Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 98: Ngoại truyện 2:Thanh xuân tiếc nuối (2) (Hoàn)




Khương Diệc đương nhiên không tin, chỉ cảm thấy vô lý: "Đây là chính miệng cô ấy nói sao?"

 

Người hầu đáp: "Đúng vậy."

 

Từ trước đến nay, Khương Diệc đã quen với việc Thương Lộc luôn đi phía sau mình, đây là lần đầu tiên hắn bị cô thẳng thừng từ chối ngay ngoài cửa.

 

Không rõ là vì không cam lòng hay do cảm xúc nào khác chi phối, Khương Diệc không rời đi mà tiếp tục nói: "Nói với Thương Lộc, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, bảo cô ấy ra đây."

 

Người hầu lộ vẻ khó xử.

 

Anh ta được Thương Mộ thuê đến để chăm sóc tiểu thư Thương gia vì tính cách cẩn trọng, nên cũng hiểu rất rõ rằng tiểu thư không muốn gặp vị Khương thiếu gia này. Nếu cứ đi truyền lời, chỉ e sẽ khiến tiểu thư phiền lòng hơn.

 

Sự do dự của người hầu lọt vào mắt Khương Diệc, nhưng anh còn chưa kịp tức giận thì phía sau đã vang lên một giọng nói trầm ổn, hơi lạnh lùng:

 

"Khương Diệc, cậu đứng đây làm gì?"

 

Là Thương Mộ đã về.

 

Mặc dù lớn hơn Khương Diệc vài tuổi, nhưng hai người đã gặp nhau không ít lần trong các bữa tiệc lớn nhỏ, miễn cưỡng cũng có thể xem như bạn bè.

 

Khương Diệc thuật lại sự việc, giọng điệu có phần trách cứ người hầu.

 

Thương Mộ chỉ nhìn người hầu rồi nói: "Anh lui xuống trước đi."

 

Người hầu cúi đầu, lập tức rời đi.

 

Cách hành xử của Thương Mộ khiến Khương Diệc không khỏi bật cười lạnh: "Ý anh là gì đây?"

 

"Tôi chỉ thấy em gái tôi nói không sai, hai người không cần gặp mặt." Thương Mộ thẳng thừng: "Tôi không hiểu cậu đang nghĩ gì, nhưng hôn ước đã hủy bỏ rồi, nhất là vào thời điểm này, Thương gia không hoan nghênh cậu."

 

Lời nói rõ ràng của Thương Mộ chính là đang đuổi khách. Khương Diệc cũng hiểu rằng nếu còn đứng đây thêm nữa, chỉ khiến bản thân trông thật mặt dày.

 

Thế nên, anh hừ lạnh một tiếng: "Không biết tốt xấu." Nói xong, liền xoay người lên xe rời đi.

 

Nhìn theo xe ngựa của Khương Diệc khuất dần, Thương Mộ đưa tay day day giữa chân mày rồi bước vào trong nhà.

 

Vừa vào cửa, anh liền thấy kẻ nổi danh Ma Vương của Trì gia – Trì Yến, người vốn có tính tình chẳng mấy tốt đẹp, vậy mà lại cẩn thận gắp hết xương cá ra, đẩy phần thịt về phía em gái mình. Ngay khoảnh khắc đó, Thương Mộ bỗng hiểu ra vì sao từ trước đến nay Khương Diệc không mấy quan tâm đ ến Thương Lộc, nay lại đột nhiên thay đổi thái độ mà chủ động tìm đến cửa.

 

Thật đúng là nực cười.

 

Lúc có thì không biết trân trọng, đến khi có kẻ khác cạnh tranh lại chẳng muốn buông tay.

 

Là người từng trải trong chuyện tình cảm, Thương Mộ đương nhiên nhìn thấu tâm tư của Trì Yến.

 

Trong khi đó, Thương Lộc thấy Trì Yến đẩy chén thịt cá đến trước mặt mình, lại cảm nhận được ánh mắt tò mò của chị A Âm đang nhìn sang, liền theo bản năng từ chối:

 

"Không cần!"

 

Cô có tay có miệng, sao phải để Trì Yến gắp cá giúp mình chứ?

 

"Lúc trước ở nhà ăn, bị hóc xương cá chẳng phải cậu cũng bảo tớ giúp sao?" Trì Yến vẫn điềm nhiên, tay vẫn đưa chén nhỏ về phía cô, nói: "Cũng đâu phải lần đầu tiên, ăn đi."

