Chẳng mấy chốc đã đến phần trao giải.
Nguyễn Sơ Đường được Nguyễn Đình Chu bế lên sân khấu, cô bé chẳng hề tỏ ra bỡ ngỡ hay sợ sệt, cứ thế vui vẻ hớn hở theo ba mình lên nhận giải.
Từ tay lãnh đạo, anh nhận lấy lá cờ biểu dương, mười đồng tiền thưởng, ngoài ra còn có một chiếc phích nước nóng.
Đây quả là một món đồ tốt, nhà nào cũng cần đến.
Nhất là vào mùa đông, dùng để đựng nước nóng thì tuyệt vời, lại còn giữ ấm tốt.
Vừa hay chiếc phích ở nhà giữ nhiệt không còn tốt nữa, có phích mới rồi, có thể dùng để pha sữa cho Nguyễn Sơ Đường, đỡ phải lo nước không đủ ấm, mỗi lần pha sữa cho con bé trước khi ngủ lại phải lúi húi đun nước sôi.
Chứng kiến cảnh anh bế cô con gái bé bỏng lên nhận giải, không ít người sáng mắt lên, ánh nhìn đều đổ dồn về phía Nguyễn Sơ Đường đáng yêu, lanh lợi, đang toe toét cười khoe hàm răng sữa.
"Cô bé đó là con nhà ai thế?"
"Không phải con của thanh niên trí thức Nguyễn đấy chứ? Anh ấy có con rồi cơ à?" Chị gái vừa thốt lên lời này, vẻ mặt tiếc nuối khôn tả.
Còn có người khen: "Ồ, là bé gái đúng không, xinh xắn quá. Mắt to tròn, má bầu bĩnh, da dẻ trắng nõn nà trông đáng yêu chết đi được, y như tranh vẽ em bé ngày Tết vậy."
"Sao con gái nhà người ta vừa ngoan vừa đáng yêu thế, còn con nhà mình thì cứ như đến để đòi nợ vậy?"
Dưới khán đài, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía sân khấu.
Lê Thanh Phong thì căng thẳng đến mức tay chân lóng ngóng.
Nguyễn Đình Chu lại giữ vẻ mặt điềm nhiên, ôm con gái trong lòng, phong thái vô cùng bình thản.
Nguyễn Sơ Đường nép trong vòng tay anh, thầm cảm thán: 【Oa, đông người quá đi!】
Nguyễn Đình Chu một tay bế con gái, mỉm cười nhận tiền thưởng từ tay lãnh đạo. Thấy có phóng viên chuyên chụp ảnh, anh cũng phối hợp đứng cạnh vị lãnh đạo, hướng mắt về phía ống kính.
Nguyễn Sơ Đường nhìn thấy ống kính, liền cười toe toét, khoe nụ cười đáng yêu nhất của mình.
Rồi như chợt nhận ra điều gì, bàn tay nhỏ xíu của cô bé giơ lên làm ký hiệu chữ V.
Nguyễn Sơ Đường: 【...】
【Sao lại là chữ V chứ?】
【Rõ ràng có bao nhiêu kiểu tạo dáng chụp ảnh đẹp như vậy, tại sao mình lại không thoát khỏi cái kiểu chữ V này cơ chứ?】
Nguyễn Sơ Đường suýt nữa thì phát khóc vì hành động theo bản năng này của mình, cũng may là cô bé còn nhỏ, nên động tác giơ tay chữ V chỉ càng khiến mọi người thấy đáng yêu hơn.
Quả nhiên, hành động giơ tay chữ V của cô bé khiến không ít người bên dưới bắt chước theo, có người còn khen cô bé thông minh, biết nhìn ống kính rồi tạo dáng tay, lại chẳng khóc quấy gì, ngoan hết chỗ nói.
Nhìn cô bé, rồi lại ngó sang đám "giặc con" nhà mình, nhiều người chỉ muốn cho chúng một trận dù chúng chưa gây chuyện gì.
Đến lượt Lê Thanh Phong lên nhận giải, họ còn chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm.
Lê Thanh Phong nhìn Nguyễn Sơ Đường mà thèm nhỏ dãi, bèn thương lượng với Nguyễn Đình Chu: "Có thể cho tôi bế Đường Đường chụp một kiểu ảnh được không?"
"Muốn bế con thì tự đi mà đẻ lấy một đứa! Đường Đường là con gái tôi, không cho bế!" Nguyễn Đình Chu như sợ con gái bị cướp mất, ôm chặt cô bé không rời tay.
Nguyễn Sơ Đường: 【Hi hi, ba thương con nhất!】
【Chú Lê tự sinh một cô con gái mà chơi nhé, con vẫn thích ba bế hơn.】
Tiếng lòng này vừa vang lên, đối với Lê Thanh Phong mà nói, quả là một đòn đau nhân đôi.
Chẳng qua chỉ là con gái thôi mà, làm như ai không đẻ được ấy.
Đợi đến khi anh lấy được vợ, nhất định phải sinh hai đứa, tốt nhất là một cặp song sinh.
Sau này, Lê Thanh Phong sinh được hai cậu con trai, lại tự trách mình vô dụng, đến một cô con gái cũng không sinh nổi, đúng là hận rèn sắt không thành thép mà!
Phần thưởng của Lê Thanh Phong cũng giống như của Nguyễn Đình Chu. Cả hai mỉm cười cảm ơn lãnh đạo và tất cả mọi người có mặt, đồng thời cũng căn dặn mọi người ở đây không được làm điều xấu, phải trở thành người chính trực, tuân thủ pháp luật.
Còn phải trông chừng con cái cẩn thận, kẻo để kẻ xấu có cơ hội lợi dụng.
Sau khi phát biểu vài lời trang trọng, họ rời đi trong tiếng vỗ tay tiễn đưa nồng nhiệt của mọi người.
Nguyễn Sơ Đường vẫn còn nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh của người ta: 【Nhà mình còn chưa có ảnh gia đình đâu, nếu được chụp một tấm ảnh cả nhà cùng với mẹ thì tốt biết mấy!】
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Nguyễn Đình Chu, anh quyết định lát nữa sẽ đưa vợ con lên huyện một chuyến, thỏa mãn mong ước nhỏ bé của cục cưng nhà mình, chụp một tấm ảnh gia đình, con gái rượu của anh sắp tròn sáu tháng rồi mà vẫn chưa có tấm ảnh nào.
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]