Vì sống gần nên quản lý Đồng tất nhiên rất hiểu nhà họ Trương là hạng người thế nào.
Tính cả Trương Thuận, nhà đó có tất cả tám miệng ăn.
Bố mẹ Trương và sáu người con, Trương Thuận là con cả.
Cả nhà đều là người lành lặn, khỏe mạnh, vậy mà hai ông bà chưa đến năm mươi tuổi đã ăn bám con trai, phía dưới mấy đứa em cũng đều dồn hết lên vai anh cả.
Trong xã hội hiện nay, dù chỉ ra vỉa hè bày vài thứ ra bán cũng có thể kiếm được đồng ra đồng vào, bán bánh bao, bánh mì cũng đủ sống qua ngày.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tuy hơi mất mặt, nhưng cũng là kiếm tiền bằng chính sức mình, không có gì xấu hổ.
Như vợ của quản lý Đồng, vì xã hội giờ cởi mở hơn nhiều, đã mời mẹ đẻ lên giúp trông con, còn cô ấy thì mỗi ngày chỉ làm hai nồi bánh bao mang đi bán, chưa đến một tiếng đã hết sạch.
Nhà quả lý Đồng có bốn đứa con, dù lương của quản lý Đồng khá cao, đủ lo cho cả nhà, nhưng vợ anh cũng không muốn để chồng gánh hết. Mỗi tháng cô ấy kiếm cũng không ít, phụ giúp được cho kinh tế gia đình.
Quản lý Đồng rất ủng hộ vợ làm chuyện này, vì từ sau khi vợ có việc để làm, tinh thần và thái độ sống đều thay đổi hẳn.
Vợ mình còn có thể như vậy, thế mà nhà họ Trương đông vậy không ai chịu làm gì, cứ thế đè lên một mình Trương Thuận kiếm sống.
Lúc chưa cưới thì con gái người ta còn nhịn, nhưng cưới về rồi, ai mà chấp nhận nổi cái kiểu sống đó?
Cưới một cô gái đàng hoàng về rồi đối xử như vậy, bảo cô ấy tha cho nhà họ Trương mới là lạ.
Nhưng mà cô ấy đã nói rồi: Dù có c.h.ế.t thì cũng phải c.h.ế.t trong nhà họ Trương!
Ly hôn ư? Đừng có mơ!
Nghe xong mấy chuyện đó, trong lòng Chu Dã đã quyết: Trương Thuận chắc chắn bị đuổi.
Người không thể quản được nhà mình, thì không thể nào lo được công việc.
Thế là anh lập tức cất nhắc một quản lý cửa hàng khác lên thay, xử lý nốt toàn bộ việc tồn đọng do Trương Thuận bỏ bê.
Trương Thuận biết chuyện thì mặt cắt không còn giọt máu, nhưng cũng không dám lơ là.
Vì mất việc rồi thì nhà đó còn sống kiểu gì? Chắc chắn sẽ loạn hơn nữa.
Nhưng mà có muốn tập trung làm việc cũng chẳng dễ. Lại một lần nữa, nhà anh ta có chuyện, mẹ ruột bị vợ làm cho tức đến phải nhập viện.
Trong nhà, bây giờ vợ anh ta một người có thể đấu cả nhà!
Nếu không đánh lại được, cô ấy sẽ về bên ngoại kéo cả nhà sang, đập phá từ trên xuống dưới.
Trong tình cảnh đó mà đòi Trương Thuận yên tâm đi làm?
Mơ đi!
Chu Dã nhìn rõ tất cả, nhưng không bận tâm, vì anh đã có người thay thế. Trương Thuận sớm muộn cũng bị đuổi, loại người như vậy, nhìn thấy là thấy chán.
Chớp mắt đã đến Chủ nhật.
Hiện giờ vẫn áp dụng chế độ nghỉ một ngày/tuần, Chủ nhật là ngày nghỉ, con cái cũng không phải đi học. Vậy nên Chu Dã dẫn cả nhà đến cửa hàng ô tô xem xe.
Địa điểm là cửa hàng lớn nhất thủ đô, đủ loại xe để chọn, mấy năm nay phát triển nhanh, các dòng xe mới cứ thế mà ra đời.
Chu Dã sớm đã muốn mua xe, nên rất rành về các loại xe.
Bên Tây Bắc, Cơ Tứ gia có mấy chiếc, mỗi lần anh qua là mượn chạy.
Ngô Nhị gia thì có ba chiếc, đổi liên tục. Lần trước sinh nhật con trai út, anh ta còn định tặng cho cậu bé một chiếc luôn.
Chu Dã biết được vội vàng tìm Ngô Nhị gí nói đừng tặng, con còn nhỏ, mà nhà thì cũng sắp mua rồi.
Ngô Nhị gia chỉ cười, vẫn cứ tặng thỏ vàng, cà rốt vàng cho lũ nhỏ, loại to, giờ đến cả thỏ vàng nhà Lão Tam, Lão Tứ cũng sắp triệu hồi được rồng thần rồi.
Nhưng năm nào có tặng thỏ vàng cà rốt, Lão Tứ vẫn cứ vui vẻ, còn dành riêng một ngăn tủ để trưng.
