Bạch Nguyệt Quý nghe được chuyện này là khi tan làm về nhà.
Không phải do cậu mợ nói, bởi sau khi hai người bàn bạc xong thì vốn không định nói ra, bởi vì trước đó việc đưa Tam Đản nhập học đã phải nhờ quan hệ, đâu có dễ như tưởng.
Nếu nói sớm thì còn đỡ, có thể nhân tiện đưa đi luôn một lượt, nhưng giờ Tam Đản đã vào học rồi, mà lại thêm cả Tiểu Tây với Tiểu Bắc, chẳng phải lại phải “đi cửa sau” thêm một lần nữa sao?
Trường học cũng đâu phải do cháu mình mở, làm gì có chuyện muốn sắp xếp là sắp xếp được?
Hai ông bà vốn tính để cháu trai cháu gái tiếp tục học ở trường huyện, từ trước đến giờ cũng vẫn học như thế mà.
Người kể chuyện này cho Bạch Nguyệt Quý là mẹ Lý Đại Ni. Chị cảm thấy dù gì cũng nên nói với cô một tiếng, chuyện có thể sắp xếp được hay không thì hãy nói sau, đừng để hai cụ già cứ thế mà từ chối thẳng, sau này lỡ có điều gì, con cháu không chừng lại trách móc.
Bạch Nguyệt Quý bèn nói với cậu mợ:
“Chuyện này cũng là do Chu Dã suy nghĩ chưa chu đáo. Đáng lẽ trước khi đưa Tam Đản lên, nên gọi điện về hỏi một câu xem sao.”
“Tiểu Dã bận quá, còn phải ở lại phía Nam cả tháng để tìm Tam Đản, làm sao nghĩ được mọi chuyện cho chu toàn? Ngay cả cậu mợ cũng chẳng nghĩ tới điều này mà.” mợ nói.
Cháu trai vừa đưa Tam Đản vào lớp bổ túc xong thì hôm sau đã lên đường đi Tây Bắc rồi, bận tối mắt, lấy đâu ra thời gian lo được hết mọi việc?
Dù sao thì ở quê tụi nhỏ học hành vẫn tốt.
“Quảng Hạ cứ nghĩ mặt trăng ở thủ đô tròn hơn ở quê. Học cấp ba ở huyện mà lại học ở Nhất Trung, toàn giáo viên cốt cán dạy, có gì mà không tốt? Cần gì nhất thiết phải lên đó.” Cậu nói.
Không phải là không thương cháu, hai cụ năm nào cũng về quê thăm con cháu, nhưng như đã nói, trường không phải nhà mình mở, việc đi nhờ vả người khác đâu có dễ?
Bạch Nguyệt Quý hiểu hai cụ nói vậy là đang thông cảm cho Chu Dã nên liền kể chuyện Ngô Nhị gia đang định quyên góp xây thêm một dãy nhà học cho trường.
Bởi vì sang năm, lão Tam và lão Tứ sẽ thi vào cấp hai.
Nhưng lão Tam có hoàn cảnh đặc biệt, nên Ngô Nhị Gia định quyên góp thêm một dãy nhà nữa cho trường. Trường của mấy đứa lớn vừa có cấp hai vừa có cấp ba, rất rộng lớn.
Mà chuyện quyên góp này là do chính lão Tam nói ra, khi được em trai hỏi: “Sau này lên cấp hai học ở đâu?” thì cậu bé đáp: “Bố nuôi đã chuẩn bị rồi, sẽ tiếp tục quyên góp xây trường.”
Việc quyên tiền xây trường với người khác là chuyện khó, nhưng với Ngô Nhị Gia thì lại chẳng là gì.
Nói theo cách hiện đại: “Chuyện gì giải quyết được bằng tiền thì chẳng phải chuyện lớn.”
Cho nên nếu Tiểu Tây và Tiểu Bắc thực sự muốn lên học ở thủ đô thì chỉ cần Ngô Nhị Gia ra mặt giúp một tay là được.
“Cháu với Tiểu Tây vẫn thường xuyên viết thư qua lại. Năm nay con bé học lớp 12, nếu chuyển lên đây thì chắc sẽ khó bắt kịp chương trình. Nhưng nếu nó không ngại vất vả, thì tối đến cháu sẽ kèm thêm cho.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Việc “đi cửa sau” là rất bình thường, thời nào cũng có, ở đâu cũng vậy.
Người ta chỉ khinh thường khi bản thân không phải người được hưởng lợi.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là việc đó đúng đắn, nhưng nếu có thể giúp ích cho sự phát triển của con cháu trong nhà, thì đi cửa sau một chút cũng có gì sai?
Mợ nói: “Vậy ngày mai gọi điện về quê hỏi thử xem?”
Bạch Nguyệt Quý liền gọi điện trước cho Ngô Nhị Gia.
Trực tiếp nhờ giúp là bất lịch sự, vì Ngô Nhị Gia quyên tiền xây trường vốn là vì con trai nuôi, còn người khác thì anh ta vốn không để tâm, chẳng khác nào ép người.
Thế nên cô đề nghị sẽ chia sẻ một nửa chi phí xây thêm dãy nhà mới.
Ngô Nhị Gia nghe xong thì bật cười:
“Có phải có họ hàng ở quê thấy cháu trai của Chu Dã được sắp xếp vào học nên cũng muốn đưa theo đấy à?”