 

Thương Lộc do dự rồi vẫn nhận lấy chén nhỏ, cúi đầu dùng đũa gắp cá ăn.

 

Đúng vậy, đâu phải lần đầu tiên.

 

Hóa ra không phải lần đầu tiên.

 

Quan hệ giữa cô và Trì Yến dường như thân thiết hơn những gì cô từng nghĩ. Nhưng trước khi anh nhắc đến chuyện này, cô dường như chưa bao giờ nhớ đến.

 

Trong đầu cô bỗng hiện lên vô số khoảnh khắc hai người ở bên nhau. Thời gian Trì Yến ở cạnh cô dường như nhiều hơn cô vẫn tưởng.

 

Rõ ràng những chuyện nhỏ nhặt thế này không thể dễ dàng quên đi, thế nhưng suốt hai năm qua, cô lại rất hiếm khi nhớ đến. Vậy mà chỉ vì một câu nói của Trì Yến, ký ức lại như cơn thủy triều ồ ạt tràn về.

 

Giống như bao năm nay, phần lớn thời gian cô đều phớt lờ sự tồn tại của Trì Yến, cũng quên đi rất nhiều chuyện liên quan đến anh.

 

Thương Lộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trì Yến, không hiểu sao cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.

 

Có lẽ là do tối qua ngủ không ngon.

 

Ngay lúc đó, Nguyễn Âm cũng phát hiện Thương Mộ đang đứng cách đó không xa, vui mừng nói: "A Mộ, anh đã về rồi? Mau vào ăn cơm đi."

 

"Không được rồi." Thương Mộ từ chối, có chút áy náy nói với bạn gái: "Anh lên lầu trước, vẫn còn việc chưa xử lý xong."

 

"Vậy à." Nguyễn Âm cũng không nài ép, chỉ dịu dàng nói: "Em có nấu chè, lát nữa mang lên cho anh nhé?"

 

Thương Mộ gật đầu đồng ý, rồi vô tình chạm mắt với Trì Yến. Hai người khẽ gật đầu coi như chào hỏi, cũng không nói gì thêm.

 

Ba ngày nữa là lễ tang của Thương Ngạn.

 

Vẫn còn rất nhiều việc phải lo liệu, rất nhiều người phải tiếp đón, anh còn phải chuẩn bị không ít thứ.

 

Hơn nữa... vẫn còn một chuyện quan trọng khác phải thực hiện.

 

Ba ngày trôi qua rất nhanh.

 

Thương Lộc thay bộ vest đen đã được là phẳng, ngồi bên cạnh Nguyễn Âm trên xe, cả hai cùng nhau đến nơi tổ chức tang lễ.

 

Lễ tang của Thương Ngạn khá đông đúc, những người nên đến hay không nên đến đều có mặt.

 

Theo phong tục ở Đế Đô, Thương Lộc và Thương Mộ phải đứng ở cửa để bày tỏ lòng biết ơn với từng vị khách đến viếng.

 

Những tiếng thở dài, những câu "Xin nén bi thương," vô số người bắt tay họ, thể hiện sự an ủi.

 

Nhưng thực tế, có lẽ chẳng ai thực lòng đau buồn vì sự ra đi của Thương Ngạn. Chỉ là diễn tròn vai mà thôi.

 

Thương Lộc đứng lâu có chút mỏi, nhân lúc không có khách khứa, lặng lẽ duỗi chân một chút.

 

Thương Mộ nhìn sang cô: "Vào nghỉ ngơi đi."

 

Thương Lộc lắc đầu: "Không tiện đâu."

 

Chỉ một ngày thôi mà, cố chịu là qua.

 

Nếu cô rời đi lúc này, người ta lại đàm tiếu rằng em gái Thương Mộ vô phép vô tắc, ngay cả tang lễ cha mình cũng không để tâm.

 

Đúng lúc đó, Trì Yến theo sau cha mình bước vào.

 

Cha của Trì Yến rõ ràng không quen với những tình huống thế này, trên mặt vẫn giữ nụ cười niềm nở, thậm chí còn buột miệng khen: "Tiểu Mộ càng ngày càng đẹp trai nha!"

 

Trì Yến đứng phía sau khẽ run khóe môi, nghiến răng gọi: "Ba!"

