Vừa lắm trò, vừa “trà xanh”.
Đó chính là đánh giá của Bạch Nguyệt Quý dành cho Chu Dã trong đêm nay.
Nhưng người đàn ông này vẫn chưa chịu thôi, thấy cô im lặng không thèm dây dưa với mớ cảm xúc dở hơi của anh, lại bắt đầu tố cáo: cô đang dùng “bạo lực lạnh” đối với anh!
“Gặp chuyện gì em cũng luôn có cái thái độ này, mặt lạnh như tiền, không bao giờ chịu nghĩ cách giải quyết, lại càng không có ý ăn năn hay nhận sai cho đàng hoàng!”
Bạch Nguyệt Quý: “…” Rốt cuộc đây là người đàn ông mang oán khí ngút trời kiểu gì vậy?
“Chẳng qua là em không nổi ghen, không khóc lóc làm ầm lên sống c.h.ế.t vì anh nên anh mới ôm cục oán thế này? Mười mấy năm vợ chồng, em là người thế nào anh còn chưa rõ? Anh tưởng tượng nổi cảnh em gào thét điên cuồng với anh không? Em đã cho anh sự tin tưởng và tự do đến mức đó, anh còn quay qua trách ngược em?”
Bạch Nguyệt Quý quyết định phải dạy cho anh một bài lý lẽ.
Nhưng Chu Dã đâu có đấu lý lại được cô, đành phải chơi bài “cảm xúc”: “Nhà là nơi nói chuyện tình cảm, không phải nơi nói đạo lý!”
“…”
“Em không cần nói nữa, thật ra là do em hết yêu anh rồi, thấy anh nhàm chán rồi.”
“…”
Bạch Nguyệt Quý trực tiếp kéo chăn ngủ luôn: “Ngủ sớm đi, cũng muộn rồi.”
“Thấy chưa, lại mất kiên nhẫn nữa rồi! Em đối với anh đúng là chẳng còn tí kiên nhẫn nào nữa. Em không thể cho anh một chút cảm giác an toàn được à?”
Bạch Nguyệt Quý thực sự không nhịn được nữa: “Anh học mấy câu thoại này từ quyển tiểu thuyết ngôn tình não tàn nào vậy? Anh có biết đại boss Chu Dã – người có khối tài sản hàng trăm vạn – nói mấy câu này ra khiến em nghi ngờ anh đã bị tráo người rồi không?!”
Chu Dã ánh mắt lóe lên: “Thoại gì mà thoại, đây đều là lời thật lòng. Không yêu nữa thì mới thờ ơ, đối xử lạnh nhạt vậy. Em đừng viện cớ.”
Bạch Nguyệt Quý thản nhiên đáp: “Đúng đúng, anh nói đúng hết. Vậy giờ anh muốn sao?”
Chu Dã lập tức trở mình nhào lên giường, đổi nét mặt, gào lên: “Quả nhiên là em có người khác đúng không?!”
Bạch Nguyệt Quý vòng tay ôm lấy cổ anh: “Đi xa mấy hôm rồi, em nhớ anh mà. Mệt không? Có muốn… không?”
Chu Dã lập tức bị khuất phục, cúi người hôn chặn miệng vợ.
Những lời phía sau không cần nói nữa.
Dùng hành động để chứng minh là đủ rồi.
Chỉ khổ cho Bạch Nguyệt Quý, suýt trễ giờ đi làm sáng hôm sau, không vì lý do gì khác, chỉ bởi tối qua bị dày vò quá nhiều.
Chu Dã còn lấy lý do “để em biết đàn ông như anh hiếm có khó tìm” để thỏa mãn dục vọng của mình!
Cái tên đàn ông khốn kiếp này, tưởng cô không nhìn ra mưu đồ nhỏ nhặt trong bụng anh sao?
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhưng mà, tên đàn ông bỉ ổi này cũng có chút phúc phần, bởi mới “hút dương bổ âm” tối qua, hôm nay Bạch Nguyệt Quý liền được thăng chức.
Thăng lên vị trí nào thì không tiện nói kỹ, nhưng tóm lại, cô sẽ nhàn hơn nhiều, mọi việc đều có trợ lý xử lý.
Chỉ cần tham gia vài cuộc họp, mà cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Vị trí kiểu này, Bạch Nguyệt Quý rất thích, cô định làm đến lúc nghỉ hưu, tuyệt đối không từ chức.
Ở nhà, Chu Dã không phải đi làm gì cả, ngủ thẳng tới tận trưa mới dậy ăn sáng.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Mợ thấy cháu dậy thì vừa xem TV với mẹ Lý Thái Sơn vừa nói chuyện phiếm.
Biết bên ngoài bận rộn, giờ về nhà rồi, tất nhiên là muốn để anh ngủ thêm cho khỏe.
“Cháu ngủ đủ rồi, hôm nay bên ngoài còn việc nữa.” Chu Dã vừa nặn kem đánh răng vừa hỏi “Thím này, mọi người tính khi nào dọn sang bên nhà cạnh? Có coi ngày chưa?”
Mẹ Lý Thái Sơn cười: “Mợ cháu với thím đang bàn chuyện đó đấy. Thím nghĩ Thái Sơn cũng biết rõ bên này rồi, mốt là ngày tốt, tính dọn qua luôn. Gọi cho Thái Sơn một cuộc là được, cũng không cần nó phải về giúp dọn đâu.”
