Mặc Thiên đuổi kịp Kiều Hạc, lại tiếp tục nhắc lại câu hỏi khi nãy:
“Anh sao không hỏi tôi tại sao phải dẫn Sở Sở theo?”
Kiều Hạc nghiêng đầu liếc cô một cái, lặp lại lời cô như lấy lệ:
“Tại sao nhất định phải là Sở Sở?”
Nhưng Mặc Thiên chẳng hề nhận ra sự hời hợt trong giọng điệu đó.
Cô kéo tay áo Kiều Hạc, ánh mắt láu lỉnh chớp chớp:
“Anh không biết đúng không? Vậy thì hỏi đại sư Mặc Thiên đi, hỏi đàng hoàng vào.”
Kiều Hạc: “…”
Đối diện với đôi mắt đen láy sáng rực, tràn đầy mong đợi ấy, Kiều Hạc cuối cùng cũng bật cười nhẹ.
Anh phối hợp rất đàng hoàng:
“Đại sư Mặc Thiên, xin hỏi vì sao em nhất định phải đưa tiểu thư Sở Sở cùng đi?”
Mặc Thiên vừa lòng, khoe hai chiếc răng nanh trắng nhỏ, đắc ý đáp:
“Bởi vì mạng Sở Sở tốt. Hôm nay thời tiết xấu, đến chỗ nguy hiểm thế này, mang cô ấy theo như mang bùa hộ mệnh, có thể tránh được tai họa.”
Kiều Hạc nhướng mày:
“Hả?”
Nghĩ đến chuyện ban nãy Mặc Thiên suýt lăn từ núi xuống, anh bắt đầu hoài nghi.
Anh cười gượng hai tiếng, đùa:
“Ồ, vừa nãy không nên đưa tay ra, đáng lẽ nên để em lăn thẳng xuống mới đúng.”
Mặc Thiên: “…”
Ờm… vụ đó là ngoại lệ mà…
Sở Sở đi phía trước dẫn đường, thấy người dưới núi mãi chưa lên, liền quay đầu hét:
“Nhanh lên! Lề mề gì thế! Tôi còn chẳng biết tìm thuốc ở đâu đâu, lỡ đi sai đường đừng có trách tôi!”
“Đến liền!”
Mặc Thiên đáp nghe thì nhanh, nhưng bước chân thì không hề tăng tốc, thậm chí còn chậm hơn bình thường.
Kiều Hạc phải đi hai bước dừng một bước mới có thể theo kịp cô.
Trên núi, Sở Sở đã nổi cáu, thấy hai người họ kè kè bên nhau leo núi, liền tức giận ngồi xổm né gió trong một góc.
Trương Thành Thiên dù hơi lo nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
Chỉ có hai tên Hừ-Hà là bực bội ra mặt:
“Chân què như tụi mình mà còn đi nhanh hơn con nhỏ kia! Rõ ràng nó chẳng tìm được gì cả, cố tình kéo dài thời gian!”
“Về phải báo với ông chủ ngay, nó dẫn tụi mình đến cái núi khỉ ho cò gáy này, mùa xuân đến nơi rồi còn chẳng mọc nổi cọng cỏ, làm gì có thần thảo gì chứ!”
“Tên thiếu gia họ Kiều đó nghe nói là công tử nhà quyền quý ở thủ đô, giàu nứt đố đổ vách, gia thế tốt, mặt mũi cũng không tệ, sao đầu óc lại hỏng rồi?”
“Nếu cưới con nhỏ kia về, e là cha mẹ chồng còn bị nó hại c.h.ế.t sớm!”
Cả hai vừa mắng vừa chờ “con rùa bò” dưới núi.
Cuối cùng, Mặc Thiên cũng lên đến nơi.
Vừa thấy mặt cô, hai tên kia lại bắt đầu:
“Tìm không được thì thôi, làm gì kéo người ta lên khổ sở như thế!”
“Ông chủ cho bao nhiêu người đi tìm còn không hái được thần thảo, cô thì hay rồi, dám mạnh miệng nhận mình hái được!”
Cả hai cứ thay phiên càm ràm, nhưng Mặc Thiên chẳng buồn liếc họ lấy một cái, chỉ đang chăm chú quan sát xung quanh.
Ngọn núi này không cao, đỉnh núi ở ngay gần đó.
Hôm nay Mặc Thiên bói một quẻ, việc muốn làm thì thất bại, nhưng lại có bất ngờ nho nhỏ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Chỉ là… cái “niềm vui bất ngờ” kia ở đâu?
Cô cố tình đi chậm là để quan sát kỹ, sợ bỏ sót điều gì tốt.
Nhưng giờ sắp đến đỉnh rồi, vẫn chưa thấy gì gọi là “hảo sự”…
Sở Sở phồng má giận dữ:
“Mặc Thiên, núi này trọc lóc, cô dắt tôi lên đây làm gì? Rõ ràng ông Mạnh bảo ngày mai trời nắng rồi hẵng đi, cô cứ khăng khăng đòi hôm nay, lạnh thì lạnh, tối om, đường lại trơn, rõ ràng cô muốn nhân cơ hội g.i.ế.c tôi! Cô đúng là sao chổi, đồ thất đức!”