 

Cậu cố tình kéo dài giọng ở cuối câu, mang theo ý cảnh cáo rất rõ ràng.

 

Sắc mặt ba Trì lập tức thay đổi, bị con trai nhắc nhở mới sực nhớ ra mục đích đến đây là gì. Ông vội điều chỉnh biểu cảm thành bộ dạng đau thương, khóe mắt hơi đỏ lên: "Anh Thương à ——!"

 

Thương Lộc: "......"

 

Nín lại, không thể cười.

 

Khóe môi Thương Mộ cũng khẽ giật, không ngờ ngay trong tang lễ của cha mình mà còn phải an ủi ba Trì vài câu. Sau đó anh nói: "Nghe nói Trì thiếu gia từng học chung với em gái tôi, có thể phiền cậu đưa em ấy vào nghỉ một lát không? Mấy ngày nay nó vì chuyện của cha mà khóc đến kiệt sức."

 

Ngay lập tức, ánh mắt những người xung quanh đổ dồn về phía Thương Lộc, trong đáy mắt không rõ là thật hay giả, nhưng đều mang theo chút đồng cảm.

 

"Đương nhiên rồi." Trì Yến vươn tay về phía Thương Lộc, mỉm cười: "Đi thôi."

 

Thương Lộc hiểu rõ Thương Mộ đang tìm lý do giúp cô có cơ hội rời đi nghỉ ngơi, không từ chối nữa, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Trì Yến, bước vào bên trong.

 

Thương Mộ vẫn đứng trước cửa đón tiếp những vị khách khác, còn trong phòng, mọi người giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Nhưng nếu để ý kỹ, có thể nhận ra phần lớn bọn họ đang bàn chuyện làm ăn, chứ chẳng có mấy ai thật sự quan tâm đ ến sự ra đi của Thương Ngạn.

 

Với giới thương nhân, hôm nay không chỉ là tang lễ của Thương Ngạn, mà còn là cơ hội để giới nhà giàu tụ họp, một dịp tốt để bàn bạc công việc, chỉ khác là địa điểm được thay thế bằng nhà tang lễ mà thôi.

 

Thương Lộc bước vào một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi.

 

Trì Yến đứng trước mặt cô, trong tay cầm một khối Rubik không biết lấy từ đâu, nhanh chóng xoay vài lượt rồi hoàn thành nó trong thời gian ngắn.

 

Còn Thương Lộc thì cúi đầu, đôi giày da đen gõ nhẹ lên chân tủ trước mặt, có vẻ hơi buồn chán.

 

Trì Yến đặt khối Rubik xuống, hỏi cô: "Chán rồi à? Tớ vừa kiểm tra thử, phía sau có lối thoát đấy, muốn trốn ra ngoài chơi không?"

 

"Không được." Thương Lộc chống cằm, thở dài: "Dù sao đời người cũng chỉ có một lần như thế này thôi."

 

Trốn học thì từng nghe qua, nhưng trốn khỏi tang lễ thì... hình như có hơi kỳ lạ.

 

"Cũng đúng." Trì Yến gật đầu tán thành, im lặng một lúc rồi nói: "Nghe nói Khương Diệc và nhà họ Khương đều không cử người đến đây."

 

Nói xong, cậu cố tình quan sát sắc mặt của Thương Lộc, sẵn sàng lấy khăn giấy đưa cô nếu cô có rơi nước mắt.

 

Nhưng Thương Lộc chỉ cười, rõ ràng không để tâm, giọng điệu hoàn toàn có thể lý giải: "Hôn ước đã hủy rồi, nhà họ Khương vốn dĩ chỉ mong mau chóng cắt đứt quan hệ với nhà tớ, họ đến mới là lạ."

 

Mấy ngày trước, Trì Yến đã nghe về chuyện này khi dùng bữa tại nhà họ Thương, nhưng lúc này vẫn có chút không tin nổi: "Cậu không buồn à? Chẳng phải cậu thích cậu ta sao?"

 

"Không hẳn... cũng không rõ nữa." Thương Lộc thật ra cũng không chắc về cảm xúc của chính mình. Những cảm kích khi trước rốt cuộc có bao nhiêu phần là thích, cô cũng không rõ. Cô chỉ nói tiếp: "Tớ cũng không biết trước đây có thích hay không, nhưng dù sao bây giờ thì không thích."

 

Nói xong, cô lại cảm thấy có gì đó sai sai.

