chồng từ trước khi kết hôn, anh cũng không có ý kiến gì.

 

Đối với mẹ vợ, anh cũng không tỏ thái độ thiếu tôn trọng, vẫn mang quà đến biếu.

 

Cả bố lẫn mẹ cô đều rất hài lòng với chàng rể này.

 

Năm thứ hai sau khi kết hôn, Cố Tây sinh được một bé gái.

 

Người ta thường nói, phụ nữ có cưới đúng người hay không, chỉ cần nhìn thời gian ở cữ là biết, câu nói ấy quả nhiên không sai.

 

May mắn thay, cô đã cưới đúng người.

 

Chồng cô dạy học rất bận, bố mẹ chồng cũng đều đi làm, ai nấy đều bận rộn, nhưng ngay từ đầu đã thuê bảo mẫu để chăm sóc cô.

 

Trong tháng ở cữ, thịt, trứng, gà không bao giờ bị thiếu.

 

Chỉ cần họ có thời gian rảnh là lại quấn quýt bên đứa bé, tuyệt đối không có thái độ xem thường vì sinh con gái, tất cả đều rất nâng niu.

 

Bố chồng và chồng cô còn suýt nữa cãi nhau chỉ vì đặt tên cho con, ai cũng nghĩ tên mình chọn hay hơn. Cuối cùng, dĩ nhiên là bố đứa bé quyết định.

 

Một tháng sau sinh, Cố Tây đã quay lại làm việc.

Con gái uống sữa bột, do bảo mẫu chăm sóc, vì cả nhà ai cũng bận.

 

Thực ra, mẹ cô cũng từng ngỏ ý muốn giúp chăm cháu, nhưng Cố Tây đã từ chối.

 

Một phần vì không yên tâm, phần còn lại là không cần thiết, bảo mẫu là bà con xa bên nhà chồng, chăm bé rất tận tình.

 

Mẹ cô cũng nuôi gà, trong thời gian ở cữ cũng nhiều lần mang đồ sang cho cô, nhưng vì nhà chồng đã lo đầy đủ nên cô không nhận.

 

Chồng cô biết chuyện liền bảo cô đừng nói vậy nữa, nếu mẹ vợ muốn đưa thì cứ để bà đưa, vì đó là điều bà có thể làm được.

 

Tuy vậy, trong lòng Cố Tây vẫn giữ cảm giác dè dặt như “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, nên cô cũng không có ý định gần gũi mẹ hơn.

 

Cô vẫn giữ khoảng cách, và ý định ấy chưa từng thay đổi.

 

Phải nói thêm một chút về nhà bà ngoại bên mẹ, nhà họ Triệu.

 

Thực ra, bên đó cũng từng đến tìm cô, muốn nhờ vả một chút việc, ví dụ như có người anh họ muốn vào làm trong cơ quan, xem cô có thể giúp đỡ gì không; hoặc có đứa em họ sắp lên cấp ba nhưng điểm không đủ, nhờ chồng cô xem có thể lo lót gì được không…

 

Tất cả những việc đó, Cố Tây đều từ chối, bất kể lớn nhỏ, không giúp gì hết.

 

Chính nhà đó đã khiến gia đình cô tan nát, cô có còn quý trọng gì cái gọi là “nhà ngoại” nữa đâu?

Vậy mà còn dám đến cầu cạnh cô? Đừng hòng!

 

Điều đáng nói là sau khi biết chuyện nhà họ Triệu đến tìm con gái, mẹ cô lại nổi đóa, vác hai thùng phân lợn đến tận nhà đó tạt.

 

Quả nhiên, năm xưa cứ nhất quyết giữ lại con gái chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích của họ thôi!

 

Dường như, bà ta đã tìm được một cái cớ để trốn tránh trách nhiệm.

 

Nhưng nếu bản thân bà ta không có suy nghĩ như thế, thì làm sao bị nhà mẹ đẻ xúi giục được?

 

Những chuyện này, tạm thời không nhắc đến nữa.

 

Cố Tây chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là đủ rồi.

 

Chỉ khi bản thân sống cho rõ ràng, thì mới có tư cách để nói những chuyện khác.

 

Đây là điều thím họ đã dạy cô, và cô luôn ghi nhớ trong lòng.

 

Trong mắt cô, không có người phụ nữ nào sống thấu đáo hơn thím họ.

 

Cũng chính nhờ ảnh hưởng của thím họ, nên cô mới cẩn trọng như vậy khi lựa chọn nhà chồng.

Nhưng cho dù có nhìn nhầm, thì cô cũng sẽ không vì thế mà gục ngã.

 

Vì cô đã xác định rõ mục tiêu sống của mình: độc lập, kiên cường, tự chủ.

 

Cho dù có gặp sai người, thì cũng vẫn có thể bắt đầu lại.

 

Chỉ cần giữ vững niềm tin vào ánh sáng, thì bóng tối nơi vực sâu vĩnh viễn sẽ không thể kéo cô xuống được.

[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.