Sau Khi Giành Chức Vô Địch Esports, Tôi Lái Mecha

Chương 24: Chương 24




Con hẻm vắng lặng, chỉ có tiếng gió đêm lay động những chiếc lá khô xào xạc. Kỷ Minh Chúc đứng yên tại chỗ, xung quanh là vòng vây đang từ từ khép lại, những bóng đen tiến đến gần cậu.

"Cuối cùng các người cũng đến."

Kỷ Minh Chúc hơi cúi mặt, cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói với những kẻ áo đen xung quanh: "Tôi đợi các người đã nửa ngày rồi."

Bọn chúng khựng lại.

Ý gì đây?

Nghe giọng điệu của Kỷ Minh Chúc, dường như hành động của chúng đã bị phát hiện từ trước, hơn nữa cậu ta còn có quân bài tẩy. Nếu không, sao cậu ta biết rõ chúng muốn giết mình, còn tỏ ra bình tĩnh như vậy?

Vài tên áo đen lập tức cảnh giác, nhất thời không dám manh động.

Ánh mắt Kỷ Minh Chúc lóe lên.

Chính là lúc này!

Giây tiếp theo, cậu nhanh chóng bước tới, lao về phía tên áo đen sơ hở phía sau!

Hành động của Kỷ Minh Chúc quá đột ngột, cộng thêm việc trước đó cậu đã dùng giọng điệu bình tĩnh đầy tự tin để đánh lạc hướng chúng, khiến tên áo đen gần cậu nhất không kịp phản ứng.

... Thằng nhóc này đang hù dọa mình!

Bọn áo đen nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng chỉ trong chớp mắt, Kỷ Minh Chúc đã áp sát một tên trong số chúng.

"Cơ bắp tay phải đối thủ bắt đầu co rút, đang tính toán quỹ đạo, dự đoán quỹ đạo là từ hướng 4 giờ đến hướng 9 giờ, tốc độ cú đấm khoảng 12m/s..."

Thấy Kỷ Minh Chúc lao đến, tên áo đen theo bản năng vung tay định quật ngã cậu.

Ngay khi cơ bắp cánh tay hắn vừa căng lên, A Tu đã phân tích kỹ càng từng chi tiết, điểm lực cơ bắp, hướng tấn công, quỹ đạo, tốc độ... tất cả đều không sót một thứ gì.

Dù không có "Chế độ Tu La" như A Tu nói, năng lực phân tích của một AI thông thường cũng đủ mạnh để nhắc nhở Kỷ Minh Chúc tìm ra thời cơ phản công tốt nhất.

"Vút---"

Kỷ Minh Chúc bất ngờ tăng tốc, đồng thời hai tay gập khuỷu tay bảo vệ đầu, lợi dụng lực lao tới để va mạnh vào tên áo đen, vai cậu ghim chặt dưới nách đối phương, khiến hắn không thể ra đòn kịp thời. Cùng lúc đó, theo chỉ dẫn của A Tu, cậu nắm chặt bộ chiến thuật của tên áo đen, kéo mạnh về phía sau.

Quá bất ngờ!

Đối phương không ngờ rằng một học sinh trông có vẻ chưa được huấn luyện như Kỷ Minh Chúc lại có kỹ năng chiến đấu chính xác đến vậy. Đòn tấn công của hắn hoàn toàn bị nhìn thấu, thậm chí còn bị cậu lợi dụng. Lực kéo của Kỷ Minh Chúc không quá mạnh, nhưng góc độ và thời điểm đều vô cùng hoàn hảo, khiến tên áo đen mất thăng bằng và ngã xuống đất.

"Ngồi xuống!"

Giọng nói gấp gáp của A Tu vang lên trong đầu Kỷ Minh Chúc!

Không kịp suy nghĩ, dù đã hạ gục tên áo đen trước mặt, tạo ra một lỗ hổng ngắn ngủi trong vòng vây, cậu cũng không vội vàng chạy trốn, mà lập tức nghe theo A Tu, nhanh chóng ngồi xổm xuống.

"Đoàng!"

Một tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua tóc cậu, con đường phía trước nổ tung một hố đạn!

Nếu cậu không nghe theo A Tu mà tùy ý chạy về phía trước, viên đạn đó chắc chắn sẽ cướp đi mạng sống của cậu.