Bạch Nguyệt Quý hơi bất ngờ. Ngô Nhị Gia nói tiếp:
“Lão Tứ sang chơi với tôi có kể chuyện anh họ nó vào học.”
Anh ta là người thế nào chứ, vừa nghe là hiểu ngay.
Bạch Nguyệt Quý cười:
“Cái gì cũng không giấu nổi anh. Đây đúng là do Chu Dã sơ sót, không hỏi trước một câu nên giờ thành ra lúng túng.”
“Tây Bắc bên kia xảy ra chuyện không nhỏ, cậu ta đang bận lắm, đâu thể lo hết được mọi việc bên này. Nhưng chuyện nhỏ thế này thì để tôi lo là được.” Ngô Nhị Gia nói.
Bạch Nguyệt Quý lại cười hỏi:
“Mợ em hỏi anh bao giờ có rảnh, để mời anh một bữa cơm?”
Nhưng lúc này, sắc mặt cậu mợ lại căng thẳng hẳn ra.
“Vậy để khi nào Chu Dã về, tôi qua ăn một bữa của chú thím.” Ngô Nhị Gia cười đáp.
Sau vài câu khách sáo nữa thì cúp máy.
Lúc này, cậu mợ chẳng còn để tâm chuyện học hành của cháu nữa, mà lập tức lo lắng hỏi:
“Nguyệt Quý, Tiểu Dã bên Tây Bắc xảy ra chuyện gì vậy?”
Vì câu vừa rồi của Ngô Nhị Gia, họ nghe rất rõ ràng.
Bạch Nguyệt Quý nói:
“Đúng là có chút rắc rối, nhưng anh ấy xử lý được, cậu mợ đừng quá lo.”
Nhưng cậu mợ Cố làm sao mà không lo cho được, ông cụ cau mày nói:
“Biết ngay là Tiểu Dã vội vội vàng vàng đi như thế, chắc chắn là có chuyện. Mà mấy người các cháu lại giấu kỹ như vậy.”
“Làm loại hình kinh doanh như bên anh ấy, không có chuyện gì mới là lạ. Nước đến thì đắp đê, lính tới thì chống, mọi thứ đều sẽ giải quyết được thôi.” Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng trấn an.
Sau đó cô gọi điện về cho Cố Quảng Hạ.
Anh đang ở trạm điện thoại huyện, vừa về tới là lập tức gọi lại. Nghe Bạch Nguyệt Quý nói xong, anh mừng rỡ:
“Thật sự có thể cho chúng nó lên đó học sao?”
“Có thể.” Bạch Nguyệt Quý cười, “Chỉ là vì sách giáo khoa hai nơi không giống nhau, mà Tiểu Tây đang học lớp 12 rồi, bài vở rất căng. Nếu chuyển lên đây, em phải đích thân kèm cặp, không biết con bé có chịu nổi không. Còn phải chuẩn bị tâm lý nữa, vì trường cấp ba ở đây là trường trọng điểm, toàn là học sinh xuất sắc hàng đầu.”
Cô rất rõ thành tích học tập của cô cháu gái này, luôn nằm trong nhóm đứng đầu, nhưng nếu chuyển lên thủ đô, khả năng bị tụt lại là rất lớn.
Cố Quảng Hạ vội vàng đáp:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Con bé rất nghe lời em, lại luôn cố gắng. Giờ đang hè, nó với em trai cũng đang ở lại trường học thêm, hôm qua anh đã lên huyện nói chuyện với nó rồi, nó cũng muốn đi, chỉ là lo phần khác biệt tài liệu học. Nếu em đã chịu dạy kèm, thì con bé nhất định sẽ dốc hết sức!”
Cô em dâu này của anh là thủ khoa kỳ thi đại học, đỗ thẳng Bắc Đại, có người như vậy dạy kèm, anh còn gì phải lo?
Qua điện thoại cũng nghe ra được anh mừng đến mức nào.
“Vậy nhé, anh về nói lại với Tiểu Tây và Tiểu Bắc, xem lúc nào rảnh thì anh đích thân đưa tụi nhỏ lên đây, em sẽ lái xe ra đón.” Bạch Nguyệt Quý nói.
“Được được được! Lúc đó anh sẽ đưa tụi nó qua.” Cố Quảng Hạ gật đầu lia lịa.
Hôm sau, anh lập tức lên huyện tìm con trai con gái.
Vừa nghe thím đồng ý kèm học, Cố Tiểu Tây mừng rỡ không thôi.
Học càng nhiều, cô càng hiểu rõ năng lực của thím, từ lâu thím đã là hình mẫu phấn đấu của cô trên con đường học tập!
Cố Tiểu Bắc cũng phấn khởi không kém, cậu nhớ cặp song sinh anh em họ ở thủ đô muốn chết.
Cậu vẫn thường xuyên viết thư trao đổi với Đâu Đâu và Đô Đô đấy!
Thế nên cái suy nghĩ “con cái không nỡ xa mẹ” mà vợ Cố Quảng Hạ tưởng tượng, hoàn toàn không tồn tại.
Nhưng chị ta làm sao chịu để con mình đi thủ đô dễ dàng như thế? Chị ta bắt đầu bày trò, vừa gào khóc, vừa lăn ra đất ăn vạ, diễn trọn vở “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ”, ra vẻ sống c.h.ế.t không rời con!
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]