 

Dù cô không có nhiều bạn... nhưng dù sao cũng là con gái, tại sao mỗi lần bàn về chuyện tình cảm, người ngồi bên nghe cô tâm sự lại luôn là Trì Yến vậy?

 

Lúc trước không nghĩ gì, nhưng bây giờ tự nhiên lại thấy hơi kỳ lạ.

 

Cô nhìn sang Trì Yến, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp, chậm rãi hỏi: "Cậu thực sự quan tâm đ ến quan hệ giữa tớ và Khương Diệc đến vậy sao?"

 

Không hiểu vì sao, Trì Yến bỗng né tránh ánh mắt cô, đáp: "Hai người đều là bạn của tớ, tớ hỏi một chút cũng bình thường thôi mà."

 

"Nói dối." Thương Lộc nhìn anh, đưa tay muốn xoay mặt cậu lại: "Nếu thật sự không có gì, sao cậu không dám nhìn thẳng vào tớ?"

 

Bị vạch trần, Trì Yến có chút chột dạ, nhưng cũng không phản kháng, cứ thế đối diện với ánh mắt của cô.

 

Nhìn biểu cảm có phần kỳ quái của cậu ấy, những suy đoán ban đầu của Thương Lộc vốn chỉ một hai phần, nay đã tăng lên ba bốn phần. Cô thử hỏi dò: "Cậu không phải là thích..."

 

Khoảnh khắc đó, Trì Yến cảm giác tim mình như ngừng đập.

 

Cô ấy phát hiện rồi sao?

 

Cậu có nên thừa nhận không?

 

Thương Lộc nói đến điểm mấu chốt, thấy biểu cảm của Trì Yến đã có thể dùng từ "đơ cứng" để miêu tả, cô càng chắc chắn với suy đoán của mình, giờ có lẽ đã đến bảy tám phần. Cô chậm rãi nói: "Cũng đúng, nếu không phải thích, thì cậu đâu cần mỗi lần đều giúp cậu ta dọn dẹp rắc rối rồi còn chăm sóc tớ."

 

Trì Yến cúi đầu, ra sức kiềm chế khóe môi đang muốn cong lên.

 

Cậu không ngờ, Thương Lộc lại phát hiện ra tình cảm của mình sớm như vậy.

 

Cô trông có vẻ bất ngờ, nhưng không hề có ý phản cảm.

 

Nghĩ đến việc mấy ngày nay Khương Diệc liên tục nhắn tin cho mình, lòng Trì Yến có chút bất an. Cậu có thể nhận ra thái độ của Khương Diệc đối với Thương Lộc đã thay đổi.

 

Liều thôi!

 

Trì Yến nhìn thẳng vào Thương Lộc, đưa tay nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa áp lực và thấp thỏm: "Vậy cậu nghĩ thế nào?"

 

Thương Lộc hơi kinh ngạc nhìn xuống bàn tay đang bị nắm lấy. Lòng bàn tay cậu ấy rất ấm, thậm chí còn hơi đổ mồ hôi.

 

Cô hiểu, chắc chắn cậu ấy đang rất căng thẳng.

 

Dù sao thì, nói ra chuyện này cũng không dễ dàng gì.

 

Dù cô cảm thấy bất ngờ, thậm chí có chút hụt hẫng mà bản thân không lý giải được, nhưng cô vẫn sẽ ủng hộ Trì Yến!

 

Vì vậy, Thương Lộc càng siết chặt tay cậu hơn, như muốn cổ vũ và ủng hộ cậu ấy, nghiêm túc nói: "Cậu yên tâm, tớ không thích Khương Diệc. Xét cho cùng cậu đối với tớ cũng không tệ, tớ sẽ chúc phúc cho hai người."

 

Trì Yến: "?"

 

Nụ cười trên mặt cậu cứng đờ, bộ não được gọi là thiên tài bỗng chốc dừng hoạt động. Đến cả một câu nói đơn giản cũng đột nhiên trở nên khó khăn, cậu chỉ có thể lắp bắp hỏi: "Chúc phúc cho bọn tớ"

 

"Đúng vậy." Thương Lộc gật đầu chắc nịch, còn giơ tay cậu ấy lên vẫy vẫy trong không trung, nghiêm túc nói: "Cố lên!"

 

Giây tiếp theo, cô liền cảm thấy bàn tay của Trì Yến rút khỏi tay mình.