Đồng tử Kỷ Minh Chúc co lại.

Bọn chúng muốn giết mình?!

Cảm giác bị Tử thần rình rập khiến tim cậu đập nhanh hơn, sau khi né được phát súng đó, cậu không chút do dự, bắt đầu chạy nhanh về phía trước!

Tên áo đen cầm súng nhíu mày, tiếp tục nhả đạn vào bóng lưng đang chạy của Kỷ Minh Chúc.

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

Nhưng cậu thiếu niên phía trước như có mắt sau lưng, mỗi khi hắn bắn, cậu đều nghiêng người né tránh một cách ngoạn mục.

Tốc độ của Kỷ Minh Chúc đương nhiên không thể nhanh hơn đạn, cậu cũng không có mắt sau lưng.

Nhưng cậu có A Tu.

Mỗi khi tên áo đen nâng súng lên nhắm, cơ bắp cánh tay hắn sẽ có những thay đổi nhỏ. A Tu dựa vào dữ liệu cơ thể của đối phương để mô phỏng quỹ đạo viên đạn trong tích tắc, tính toán đường né tránh tốt nhất và nhắc nhở Kỷ Minh Chúc.

Trong mắt người ngoài, tên áo đen bắn súng như thể đang say rượu, bắn loạn xạ mà không trúng ai.

Ngay cả đồng đội của hắn cũng không khỏi nghi ngờ nhìn hắn.

Thấy Kỷ Minh Chúc sắp biến mất sau khúc quanh, tên áo đen cầm súng không kịp giải thích, nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ: "Đuổi!"

...

Kỷ Minh Chúc vừa chạy vừa thở dốc, ông trời công bằng, người thiếu rèn luyện ngày thường sẽ gặp rắc rối vào thời điểm quan trọng.

"Thông tin vẫn không dùng được sao?"

"Tôi vẫn đang thử."

Giọng nói bình tĩnh của A Tu lúc này nghe thật an tâm: "Bọn chúng mang theo thiết bị gây nhiễu thông tin, các thiết bị đầu cuối thông thường không thể sử dụng chức năng liên lạc, nhưng tôi có thể gửi tín hiệu cầu cứu trực tiếp qua mạng nội bộ bí mật của Tông Bỉnh Nhất Viện."

Kỷ Minh Chúc từ chối đề nghị này của A Tu.

Bọn áo đen này rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng, trang bị đầy đủ. Nếu Kỷ Minh Chúc chỉ là một học sinh bình thường, có lẽ cậu đã chết từ lâu.

Mạng nội bộ bí mật của Tông Bỉnh Nhất Viện không phải thứ mà học sinh bình thường có thể sử dụng, càng không phải thứ mà thân phận hiện tại của Kỷ Minh Chúc có thể tiếp cận. Dù A Tu có thể gửi tín hiệu cầu cứu và gọi được người đến, cậu chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, sự tin tưởng mà cậu khó khăn lắm mới có được từ Tả Tuyền Tông sẽ tan thành mây khói.

May mắn thay, A Tu đã tính toán đường chạy trốn cho cậu, chỉ cần chạy thêm hai phút nữa là có thể gặp nhân viên an ninh của Tông Bỉnh Nhất Viện.

"Tôi có cắt đuôi được chúng chưa?" Kỷ Minh Chúc hỏi.

A Tu lạnh lùng đáp: "Chưa... Ngài chạy quá chậm, với tốc độ này, ngài sẽ bị đuổi kịp trong vòng 45 giây nữa."

"...Tôi đã cố hết sức rồi!"

Dù sao thì cậu cũng chỉ là một game thủ, tứ chi thiếu vận động, bị người ta "hạ gục" ngoài đời thực là chuyện bình thường. Kỷ Minh Chúc thở hổn hển tiếp tục chạy, khi đi qua khúc quanh, cậu suýt va phải một bóng đen.

"Này... Chạy nhanh vậy vào giờ này làm gì?"

Du Gia phản ứng nhanh, lùi lại một bước trước khi Kỷ Minh Chúc đâm sầm vào mình: "...Là cậu?"