“Không thành vấn đề, chọn được ngày đẹp thì cứ dọn luôn. Bên này môi trường sống tốt hơn mà.” Chu Dã nói, rồi quay sang hỏi mợ “Chú Trương, thím Trương với chị Xảo Muội cũng chuyển qua luôn phải không?”
“Phải, mốt là chuyển.” Mợ gật đầu.
“Thế thì chuyển luôn một lượt cho xong, chứ mấy nhà chuyển rồi, còn mỗi nhà tôi ở bên kia thì kỳ quá.” Mẹ Lý Thái Sơn nói.
“Đúng rồi, dọn sang bên này mới vui.” Chu Dã cười.
“Nhân tiện nói chuyện dọn nhà, cái nhà đó bỏ không, mà Đại Ni vẫn chưa có nhà riêng. Tiểu Linh có định nhượng lại không?” Mợ hỏi.
“Có chứ, Tiểu Linh nói nếu Đại Ni muốn, hồi đó mua bao nhiêu thì giờ bán lại bấy nhiêu, bốn ngàn mốt, không tăng giá.”
“Quả thực là rất thương Đại Ni đấy, căn nhà đó là tốt nhất trong mấy căn rồi.” – Mẹ Lý Thái Sơn nói.
“Bà nói gì thế, mấy căn nhà bên đó căn nào chẳng tốt? Ai dọn sang đó ở cũng phát đạt cả.” Mợ cười nói.
Nghe vậy, mẹ Lý Thái Sơn cũng bật cười.
Không phải sao? Cháu trai thì khỏi phải bàn, đã là ông chủ lớn từ lâu, nhân viên dưới tay anh cộng lại không biết bao nhiêu người.
Cố Quảng Thu với vợ cũng khỏi cần lo.
Như căn nhà bên cạnh mới mua nửa năm trước là do Bạch Nguyệt Quý giới thiệu, số tiền bỏ ra không hề nhỏ.
Thế mà hai vợ chồng xem xong vừa ý ngay, mua luôn chẳng thèm mặc cả, mà còn không cần phải bán căn nhà cũ trong ngõ nữa, chứng tỏ trong tay cũng có không ít tiền tiết kiệm.
Không chỉ họ, ngay cả nhà họ Hoàng và nhà họ Thẩm trong ngõ.
Dù con cái cũng từng gây ra vài chuyện, nhưng cuối cùng thì mỗi nhà đều có hướng phát triển riêng.
Hơn nữa, tình làng nghĩa xóm ở bên đó cũng tốt, không thì làm sao sống chung hòa thuận được bao nhiêu năm như vậy.
Nhưng giờ những căn nhà cũ kia cũng bắt đầu xuống cấp, con cháu ai cũng lớn cả rồi, lại thêm đã mua được nhà lớn hơn, tất nhiên là phải dọn đi thôi.
Biết Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý định chuyển nhà, Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu cũng muốn dọn sang theo.
Ai cũng muốn ở gần nhau một chút, như vậy ông bà, trẻ con cũng tiện trò chuyện, có chuyện gì gọi một tiếng là đến, không thể để mỗi nhà sống mỗi nơi.
Chu Dã đánh răng xong thì ngồi xuống ăn sáng, còn mợ với mẹ Lý Thái Sơn thì vừa nhặt đậu tương vừa trò chuyện, vừa xem kinh kịch trên tivi.
Mấy năm gần đây, đến cả mấy đứa nhỏ nhất như Kế Kế với Tiểu Ngư cũng đều đã đi học tiểu học rồi, không cần người lớn trông nom nữa.
Chuyện đưa đón bọn trẻ đi học đều do cậu Cố đảm nhận, tất nhiên là chỉ đưa đón mấy đứa nhỏ thôi, mấy đứa lớn thì đã tự lo từ lâu.
“Sao thím Trương không sang chơi? Ba người chơi bài thì vui hơn.” Chu Dã vừa súc miệng vừa hỏi.
“Thím Trương bận lắm, dạo này cửa hàng của Xảo Muội mới mở, nên chú thím ấy phải giúp một tay.” – Mẹ Lý Thái Sơn đáp.
Năm nay Trương Xảo Muội đã trực tiếp thuê mặt bằng, mở một cửa hàng chuyên bán trứng trà, vừa bán lẻ vừa bán sỉ, làm đủ cả.
Tất nhiên một mình cô ấy thì không kham nổi.
Chú Trương với thím Trương phải đến giúp con gái, nên dạo này hơi bận.
“Cửa hàng làm ăn ra sao?” Chu Dã hỏi.
“Mợ đi xem vài lần rồi, buôn bán rất tốt, người ra vào tấp nập.” Mợ đáp.
“Tôi thấy Xảo Muội kiếm chắc cũng không ít hơn Quảng Thu đâu, nhiều người đến đặt trứng trà sỉ bên nó lắm.” Mẹ Lý Thái Sơn nói thêm.
Mợ cười, “Chuyện đó thì tôi không rõ, tôi chưa bao giờ hỏi tụi nhỏ lời lãi bao nhiêu. Nhưng mà không biết Tiểu Linh có muốn thuê mặt bằng mở tiệm đậu hũ không?”
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]