Cô vừa dứt lời…
“Rắc” – một tiếng sét dữ dội từ trên trời giáng xuống, đánh trúng tảng đá ngay bên cạnh.
Đá vỡ vụn, mảnh văng tung tóe.
Mặc Thiên đứng gần nhất, tránh không kịp, bị đá vụn văng vào đầy mặt.
“Mặc Thiên!”
Anh lập tức sầm mặt chạy đến.
Tạ Hạc vốn đã bắt đầu nghi ngờ Sở Sở là điềm xui với Mặc Thiên.
Rõ ràng cô hoàn toàn có thể không dẫn Sở Sở theo.
Chính cô mới là người hay gặp xui xẻo, nhưng vì biết Sở Sở có mạng hộ thân, có thể bảo vệ người khác, nên mới gọi cô ấy đi cùng.
Kiều Hạc lấy tay lau sạch đá vụn trên mặt cô, kiểm tra kỹ rồi mới thở phào:
“Không trầy, chỉ hơi bẩn thôi.”
Mặc Thiên bĩu môi đầy ấm ức.
Nhưng chỉ buồn được hai phút, cô đã nghiêm trang chắp tay, hướng lên trời bái một cái:
“Đệ tử Mặc Thiên, tạ ơn Tổ sư gia đã hộ thân.”
Dù biết rõ với vận rủi hiện giờ và mệnh xung với Sở Sở, nếu không có Tổ sư gia hộ thân thì tia sét vừa rồi chắc chắn giáng thẳng vào mình.
Nhưng người ngoài đâu biết điều đó.
Chỉ thấy cô bị đá đập trúng mặt còn cảm ơn Tổ sư gia hộ mạng.
Ai nấy đều thầm nghĩ – chắc cả Tổ sư gia lẫn đệ tử đều là… thần kinh!
Lúc này trời đã tối hẳn.
Trên núi hoang không có đèn, chỉ có ánh sáng từ đèn pin.
Gió lạnh thổi vù vù, mưa phùn rơi rơi, cả đám người ai nấy trông khá nhếch nhác.
Mặc Thiên không chậm chạp nữa, tốc độ tăng lên rõ rệt.
Càng gần đỉnh, đường càng trơn và dốc.
Mọi người bắt đầu đuối sức, giảm tốc.
Chỉ có Mặc Thiên lại nhanh hơn.
Dù gì thì chuyện leo núi cô cũng quen rồi.
Cô như con thỏ được thả dây, mấy bước đã chẳng thấy đâu.
Trương Thành Thiên thấy Mặc Thiên đột nhiên tăng tốc, hoảng hồn:
Không lẽ con nhỏ đó định âm thầm hái trộm Tử Ngọc Thảo?!
Nếu bị nó lấy mất, về biết ăn nói thế nào với ông Mạnh?
Ông ta vội vã tăng tốc, còn quay đầu quát:
“Mau lên! Theo sát!”
Hai tên Hừ-Hà mỗi người chống một cây gậy, nghe vậy suýt làm gãy luôn gậy:
“Gấp cái gì! Có mỗi ngọn núi này, chẳng lẽ cô ta chạy mất tăm luôn chắc?”
“Đúng đó, tâm lý cô ta lớn vậy, không phải tự nhiên phát điên nhảy vực đâu!”
Hai tên vừa lẩm bẩm vừa đi, thấy Trương Thành Thiên đã mất hút phía trước, mới hối hả đuổi theo.
Nếu để con nhóc kia lấy được thần thảo, về sẽ bị ông chủ đánh cho liệt giường nửa tháng mất!
Hai tên cà thọt cà nhắc đuổi lên.
Những người còn lại cũng tăng tốc bám theo.
Trời mưa, đất trơn, núi lại dốc, nhưng lạ là ai nấy đi đều rất vững vàng, kể cả hai kẻ què cũng lên dốc ngon lành.
Trương Thành Thiên là người đầu tiên đuổi kịp Mặc Thiên, đến được chỗ gần đỉnh núi.
Nói là đỉnh, thực ra nơi họ đứng chỉ là một đoạn mép núi gần đỉnh.
Từ ngọn núi đối diện, có thể thấy Tử Ngọc Thảo mọc cạnh vách đá chỗ này.
Nhưng lạ ở chỗ, dù từ phía đối diện nhìn thấy rõ ràng, nhưng người qua đến đây thế nào cũng không thể tiếp cận được nó.
Dù có chia làm hai đội đi hai ngả cũng vô ích – chỉ cần lên đến núi này, là chẳng ai thấy được cây Tử Ngọc Thảo đâu.
Trương Thành Thiên còn đang ngẩn người, những người phía sau lần lượt leo lên.
Ai nấy vừa đến nơi, nhìn quanh một lượt, đồng loạt ngơ ngác hỏi:
“Mặc Thiên đâu?”
“Con nhỏ đó đâu rồi?”
“Con nhỏ trời đánh kia biến đâu rồi?”
Tất cả đều sững người.
Ngay lập tức chia ra tìm kiếm.
Tìm hết cả cái đỉnh núi nhỏ xíu này…
Nhưng mà…
Mặc Thiên đâu?