Thiếu niên mồ hôi nhễ nhại đang chạy trốn trước mặt, chẳng phải là học sinh chuyển trường ồn ào ban ngày sao?

"Giờ này còn tập thể dục?"

Du Gia nhìn cậu một cách kỳ lạ: "Tập thể dục cũng không cần phải chạy như bị ai đuổi giết vậy chứ."

Kỷ Minh Chúc không còn sức để nói, vẫy tay với Du Gia, thốt ra một chữ: "Chạy..."

Sau khi cảnh báo, Kỷ Minh Chúc không quan tâm đến Du Gia nữa, tiếp tục chạy về phía phòng an ninh.

"...Khó hiểu."

Du Gia chửi thầm một câu, tiếp tục đi về phía trước.

Vừa xem xong trận chiến của Thiên Nam, cả người hưng phấn, Du Gia không buồn ngủ chút nào, định đến phòng ghi dữ liệu của hệ thống phân tích dữ liệu để lưu lại đoạn phim trận chiến tuyệt vời đó.

Vừa ra khỏi khúc quanh, Du Gia đột nhiên rùng mình, nhanh chóng lùi lại.

Nhưng vẫn chậm một bước, cùng với tiếng súng nhỏ mang ống giảm thanh, cánh tay trái của cậu ta trúng đạn, máu bắn ra!

Trước mắt hắn là mấy tên áo đen đang lao nhanh về phía này, ẩn mình trong bóng tối như hòa làm một với môi trường.

Du Gia tinh mắt nhận ra biểu tượng trên mặt nạ của chúng, và biết biểu tượng đó có nghĩa là gì.

Biểu tượng này thuộc về Phi Bác, một tổ chức kh.ủng bố khét tiếng, một giáo phái dị giáo sùng bái dị nhân.

Du Gia ôm vết thương ở cánh tay trái, trong mắt không giấu được sự kinh hãi.

Tại sao người của Phi Bác lại ở đây?!

...

"Cậu ta có chết không?"

Kỷ Minh Chúc vừa chạy vừa hỏi A Tu trong đầu: "Tôi vừa mới nhắc cậu ta..."

"Không chết, nhưng hắn bị thương, đang chạy về phía chúng ta."

Thằng nhóc xui xẻo này.

Kỷ Minh Chúc thầm thương xót cho Du Gia một giây trong lòng. Rõ ràng đám người Phi Bác kia nhắm vào cậu, ai ngờ Du Gia lại xui xẻo lao ra hứng chịu tai bay vạ gió.

Dù sao cũng phải cảm ơn Du Gia đã câu giờ cho cậu. Với tốc độ này, cậu chỉ cần cố thêm nửa phút nữa là có người đến cứu...

Chưa kịp thương xót xong, một bóng người lao vút tới, nhanh như chớp vượt qua Kỷ Minh Chúc hai ba thân vị.

Kỷ Minh Chúc nhìn theo bóng dáng Du Gia, há hốc mồm kinh ngạc.

"Cậu ta chạy nhanh vậy sao?"

Sinh viên lớp cơ giáp chiến đấu, ngoại trừ Kỷ Minh Chúc là kẻ ngoại đạo nửa đường chen vào, ai nấy đều được huấn luyện chuyên nghiệp từ nhỏ. Nếu không có cơ giáp và A Tu hỗ trợ, Kỷ Minh Chúc e rằng đến nữ sinh đội sổ lớp cơ giáp chiến đấu cũng không đấu lại.

"Chết tiệt, bọn chúng có thiết bị gây nhiễu..."

Du Gia cố gắng phát tín hiệu cầu cứu nhưng không được, chửi thề một tiếng rồi quay sang hỏi Kỷ Minh Chúc: "Cậu đắc tội gì với người của Phi Bác vậy? Với lại, sao bọn chúng lại lọt được vào học viện?"

Kỷ Minh Chúc cũng hoang mang: "Tôi cũng không biết."

Nguyên chủ có ân oán gì với Phi Bác, cậu không hay. Theo những gì cậu biết, cậu chỉ chạm mặt Phi Bác trong vụ bắt cóc Cẩn Thanh. Lẽ nào Vô Thường Tư tiết lộ thông tin, khiến Phi Bác biết thân phận của cậu, nên mới lén vào Tông Bỉnh Nhất Viện để giết cậu?

