Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 423:




[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Buổi tối, Chu Dã vẫn gọi điện về cho Bạch Nguyệt Quý.

 

Hai vợ chồng nói chuyện với nhau rất lâu qua điện thoại.

 

Về chuyện của Cố Quảng Hạ, hai người không nói thêm nhiều, dù sao thì cũng đã giúp hết lòng, phần còn lại không cần nhắc lại nữa.

 

Bạch Nguyệt Quý chủ yếu hỏi tình hình bên Chu Dã xử lý tới đâu rồi.

 

“Chuyện lớn thì xong cả rồi, chỉ còn mấy chuyện nhỏ vặt.” Chu Dã nói.

 

“Chuyện nhỏ gì cơ?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

 

Chu Dã cười: “Có một thằng không biết điều, dám nhòm ngó việc làm ăn của anh. Hắn tưởng mình là ai cơ chứ?”

 

Nghe giọng anh như vậy, Bạch Nguyệt Quý cũng biết mọi chuyện chắc là ổn cả rồi, trong lòng cũng yên tâm.

 

Đừng thấy lúc nói chuyện với cậu mợ tỏ ra bình thản, thật ra chỉ là không muốn hai ông bà lo lắng mà thôi.

 

Thực lòng thì trong lòng cô vẫn luôn lo lắng.

 

Khởi nghiệp, làm ăn buôn bán chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Dù cô biết tương lai của Chu Dã là vô hạn, nhưng chặng đường đó tuyệt đối không hề đơn giản.

 

Hiện tại cô đang đồng hành cùng anh trên con đường ấy, là người kề gối sát bên, sao có thể không hiểu những gian khổ anh trải qua?

Sao có thể không quan tâm, không nhớ nhung?

 

Chu Dã tất nhiên cảm nhận được sự quan tâm của vợ, trong lòng anh cũng ấm áp vô cùng.

 

Bôn ba bên ngoài không phải điều gì đáng than thở. Những quan hệ xã hội, đấu đá lợi ích… anh đã quen từ lâu rồi.

 

Nhưng vào những đêm khuya tỉnh giấc, đôi lúc anh lại mơ những giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy mình không có vợ, cũng chẳng có bốn đứa con đáng yêu hiểu chuyện.

 

Chỉ là một kẻ cô độc.

 

Một người đơn độc làm ăn, đơn độc ăn cơm, đơn độc đi ngủ.

 

Sáng dậy tỉnh giấc, nghĩ lại, Chu Dã đều cảm thấy người trong giấc mơ ấy thật đáng thương.

 

Cho nên hiện thực vẫn là tốt nhất. Anh có tất cả rồi, chẳng cần lo nghĩ điều gì nữa.

 

Cho dù sự nghiệp không làm nữa, cho dù tay trắng quay về, vẫn còn có vợ anh đứng sau chống lưng.

 

Vợ anh từng nói, cho dù anh có thành một kẻ trắng tay, cô vẫn có thể nuôi nổi anh.

 

Hai người trò chuyện gần cả tiếng mới lưu luyến cúp máy.

 

“Anh Dã, cô ta đang ở bên ngoài, có gặp không?” Lý Thái Sơn bước vào nói.

 

Vẻ dịu dàng trên mặt Chu Dã biến mất không dấu vết, lạnh lùng đáp: “Cho cô ta vào.”

 

Lý Thái Sơn liền ra ngoài gọi người phụ nữ kia vào.

 

Cô ta là một người phụ nữ nhỏ nhắn, trông khá đoan trang hiền thục, ngoại hình không quá xuất sắc nhưng có nét dịu dàng.

 

“Chu tổng, chuyện anh dặn dò, tôi đã làm xong rồi。” Cô ta nói.

 

Lý Thái Sơn nói thêm: “Mới chưa tới nửa tháng, cô chắc là ‘cá’ đã cắn câu?”