 

Không những vậy, cậu ấy còn bất ngờ đưa hai tay lên... bẹo má cô.

 

Trì Yến nở nụ cười, nhưng rõ ràng là đang bực.

 

Cậu nhéo hai bên má cô, nghiến răng nghiến lợi: "Tớ không thích đàn ông!"

 

"Biết rồi, biết rồi!" Thương Lộc vội vàng đáp, sau đó lại hơi ấm ức nhìn cậu ấy: "...Đau đó!"

 

Trì Yến vẫn không buông tay, chỉ nói: "Tớ không dùng lực."

 

Nhưng lực trên tay anh rõ ràng nhẹ hẳn đi.

 

Quả nhiên, Thương Lộc cũng không kêu đau mà thành thật nhận lỗi: "Xin lỗi nhé, tớ chỉ đoán thử thôi. Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cậu như vậy, không trách tớ nghĩ nhiều được."

 

"Ồ."

 

Đó là câu trả lời mà Trì Yến dành cho cô.

 

Dù cô gái có dáng người mảnh khảnh, nhưng gương mặt vẫn có chút mềm mại, làn da cực kỳ mịn màng, cảm giác khi chạm vào lòng bàn tay cũng vô cùng dễ chịu.

 

Ban đầu, Trì Yến chỉ định dạy cô một bài học nho nhỏ, nhưng rồi lại không kiềm chế được mà nhéo thêm vài cái. Đến khi buông tay ra, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của cô gái đã hằn lên chút vệt đỏ nhàn nhạt, cậu bỗng có chút hối hận, hỏi: "Đau không?"

 

Thương Lộc lắc đầu, hỏi ngược lại cậu: "Cậu chẳng phải đã biết tớ chỉ đang trêu cậu thôi à?"

 

Cô đâu phải búp bê sứ, bị nhéo nhẹ như vậy thì đừng nói là đau, ngay cả cảm giác cũng chẳng có là bao.

 

Thấy Trì Yến vẫn nhìn chằm chằm vào mặt mình, Thương Lộc liền lấy điện thoại ra soi. Vừa phát hiện vệt đỏ, cô liền nói: "Không sao đâu, da tớ vốn thế, một hai phút là hết ngay."

 

"Ồ." Trì Yến đáp lại như vậy, nhưng trong căn phòng không rộng lắm, cậu lại có chút đứng ngồi không yên.

 

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

 

Giọng người hầu cung kính: "Tiểu thư, Khương thiếu đến, muốn gặp cô một chút."

 

Thương Lộc hơi ngạc nhiên, cũng không thể lý giải nổi hành động của Khương Diệc.

 

Cô vốn hiểu rõ về cặp vợ chồng nhà họ Khương, nếu hôn ước đã bị hủy, thì không có lý do gì để Khương Diệc đến đây.

 

Chỉ có một khả năng—là chính cậu ta muốn đến.

 

Dù sao đây cũng là tang lễ, nếu cậu ta muốn thể hiện chút thành ý với nhà họ Thương, cô cũng không tiện từ chối.

 

Thương Lộc đáp lại người hầu: "Tôi biết rồi, anh ra ngoài trước đi."

 

Cánh cửa đóng lại.

 

Trì Yến nhìn cô, hỏi: "Có muốn gặp không?"

 

"Dù sao cũng không tránh được." Thương Lộc đứng dậy bước ra ngoài, nhưng ngay lúc tay vừa chạm vào chốt cửa, cô lại không kiềm được mà quay đầu nhìn Trì Yến, hỏi: "Cậu không định đi à? Không phải quan hệ giữa hai người rất tốt sao?"

 

Trì Yến chẳng cần suy nghĩ, liền trả lời ngay: "Quan hệ giữa tớ và Khương Diệc không tốt như cậu nghĩ đâu."

 

Trên mặt Thương Lộc hiện rõ hai chữ "tò mò".

 

Trì Yến tiện miệng tìm một lý do: "Không có gì để nói, gần đây cũng ít liên lạc. Thực ra, tớ với hắn còn không thân bằng tớ với cậu đâu."

 

Lời này khiến đôi mắt Thương Lộc mở lớn hơn một chút, buột miệng hỏi lại: "Thật sao?"

 

"Tớ lừa cậu làm gì?" Trì Yến cũng đứng dậy theo, giả vờ lơ đãng nói: "Thôi, rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm, đi cùng cậu vậy."