Không, hành động này quá liều lĩnh, lý do này không hợp lý...

Du Gia ôm chặt cánh tay trái, máu vẫn rỉ ra từ kẽ ngón tay, nhỏ xuống đất thành vệt đỏ tươi.

Vô duyên vô cớ gặp họa, Du Gia vừa khó hiểu vừa tức giận, muốn mắng Kỷ Minh Chúc mấy câu, nhưng thấy ánh mắt vô tội của cậu, lại thấy trút giận lên nạn nhân thật không có đạo lý.

Du Gia nén giận vừa chạy vừa hỏi: "Giờ này cậu không ở ký túc xá, ra ngoài làm gì?"

"Tôi nhận được tin nhắn từ văn phòng hệ cơ giáp..."

Kỷ Minh Chúc không giấu giếm, kể lại chuyện nhận được tin nhắn cho Du Gia nghe.

"Nhận đồng phục lớp chiên đấu cơ giáp?"

Du Gia ngạc nhiên: "Chuyện đó mà cậu cũng tin? Đồng phục của lớp mình đều được đặt may riêng, giao thẳng đến ký túc xá, sao lại bắt tự mình đến lấy?"

Kỷ Minh Chúc cũng sững người: "Nhưng tin nhắn đó..."

Tin nhắn đó đúng là từ văn phòng hệ cơ giáp gửi tới.

A Tu lập tức hành động, truy tìm địa chỉ IP thật sự của tin nhắn, nhưng...

"Tin nhắn đã bị xóa tự động."

Đây là tin nhắn gửi đến thiết bị đầu cuối cá nhân của Kỷ Minh Chúc, địa chỉ IP không có vấn đề gì, nên A Tu không thể phân tích sâu hơn.

Giờ phút này, Kỷ Minh Chúc đã nhận ra, đây là cái bẫy!

Người của tổ chức Phi Bác có thể phá vỡ tường lửa của Bình Họa Tư, xâm nhập vào Tông Bỉnh Nhất Viện để giả mạo văn phòng gửi tin nhắn sao?

Không thể nào, nếu bọn chúng có năng lực lớn như vậy, đã sớm mở toang tường thành Vệ Tinh Thành, cho dị chủng tràn vào rồi.

Vậy có nghĩa là, trong Tông Bỉnh Nhất Viện có người của tổ chức Phi Bác...

Kỷ Minh Chúc chưa kịp nghĩ thông, Du Gia đột nhiên dừng bước, cậu suýt đâm sầm vào lưng anh ta.

"Sao vậy?"

Chạy thêm một đoạn nữa là thấy nhân viên an ninh, sao giờ lại dừng lại?

Sắc mặt Du Gia vô cùng nghiêm trọng.

A Tu cảnh báo: "Có... dị chủng."

Bụi cỏ xung quanh phát ra tiếng sột soạt, mấy cặp mắt xanh lục lập lòe ẩn hiện.

Sau đó, từng con dị chủng giống linh cẩu chui ra khỏi bụi cỏ, chắn đường bọn họ, phát ra tiếng rít đói khát từ cổ họng.

Tiếng rít này rất kỳ lạ, giống tiếng khóc trẻ con vỡ vụn, đặc biệt rợn người trong đêm tối tĩnh mịch.

Kỷ Minh Chúc không còn là kẻ mù tịt về thế giới này nữa, cậu từng đọc thông tin về dị chủng, nên nhận ra những sinh vật trước mặt.

Nhai lại khuyển*, dị chủng cấp khổ, hình thể thuộc loại nhỏ nhất trong dị chủng, chỉ cao khoảng 1 mét, hành động cực nhanh nhẹn, thường đóng vai trinh sát và tiên phong trong bầy dị chủng.

* Mình không biết từ này cụ thể là gì nên mình sẽ để nguyên gốc

Tuy chỉ là dị chủng cấp thấp nhất, nhưng lại là nỗi đau đầu của Bình Họa Tư. Vì loại dị chủng nhỏ bé này rất dễ lẩn tránh sự trinh sát của Vệ Tinh Thành, ẩn nấp trong thành, khó bị phát hiện. Dù chúng chỉ là dị chủng cấp khổ, nhưng đối với người không có cơ giáp bảo vệ, chúng vẫn là mối đe dọa không thể chống đỡ.