 

“Lý tổng xem thường tôi rồi đó.” Cô gái cười khẽ, “Dạng đàn ông đó làm sao chịu nổi mấy lần tôi khiêu khích? Tôi còn chưa dùng hết bản lĩnh đâu.”

 

Lý Thái Sơn nhìn sang Chu Dã chờ ý kiến.

 

Chu Dã liếc nhìn cô ta rồi lạnh nhạt nói:

“Việc xong rồi, cô có thể cao chạy xa bay. Số tiền hứa với cô, không thiếu một đồng.”

 

Nghe vậy, cô gái lập tức vui vẻ:

“Chu tổng yên tâm, tôi tuyệt đối không khiến anh thất vọng!”

 

“Đi đi.” Chu Dã phất tay.

 

Lý Thái Sơn đưa cô ta ra ngoài, không lâu sau quay trở lại.

 

“Anh Dã, thằng đó đã có được vận may lớn như thế mà còn dám nhòm ngó miếng thịt của chúng ta, chỉ xử lý thế này không phải là quá nhẹ cho hắn sao?”

 

Chu Dã cười lạnh:

“Nhẹ cho hắn? Hắn tưởng mình có thể yên ổn rời khỏi đất Tây Bắc này sao?”

 

Lý Thái Sơn sửng sốt: “Anh Dã, vậy chẳng phải là…”

“Nghĩ gì thế?” Chu Dã liếc xéo, “Cậu tưởng anh phải tự làm bẩn tay mình chắc? Đợi mà xem, hắn đừng mong thoát khỏi Tây Bắc một cách êm đẹp!”

 

Bên này vừa xảy ra hai chuyện lớn.

 

Một là mạch khoáng sụp đổ.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Mỏ bên chỗ Niên Viễn Phương bị sập do khai thác không đúng quy cách.

 

Bốn công nhân không kịp chạy, mất mạng ngay tại chỗ. Chu Dã lập tức nhận được điện thoại và lao tới hiện trường để xử lý.

 

Anh không chỉ chi ra một khoản tiền bồi thường rất lớn, mà còn hứa sẽ chu cấp cho con cái của bốn công nhân đó đến năm 18 tuổi. Nếu các em học tiếp đại học, anh sẽ tài trợ cho đến khi tốt nghiệp.

 

Việc này không ai mong muốn xảy ra, nhưng đã xảy ra rồi thì chỉ có thể giải quyết cho thật tử tế.

 

Chuyện đó coi như khép lại, nhưng cũng dẫn tới chuyện khác.

 

Chính vì mỏ trong tay anh xảy ra sự cố, nên người trước đó bị anh dùng “kế mỹ nam” đá ra — tên Dương Triết — lại bắt đầu…

 

Không ngờ Dương Triết lại nhắm đến hai mỏ khoáng của anh, định ra tay chiếm đoạt.

 

Khi Chu Dã biết chuyện này, anh chỉ cười lạnh.

Hóa ra là dựa vào việc đã thành con rể nhà họ Cơ, giờ lại muốn quay sang giành địa bàn của anh?

 

Dương Triết đúng là có vài chiêu trò trong chuyện hầu hạ phụ nữ, thật sự đã dỗ cho Cơ Mẫu Đan vui đến mê mẩn. Hai người mới quen không bao lâu đã kết hôn.

 

Không tổ chức đám cưới rình rang, nhưng nhìn qua thì có vẻ ngọt ngào lắm.

 

Thế nhưng, đã là con rể đàng hoàng nhà họ Cơ mà không biết yên phận làm người, còn cố tình đi tìm đường chết, thì Chu Dã đây, có lý do gì mà không “giúp hắn một tay”?

 

Trước kia dùng “mỹ nam kế”, bây giờ thì đổi sang “mỹ nhân kế”.

 

Chuẩn bị một người phụ nữ, cho cô ta đi quyến rũ Dương Triết,mà thật ra chẳng cần tuyệt sắc giai nhân gì, cũng không cần quá tốn sức, Dương Triết lập tức đổ gục.

