Đoàng một tiếng.
Nguyễn Đình Chu che chắn cho Nguyễn Sơ Đường, một tay còn bịt tai cô bé, sợ làm con gái cưng hoảng sợ.
Đồng thời, anh xoay lưng về phía kẻ nổ súng.
Đối phương có lẽ quá căng thẳng, nên súng bị chệch, không bắn trúng Nguyễn Đình Chu.
Cũng may nhờ Nguyễn Sơ Đường nhắc nhở, ba cô bé mới kịp thời né tránh.
“Á á á, giết người! Kẻ xấu đến rồi! Đừng bắn tôi!” Đám đông xung quanh sợ hãi tột độ, la ó inh ỏi rồi chạy tán loạn tứ phía.
Cũng có người sợ đến mức đứng sững tại chỗ.
Lại có kẻ ôm đầu ngồi thụp xuống đất, miệng lẩm bẩm: “Đừng giết tôi, tôi không biết gì hết, tôi chỉ đi ngang qua thôi!”
Cha con Nguyễn Đình Chu không sao, nhưng mụ đàn bà buôn người bị anh túm lấy thì không may mắn như vậy. Mụ ta bị bắn trúng đùi, đau đến mức kêu la thảm thiết: “Phương Lão Nhị, mẹ kiếp nhà mày bắn trúng tao rồi! Lát nữa bà đây sẽ tính sổ với mày!”
Mụ đàn bà chửi bới không ngớt, ôm cái chân trúng đạn, trông bộ dạng đúng là suy sụp hoàn toàn.
Kẻ nổ súng không ngờ ở khoảng cách gần như vậy mà Nguyễn Đình Chu vẫn né được.
Mặt hắn sa sầm, chĩa súng vào Nguyễn Đình Chu: “Đứng im! Động đậy nữa tao bắn chết mày! Giao con gái mày cho bọn tao.”
Trước đó là dụ dỗ, bây giờ thì trắng trợn cướp đoạt.
Nguyễn Sơ Đường căng thẳng ôm chặt cổ ba mình: [Không, con không đi. Ba ơi, ba tuyệt đối đừng giao con cho bọn chúng, bọn chúng là lũ buôn người tàn ác đó!]
Nguyễn Đình Chu vỗ về cô con gái đang hoảng sợ: “Đường Đường đừng sợ, ba sẽ không giao con cho bọn chúng đâu.”
Nguyễn Sơ Đường thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm tên buôn người đang giương oai giễu võ, mừng rỡ: [Ba ơi đừng sợ, hắn hết đạn rồi, hắn chỉ dọa người thôi, không cần sợ! Xông lên đi, bắt bọn buôn người thôi!]
Nguyễn Đình Chu: “?”
Anh cũng muốn lắm chứ, nhưng đang bế con, làm sao tiện bắt người cho được!
Ánh mắt anh đảo một vòng qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên người Lê Thanh Phong, mặt anh ta đầy vẻ căng thẳng lo lắng, muốn giúp nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ vì sợ khẩu súng trong tay kẻ xấu.
Hai người nhìn nhau, Nguyễn Đình Chu trong lòng đã có quyết định.
Nếu đã biết súng không còn đạn, vậy thì cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Nguyễn Đình Chu nhìn Lê Thanh Phong từ từ tiến lại gần kẻ bắt cóc, mắt thấy anh ta sắp đến nơi, người phụ nữ đang nằm sõng soài dưới đất phát hiện nguy hiểm, vội nhắc nhở đồng bọn: “Phương Lão Nhị, cẩn thận sau lưng!”
Kẻ bắt cóc giật mình, đột ngột quay đầu lại, khẩu súng đã chĩa thẳng vào Lê Thanh Phong. Lê Thanh Phong sợ đến biến sắc, không kịp suy nghĩ nhiều, vội tóm lấy khẩu súng bẻ hướng lên trời, rồi cả người lao về phía kẻ bắt cóc.
Anh có chết thì thôi, chứ không thể để tên bắt cóc làm hại Đường Đường.
Con bé còn nhỏ như vậy, không thể không có ba.
Hơn nữa, anh đều nghe thấy cả rồi, Đường Đường đã nói súng không còn đạn, anh tin tiếng lòng của Đường Đường không lừa người.
Kẻ bắt cóc không ngờ có kẻ lại không sợ chết, mặt mày hung tợn: “Buông tay ra, nếu không tao bắn đấy!”
Lê Thanh Phong túm chặt tên bắt cóc không buông, khiêu khích: “Có giỏi thì mày bắn đi, bắn không chết tao thì mày thua.”
Sắc mặt tên bắt cóc biến đổi, hắn cũng muốn bắn lắm chứ, nhưng hắn hết đạn rồi.
Thấy không địch lại nổi thanh niên cao lớn trước mặt, tên bắt cóc thấp bé cuống lên: “Tam Nương, mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh chết bọn nó rồi cướp con bé đi!”
Người phụ nữ tên Tam Nương lúc này mới sực tỉnh, mụ ta cũng có súng, hơn nữa đạn còn đầy ắp.
Được Phương Lão Nhị nhắc, mụ ta định rút súng, nhưng đã chậm một bước. Nguyễn Đình Chu đã nghe được từ tiếng lòng của con gái cưng rằng mụ ta cũng giấu một khẩu súng nguy hiểm, theo cử động của mụ ta, anh liền tung một cước.
Tam Nương kêu thét một tiếng thảm thiết, khẩu súng còn chưa kịp rút ra đã bị Nguyễn Đình Chu nhanh tay lẹ mắt giật lấy.
Súng đã về tay, tình thế đảo ngược.
Nguyễn Sơ Đường thở phào một hơi thật dài: [Ha ha, tịch thu công cụ gây án rồi. Giờ thì bọn chúng không phải là đối thủ của chúng ta nữa. Ba mình với mình đúng là tâm linh tương thông, nếu không làm sao biết được mụ đàn bà thối tha này cũng giấu súng chứ.]
[Mất công mụ ta giấu kỹ, nếu không phải ba mình phát hiện ra, có lẽ đã phải “ăn kẹo đồng” rồi.]
Khóe môi Nguyễn Đình Chu co giật, khó mà giải thích sự thật.
Tâm linh tương thông cái gì chứ, chẳng phải là nhờ tiếng lòng của con gái cưng cả sao.
Nếu không phải nghe được tiếng lòng của con gái cưng, làm sao anh biết được trên người mụ đàn bà xấu xa này lại giấu thứ nguy hiểm như vậy. Cũng không biết bọn chúng kiếm đâu ra thứ đó, người thường mà có thứ này thì nguy hiểm quá.
Chẳng biết đến bao giờ mới có thể kiểm soát thứ này, chứ cứ như thế này, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết nữa!
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]