 

Khi Khương Diệc thấy Trì Yến xuất hiện ngay sau Thương Lộc, bàn tay đặt bên người không khỏi siết chặt lại.

 

Những vị khách khác xung quanh vẫn đang trò chuyện, không ai chú ý đến góc này.

 

Thương Lộc trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."

 

Câu hỏi này khiến Khương Diệc không biết phải trả lời thế nào, vì thực ra anh ta chẳng có chuyện gì đặc biệt để tìm cô cả.

 

Chẳng lẽ lại trực tiếp hỏi: "Dạo này sao cậu không đến tìm tôi?"

 

Nói ra câu này chính anh ta cũng cảm thấy thật kỳ quặc.

 

Nhưng ngay giây phút nhìn thấy Trì Yến, anh ta vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, hỏi: "Hai người các cậu sao lại ở bên nhau?"

 

Chủ đề bị lái đi một cách hoàn hảo.

 

"Liên quan gì đến cậu?" Trì Yến đáp trả thẳng thừng, còn chế giễu: "Chúng tôi gặp nhau còn phải xin phép cậu sao?"

 

Khương Diệc lập tức cảm thấy mất mặt, nhưng lại không thể đắc tội với Trì Yến.

 

Thương Lộc kéo nhẹ tay áo Trì Yến, nói: "Đừng nói thế mà."

 

Sau đó, cô quay sang Khương Diệc, nở nụ cười nhẹ nhàng và nói: "Khương Diệc, cảm ơn cậu đã đến dự tang lễ của cha tôi. Cậu về có bị trách phạt không?"

 

Nhìn thấy Thương Lộc vẫn dịu dàng như trước khi nói chuyện với mình, thái độ của Khương Diệc cũng dịu đi đôi chút, anh ta trả lời: "Chỉ bị trách vài câu thôi, không phải chuyện gì to tát."

 

— "Vậy là tốt rồi." Thương Lộc thoáng yên tâm hơn một chút, sau đó tiếp tục nói: "Cha mẹ cậu chắc cũng đã nói rồi, hôn ước của chúng ta đã hủy bỏ. Từ nay về sau, cậu là cậu, tôi là tôi, tôi sẽ không quấn lấy cậu nữa."

 

Khương Diệc nhíu mày.

 

Anh hỏi: "Cậu chắc chứ?"

 

Thương Lộc tưởng rằng hắn không tin, liền chân thành cúi người nói: "Tôi biết cậu không thích tôi, tôi cũng không hiểu tại sao suốt bao năm qua mình lại cứ cố chấp như bị ma ám mà đeo bám cậu, khiến cậu cảm thấy khó chịu. Thật sự xin lỗi. Cậu yên tâm, từ nay sẽ không như vậy nữa."

 

Ánh mắt Khương Diệc lướt qua người Thương Lộc, đánh giá cô vài lần. Sắc mặt hắn có chút thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn trở lại vẻ lạnh nhạt, chỉ nói: "Được, cậu nói vậy thì cứ vậy đi."

 

Hắn có chút bực bội, cũng không muốn ở lại đây lâu thêm, xoay người bước đi về hướng khác.

 

Vốn đã đến đây rồi, nhưng đứng ở sảnh quá lâu cũng không hay, thế nên Khương Diệc không rời đi ngay mà định ra ngoài hít thở một chút, chờ đến khi buổi lễ chính thức bắt đầu rồi quay lại.

 

Thương Lộc khẽ thở phào, nhưng ánh mắt vẫn theo thói quen dõi theo bóng lưng Khương Diệc.

 

— "Này." Trì Yến đặt một tay lên vai Thương Lộc, cùng cô nhìn theo bóng dáng anh, nghĩ mãi không hiểu: "Tớ hỏi thật nhé, rốt cuộc cậu thích cậu ta ở điểm nào vậy?"

 

Cậu lại thua kém Khương Diệc ở điểm nào?

 

Thương Lộc chỉ đáp: "Cậu không hiểu đâu."

 

Trì Yến nhướng mày: "Cậu không nói thì sao tớ biết được?"

 

Nhìn dáng vẻ tò mò của Trì Yến, Thương Lộc nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cũng không phải chuyện gì to tát không thể nói, liền bảo: "Được rồi, tớ kể cho cậu nghe nhé."

 

Cô nâng chén trà nóng, nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi kể về những chuyện trong quá khứ.