 

Bởi vì Dương Triết tiếp cận Cơ Mẫu Đan vốn chỉ là vì gia thế của cô ta. Trông thì oai phong, nhưng sau lưng thì khổ sở không để đâu cho hết. Ở trước mặt Cơ Mẫu Đan, hắn chẳng khác nào một tên hầu hạ, không có lấy chút thể diện hay tôn nghiêm nào, nịnh bợ luồn cúi, chẳng khác gì kẻ hèn.

 

Giờ đây có một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn, sẵn sàng tựa vào lòng hắn, bảo hắn có thể từ chối sao? Nhất là khi người đó còn cực kỳ biết điều, ngoan ngoãn phục tùng hắn mọi thứ.

 

Điều đó khiến Dương Triết có lại cảm giác mình “là đàn ông”, cảm giác mà hắn đã đánh mất từ lâu.

 

Chưa đến nửa tháng, hồn phách đã bị câu mất sạch.

 

Chu Dã không chần chừ gì, ngay tối hôm đó, hắn đã cắn câu.

 

Sáng hôm sau, Chu Dã vừa dậy đã nghe được chuyện hôm qua, Cơ Mẫu Đan mang người đến bắt gian tại trận.

 

Trong lúc hỗn loạn, Cơ Mẫu Đan còn bị người phụ nữ kia đập chai rượu vào đầu, m.á.u chảy không ngừng, phải đưa thẳng vào bệnh viện.

 

“Đã chuyển nốt phần tiền còn lại cho cô ta chưa?” Chu Dã hỏi.

 

“Anh Dã yên tâm, đã đưa rồi.” Lý Thái Sơn gật đầu.

 

Dương Triết cho đến phút cuối cũng không biết mình rốt cuộc bị ai chơi một vố đau như thế.

Người phụ nữ quyến rũ hắn khi ấy, vào phút chót vẫn còn ra vẻ si tình, dặn hắn nhanh chóng trốn đi, hẹn địa điểm gặp lại.

 

Kết quả, hắn chờ trái chờ phải, không thấy cô ta đâu, mà người xuất hiện lại là người của Cơ Đại Gia.

 

Không kịp nói lời nào, cũng không kịp cầu xin, đã bị đánh bất tỉnh tại chỗ.

 

Rồi… chẳng còn “rồi” gì nữa.

 

Còn Cơ Mẫu Đan thì bị phá tướng, vì là con riêng, lại gây rắc rối quá nhiều, nên bị đại phu nhân nhà họ Cơ sắp xếp đưa đi du học.

 

Cơ Mẫu Đan vốn không muốn, nhưng đúng lúc phong trào du học đang rộ lên, ngay cả Cơ Đại gia cũng ủng hộ cho con gái ra nước ngoài học hỏi thêm.

 

Thế là cô ta bị đưa đi nước ngoài, từ đó không còn gây ra sóng gió gì nữa.

 

Chu Dã rất hài lòng với kết cục này.

 

Sao anh có thể tha cho Cơ Mẫu Đan? Chính là cô ta đã nghe lời Dương Triết, chạy tới trước mặt Cơ Đại Gia, giở chiêu mượn gió bẻ măng, muốn chiếm cái vị trí béo bở mà anh đang ngồi!

 

Mà vì sao Chu Dã lại biết chuyện đó?

 

Bởi vì trước đây, anh từng đến nhà họ Cơ, trò chuyện với tài xế và người giúp việc.

Anh mang theo trà ngon, rượu quý… và cả “cá vàng”.

 

Thế nên, không chỉ Dương Triết bị anh “xử lý”, mà Cơ Mẫu Đan đương nhiên cũng phải “dọn sạch” luôn.

 

Nhưng hay nhất vẫn là để bọn họ tự cắn nhau.

“Chó cắn chó” mới là cảnh tượng khiến người đứng ngoài hả dạ nhất.

[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.