Bị đám Nhai lại khuyển chặn đường, đám người áo đen phía sau cũng đã đuổi kịp.

Phiền phức rồi.

Kỷ Minh Chúc thầm kêu khổ, đầu óc quay cuồng, nhất thời không nghĩ ra cách hay.

Không có cơ giáp, cậu gần như không có sức chiến đấu. Du Gia tuy có thể đánh đấm hơn cậu, nhưng trước mặt dị chủng cũng chỉ là miếng mồi ngon.

Chỉ có thể kéo dài thời gian, để A Tu gửi tín hiệu cầu cứu qua mạng lưới bí mật... Dù sau này có bị nghi ngờ, thì đó cũng là chuyện sau này, mạng sắp mất rồi, còn lo được gì nhiều?

"A Tu..."

Kỷ Minh Chúc mím môi, gọi A Tu trong đầu, chuẩn bị ra lệnh gửi tín hiệu cầu cứu.

Giây tiếp theo, một bóng người đột nhiên lao ra từ bụi cỏ!

Bóng người này tốc độ cực nhanh, Kỷ Minh Chúc còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng, đã thấy người đó lao vào đám áo đen, sau đó là tiếng la hét và r.ên rỉ đau đớn.

Khi hoàn hồn, tên áo đen cầm súng đã bị hạ gục gọn gàng, nằm trên đất bất động.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Kỷ Minh Chúc nhìn rõ mặt người tới.

Gương mặt này, cậu không lạ gì.

Thiên Quyền?!

Sao anh ta lại ở đây?!

Kỷ Minh Chúc ngoài mặt cũng kinh ngạc như Du Gia, nhưng lòng cậu đã chùng xuống.

Cậu không tiếp xúc nhiều với Thiên Quyền, nhưng cũng biết chút ít về cách hành xử của anh ta. Lần trước, chỉ vì một thành viên Bình Họa Tư vô tình thấy mặt hai người, Thiên Quyền đã lạnh lùng bắn chết người đó.

Bất kể Thiên Quyền xuất hiện ở đây vì lý do gì, việc anh ta ra tay cứu giúp cậu giữa lúc nguy nan cũng là sự thật. Nhưng vấn đề là... Du Gia vẫn còn ở đây.

Không phải Kỷ Minh Chúc thánh mẫu hay thương người, cậu và Du Gia chỉ là bạn cùng lớp, thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau. Nhưng nếu Du Gia chết ở đây, dù Thiên Quyền có xử lý hết đám người Phi Bác này, cậu cũng sẽ gặp rắc rối lớn... Không, là cực kỳ rắc rối.

Kỷ Minh Chúc suy nghĩ nhanh chóng, chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ của Du Gia:

"Học trưởng?"

Kỷ Minh Chúc: "?"

Học cái gì cơ?

—— Học trưởng?!

"Địa bàn của Tông Bỉnh Nhất Viện... lũ các ngươi cũng dám đặt chân đến?"

Thiên Quyền nở nụ cười tàn khốc, sau khi hạ gục tên áo đen cầm súng, anh ta lại né tránh đòn tấn công của kẻ khác, rồi chộp lấy cánh tay đối phương, bẻ ngoặt một cách tàn nhẫn, không khí lập tức vang lên tiếng xương gãy rợn người.

Anh ta đá ngang một cú, hất văng tên áo đen bị gãy tay, rồi trước khi những kẻ khác kịp phản ứng, anh ta giơ khẩu súng cướp được, chĩa thẳng vào bọn chúng.

Tình hình lập tức rơi vào thế giằng co ngắn ngủi.

Đám Nhai lại khuyển phía sau bước lên một bước, phát ra tiếng rít cảnh cáo.

Thiên Quyền không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn có chút hứng thú, ánh mắt anh ta lướt qua hai người đang bị truy đuổi, khi nhìn rõ mặt Kỷ Minh Chúc, nụ cười trên môi anh ta khựng lại trong giây lát.

Kỷ Minh Chúc và Thiên Quyền nhìn nhau, cả hai đều có cùng một suy nghĩ trong đầu.

—— Sao lại là cậu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.