Nói chuyện tặng quà đến đây thôi, quay lại chuyện chọn xe.
Mỗi người trong nhà ý kiến một kiểu:
Lão Đại thì nói nên mua loại thực dụng, nhà đông người thì phải mua xe lớn, chọn xe van.
Lão Nhị thì chê xe van quê mùa, muốn mua xe việt dã màu xanh quân đội, vừa ngầu vừa to, hàng ghế sau rộng rãi.
Lão Tam thì không có mặt, nếu có cũng chỉ bảo “thế nào cũng được”.
Lão Tứ thì bảo: “Chỉ cần Mercedes, không cần gì khác! Không đủ chỗ thì chạy hai lượt, chuyện nhỏ!”
Chu Dã bị cả đám làm đau cả đầu, quyết định để vợ chọn.
Bạch Nguyệt Quý chọn luôn chiếc xe địa hình màu xanh quân đội.
Xe van thì thôi đi, nhìn quê quá, cô không thích. Còn xe việt dã này thì đúng là đẹp và ngầu hết ý!
Cả nhà đông như vậy, nếu có đi đâu thì lái xe đi là tiện nhất, ai cũng có chỗ ngồi, không ai bị bỏ lại.
Còn cái chuyện “chạy hai chuyến” ấy à, thôi khỏi nói, nghe là biết không thực tế rồi.
Bạch Nguyệt Quý đã mở miệng quyết định thì tất nhiên là mua chiếc đó.
Lão Đại thì không ý kiến gì, chiếc này cũng đủ dùng. Lão Nhị thì cực kỳ thích, vốn đã mê kiểu xe này.
Lão Tứ thì bĩu môi: “Cái xe to đùng thế này, có đẹp tí nào đâu, quê mùa muốn chết.”
Lão Nhị cười bảo: “Đợi chú lớn lên rồi tự kiếm tiền mà mua một chiếc Mercedes đi nhé. Giờ bố mẹ là người quyết định, nghe bố mẹ đi.”
Lão Tứ còn biết nói gì nữa đâu?
Tuy xe đã chọn xong, nhưng vẫn phải thử lái trước khi mua. Chu Dã thử trước.
Sau khi anh lái xong, Bạch Nguyệt Quý cũng muốn thử.
Chu Dã ngạc nhiên: “Vợ ơi, em học lái xe lúc nào vậy?”
Lão Tứ cười nhạo: “Bố ngốc quá, mẹ học lái lâu rồi, năm ngoái lấy bằng lái đó, bố không biết thôi!”
Bạch Nguyệt Quý cười khẽ. Năm ngoái lấy bằng, nhưng kiếp trước cô đã thi bằng lái rồi, ngày ngày tự lái đi làm về.
Chỉ là xe thời này khác với xe đời sau, nên vẫn phải tập lại và thi lại, nhưng đã có nền tảng tài xế kỳ cựu kiếp trước, chẳng thành vấn đề.
Chu Dã thấy vợ bước lên xe thì còn hơi lo, định đi theo, nhưng nhân viên bán xe đã lên ngồi ghế phụ rồi, nên anh không kịp leo lên nữa.
Xe chạy một vòng quanh, chẳng mấy chốc đã về đến nơi.
“Chính là chiếc này, mua thôi.” Bạch Nguyệt Quý rất hài lòng, nói với Chu Dã.
Chu Dã đi thanh toán và lấy các giấy tờ cần thiết. Khi trở lại, bọn trẻ đã ngồi hết lên xe.
“Bố, lên đi! Để mẹ chở mình về nhà!” Lão Tứ háo hức nói. Dù không phải Mercedes nhưng chiếc này cũng rất tuyệt!
Chu Dã liếc nhìn vợ, đuổi thằng út ra phía sau, rồi ngồi vào ghế phụ lái, nhìn thấy vợ đeo kính râm lên, khởi động xe, rồ máy ra đường.
Chu Dã không biết mình về nhà kiểu gì nữa. Suốt đường đi, anh cứ bị phong thái mạnh mẽ quyến rũ của vợ làm cho ngẩn ngơ, mới đó mà đã thấy về tới nhà.
“Anh cả, anh hai, mấy anh nhìn bố kìa, bị mẹ làm cho mê mẩn đến ngu người rồi! Về tới nơi rồi mà còn dán mắt nhìn mẹ nữa kìa!” Lão Tứ vừa xuống xe vừa cười nhạo.
Lão Đại với Lão Nhị đương nhiên cũng thấy, nhưng cũng phải giữ mặt mũi cho bố chút chứ.
Hai người mỗi người khoác vai một bên, kéo Lão Tứ đi vào nhà, gọi ông bà ngoại ra xem xe mới nhà mình mua.
“Cái thằng nhóc đáng ghét này.” Chu Dã cười mắng, lại liếc sang vợ mình, lầm bầm: “Có gì cũng không nói với anh một tiếng, đợi tối về em biết tay anh.”
Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái, cười khẩy. Biết lái xe thôi mà, có gì ghê gớm đâu.
Đàn ông con trai mà cứ như mấy thằng mới yêu lần đầu, háo hức ngơ ngác cả người.
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]