Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà

Chương 34: Có bỉm




[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Thím Phương thì chẳng bận tâm, cái chăn bông nhà họ không biết đã dùng bao nhiêu năm rồi.

Còn mấy cái tã vải kia, cũng chẳng biết đã dùng bao nhiêu năm, đứa lớn dùng xong thì đứa nhỏ dùng, đứa nhỏ dùng xong vẫn không nỡ vứt đi, giặt sạch sẽ định bụng giữ lại cho cháu nội dùng.

Chỉ là không ngờ đời sau lại phát triển nhanh đến thế, sau này tã vải đã rút lui khỏi vũ đài lịch sử, người ta toàn dùng bỉm cả.

Khi đó thím Phương mới biết, Hổ Tử nhà mình đã đi trước thời đại được dùng đồ tốt rồi.

Đến tháng sáu, trời nóng lên, việc đồng áng cũng nhiều hơn, bắt đầu thu hoạch đậu tương. Những người ở khu thanh niên trí thức cũng không thể ban ngày đọc sách ôn bài được nữa, người nào người nấy bắt đầu ra đồng làm việc thu hoạch đậu, Nguyễn Đình Chu cũng đi sớm về khuya.

Hạ Thục Nghi cũng không rảnh rỗi, bị bắt buộc phải xuống đồng làm việc.

Nguyễn Sơ Đường không có ai trông nom, đành bị mang theo ra đồng, đặt vào trong cái rá, nằm ngủ dưới bóng cây, thổi bong bóng nước miếng, gặm ngón chân.

Cô bé cùng ra đồng, Nguyễn Đình Chu và những người khác thỉnh thoảng lại kiếm cớ ra uống nước, liếc nhìn em bé trong rá, xem cô bé đang ngủ hay đang gặm chân.

Nếu đang ngủ thì không làm phiền, còn nếu đang thức thì thế nào cũng phải trêu một chút.

Không phải Lê Thanh Phong thì cũng là Triệu Hải Xuyên, hết người này đến người khác, tóm lại cả một ngày, thỉnh thoảng lại có một cái đầu thò vào bên ngoài cái rá. Nếu không phải cô bé gan dạ, thì thế nào cũng bị họ dọa chết khiếp.

Hạ Thục Nghi là người đến thăm thường xuyên nhất, ai sinh ra thì người đó thương mà.

Trước đây, mỗi ngày Hạ Thục Nghi còn cho Nguyễn Sơ Đường bú được một hai lần, nhưng đến mùa nông vụ bận rộn, cô xuống đồng làm việc mấy hôm thì đến một lần cũng không cho bú được nữa.

Mà bên thím Phương, sức ăn của Hổ Tử ngày càng tốt, sữa của thím còn không đủ cho con mình bú, Nguyễn Sơ Đường đành phải cai sữa rồi.

May mà sữa bột đã ước trước đó vẫn còn mấy hộp, đủ cho Nguyễn Sơ Đường ăn trong một tháng. Mỗi ngày mấy đợt sữa bột, cô bé cứ ôm bình sữa tu ừng ực một hơi. Một tháng trôi qua, ba mẹ cô bé xuống đồng làm việc nên cả người đen hết, gầy đi không ít.

Còn cô bé thì uống sữa nên trắng trẻo nõn nà, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, đôi tay nhỏ mềm mại, trông trắng nõn mũm mĩm hơn hẳn những đứa trẻ khác trong thôn. Không ít người tò mò không biết Hạ Thục Nghi nuôi con thế nào, vì nhìn cô ấy cũng không giống người có thể cho con bú no đủ.

Hạ Thục Nghi dĩ nhiên sẽ không nói là do uống sữa bột.

Cô cũng không ngờ, sữa bột đó lại bổ dưỡng đến vậy, có thể nuôi con trắng trẻo mập mạp thế kia. Ngay cả thím Phương cũng không khỏi ngưỡng mộ, con bé lớn lên xinh xắn, mày xinh mắt đẹp, chứ không như Hổ Tử nhà thím, mũi nhỏ mắt ti hí, chỉ hận không thể đổi lấy Nguyễn Sơ Đường.

Dọa cho Nguyễn Sơ Đường sợ đến mức phải ôm chặt lấy cổ ba mình: 【Liệu có khả năng nào, Hổ Tử trông không xinh là do vấn đề về gen, chứ không phải nguyên nhân do nuôi dưỡng nhỉ?】

【Ba mẹ mình thì ba đẹp mẹ xinh, mày rậm mắt to, ngũ quan ưu tú, mình còn được thừa hưởng làn da trắng trẻo của ba nữa, sao có thể so sánh với con gấu đen nhà mấy người được?】 

Không phải Nguyễn Sơ Đường coi thường Hổ Tử, mà thực sự là ba mẹ cậu bé quá đỗi bình thường, cậu bé cũng không trúng gen ngon.

Nguyễn Sơ Đường thì khác, nhìn những lời khen của mọi người, cô bé biết mình trông chắc chắn không tệ. Cứ xem cô bé gặm cái chân mũm mĩm thơm mùi sữa của mình thì biết, trắng trẻo nõn nà, vừa nhìn đã biết là thừa hưởng làn da trắng trẻo của ba.

Nghe nói còn có cả má lúm đồng tiền của mẹ nữa.

Chậc chậc chậc, Nguyễn Sơ Đường còn chưa nhìn thấy mặt mình, đã bị vẻ đẹp của chính mình làm cho mê mẩn rồi.

Đợi cô bé lớn lên, ngày nào cũng phải cầm gương soi, bé con nhà ai mà đáng yêu thế này, dễ thương chết mất thôi?

Hạ Thục Nghi liếc nhìn cậu nhóc Hổ Tử mũi nhỏ mắt ti hí, đen nhẻm, rồi lại nhìn cô con gái trắng trẻo xinh đẹp, mặt mày nổi bật, thơm mùi sữa của mình, so sánh thì đúng là một bên xinh xắn đáng yêu, một bên thì như đứa bé đào than.

Hạ Thục Nghi thiếu chút nữa đã bật cười.

Nhưng trước mặt thím Phương, cô không thể cười được.

Sợ bị đánh!

Nguyễn Đình Chu đi làm về, nhìn thấy con gái đang tha thiết chờ được bế, trong lòng anh mềm nhũn ra. Anh lấy ra một quả đào từ túi áo sơ mi đưa cho Hạ Thục Nghi ăn.

Nguyễn Sơ Đường còn nhỏ, chưa ăn được gì, chỉ có thể nhìn thôi.

Nguyễn Đình Chu cũng không lơ là cô bé, anh rửa tay, tắm rửa, gột sạch hết bụi bẩn trên người, rồi lập tức bế con gái ra ngoài ngắm hoa, ra mảnh đất tự canh tác xem hoa màu đã trồng, đưa cô bé ra ngoài chơi.

Tiện thể khoe con gái rượu của mình một chút.

Mỗi lần như thế này, Nguyễn Sơ Đường là vui nhất: 【Đi dạo thôi, ba bế mình đi chơi nè! Nếu nuôi thêm một con chó nữa thì tốt quá!】

Nguyễn Đình Chu cảm thấy áy náy nên hôn lên má con gái yêu, nuôi chó là chuyện không thể, lương thực nhà họ đến bản thân còn không đủ ăn, chó mà theo họ cũng chỉ có nước chịu đói.

Đợi sau này nhà có điều kiện hơn, sẽ nuôi một con để bầu bạn với con gái.

Bây giờ thì phải lo cho cái bụng của nhà mình trước đã.

[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.