 

Cô kể về khoảng thời gian mình bị nhốt, về việc Khương Diệc mang sữa và bánh quy đến cho cô, cùng cô viết giấy chuyện trò, còn cả thói quen ôm thú bông mỗi tối mới có thể ngủ được.

 

Cuối cùng, Thương Lộc nói: "Cũng từ lúc đó, tớ mới muốn được gần cậu ấy hơn một chút, lại gần thêm một chút. Nhưng giờ tớ đã trưởng thành, cũng nghĩ thông suốt rồi. Cảm kích không có nghĩa là thích, thế nên hôm nay tớ mới buông tay."

 

Chờ mãi không thấy Trì Yến đáp lại, Thương Lộc khó hiểu ngẩng đầu nhìn.

 

Chàng trai trẻ không biểu lộ cảm xúc gì, hoặc có lẽ đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

 

Giọng cậu hơi khàn đi, hỏi: "Cậu chắc chắn cậu bé năm đó là cậu ta sao?"

 

Thương Lộc không nghĩ ngợi gì, lập tức đáp: "Khoảng thời gian đó chỉ có cậu ấy đến nhà tôi, hơn nữa tớ từng hỏi rồi, cậu ấy không phủ nhận."

 

— Cùng ngày hôm đó, sau lễ tang của Thương Ngạn, khách khứa đều bàn tán về hai chuyện kỳ lạ.

 

Tiểu thiếu gia nhà họ Trì và tiểu thiếu gia nhà họ Khương—hai người con trai duy nhất của hai gia tộc—lại đánh nhau ngay trong sân.

 

Trong đó, cha của Trì Yến cũng góp một phần công lao. Khi phát hiện con trai mình chiếm thế thượng phong, ông liền ngăn cản những người định can ngăn, nghiêm túc nói: "Người nhà họ Khương không có ở đây, nếu chúng ta xen vào chuyện của đám nhỏ thì chẳng khác nào nhà họ Trì ức hiếp người ta."

 

Thế nên cuối cùng, Khương Diệc bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, gần như không nhận ra nổi. Còn Trì Yến, ngoài một cú đấm bị lệch khiến mu bàn tay bị cắt bởi một viên đá thì chẳng bị thương tích gì đáng kể.

 

Khi tất cả khách khứa đều nghĩ rằng "màn kịch hay" đã kết thúc, trên lầu đột nhiên vang lên tiếng kêu r3n.

 

Ngay sau đó, hai người đàn ông hơn hai mươi tuổi ôm mặt chạy xuống, vừa chạy vừa hét: "Thương Mộ! Thương Mộ điên rồi!"

 

Hai phút sau.

 

Thương Mộ cùng một chàng trai trẻ khác, mặt mũi cũng bầm dập không kém, khập khiễng bước xuống lầu. Tất nhiên, bản thân anh ấy trông cũng khá thảm hại, chẳng tốt đẹp hơn là bao.

 

Ở cửa, một bên là Khương Diệc bị thương, một bên là Trì Yến mặt không cảm xúc. Trong phòng, những kẻ vừa đánh nhau đều chật vật không kém. Không khí bỗng trở nên kỳ quái, khách khứa nhìn nhau, không biết có nên rời đi hay không.

 

Nguyễn Âm bước đến, nắm lấy tay Thương Lộc, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, tin tưởng anh trai em."

 

Lúc này, có người để ý thấy ba kẻ bị đánh trong phòng dường như đều là anh em họ bên nhánh phụ của nhà họ Thương.

 

Trong đó, một chàng trai trẻ nhất, đứng bên cạnh Thương Mộ, loạng choạng chạy về phía cha mình, hoảng hốt cầu cứu: "Ba! Anh ta đánh con! Còn đánh cả các anh con nữa!"

 

Thương Mộ quả thực trông như một kẻ điên, ra tay hoàn toàn không biết nặng nhẹ, khiến ba người kia sợ đến mức không dám đánh trả, chỉ có thể cố gắng tránh né.

 

Người mà bọn họ cầu cứu cũng được xem là thúc thúc của Thương Mộ, nhíu mày hỏi:
"Tiểu Mộ, có chuyện gì vậy? Đây đều là anh họ của cháu, sao lại làm thế?"

 

Những vị khách khác cũng không còn tâm trí để xem náo nhiệt bên viện Khương Diệc và Trì Yến, dù gì đó cũng chỉ là một trận đấu tay đôi. Còn ở đây lại là ba chọi một, mà xem chừng người thắng vẫn là Thương Mộ?

 

Ngay cả Trì Yến cũng không để ý đến Khương Diệc nữa, thò đầu ra cửa sổ hóng chuyện.

 

Thương Mộ lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt đã vỡ nát đến mức không thể sửa chữa, giọng điềm tĩnh: "Ban đầu cháu chỉ có ý tốt, mời ba anh họ lên uống trà. Không ngờ họ lại làm hỏng món di vật quan trọng nhất của cha cháu. Vậy mà chẳng ai chịu nhận lỗi, cho nên..."

 

Có một số chuyện không cần nói hết, khách khứa tự khắc hiểu ra.

 

"Phá hủy di vật của người đã khuất ngay trong tang lễ, thật quá đáng mà."

 

"Đừng nói đứa nhỏ này, nếu là tôi, tôi cũng ra tay rồi."

 

"Anh em trong nhà mà có thể làm vậy sao? Hai đứa nhóc này thật đáng thương."

 

Ba thiếu niên bị đánh tất nhiên không phục, tranh nhau giải thích: "Anh ta nói dối! Bọn con hoàn toàn không động vào cái đồng hồ đó. Anh ta cố ý, anh ta đang trả thù bọn con!"

 

"Vậy sao?" Thương Mộ nhìn chằm chằm bọn họ, chậm rãi hỏi: "Nếu tôi trả thù các người, chẳng lẽ các người đã làm gì sai sao?"

 

Bị ánh mắt của Thương Mộ khóa chặt, ba người trong chớp mắt cứng họng.

 

Họ có thể trả lời thế nào đây?

 

Trước khi Thương Mộ ra tay, anh ta chỉ nói một câu: "Các người bắt nạt em gái tôi quá đáng rồi." Nhưng bây giờ, nếu đào sâu chuyện này, rõ ràng họ không có lý, chi bằng cứ để mọi chuyện kết thúc ở đây.

 

Người lớn tuổi nhất trong ba người lên tiếng: "Có thể là do bọn tôi không chú ý, bọn tôi không cố ý đâu."

 

Cuối cùng, cả ba đều bị người lớn bắt ép cúi đầu xin lỗi Thương Mộ, sau đó chật vật rời đi.

 

Thương Lộc nhìn chiếc đồng hồ trong tay anh trai, môi mím chặt.

 

Cha không còn chiếc đồng hồ này, nó là của Thương Mộ.

 

Anh cố tình làm vậy.

 

Đúng lúc này, Nguyễn Âm nhìn về phía Thương Mộ, dịu dàng hỏi: "Không có gì muốn nói với em gái sao?"

 

Thương Mộ bước tới, cúi đầu nhìn Thương Lộc: "Tối hôm đó, lúc em phát sốt, em đã nói hết rồi. Xin lỗi, anh không phải một người anh trai tốt, để em phải chịu ấm ức."

 

Câu nói này khiến suy đoán trong lòng Thương Lộc hoàn toàn được xác nhận.

 

Quả nhiên, Thương Mộ đang dạy dỗ mấy người anh họ kia.

 

Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp.

 

Thương Lộc đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào vết sưng đỏ trên trán Thương Mộ, khẽ hỏi:
"Đau không ạ?"

 

Thương Mộ lắc đầu.

 

Nguyễn Âm mỉm cười, nắm lấy tay hai anh em đặt vào nhau: "Được rồi, thu dọn một chút rồi về thôi. Hôm nay chị mệt quá, muốn nghỉ sớm. Lộc Lộc, giúp anh trai băng bó vết thương được không?"

 

Thương Lộc ngoan ngoãn gật đầu.

 

Cùng lúc đó, bên ngoài viện.

 

Trì Yến chống tay lên cửa sổ, cúi xuống nhìn vết máu trên nắm tay mình, khẽ cười.

 

Giây tiếp theo, cổ áo cậu bị túm lấy.

 

Giọng nói đầy vui vẻ của ba Trì vang lên: "Ha ha! Ba vừa mới gọi điện mách mẹ con rồi đấy. Bà ấy tối nay về ngay, con đánh nhau hả? Xong đời rồi, chuẩn bị tinh thần bị đánh đi!"

 

Trì Yến: "... Ba có thể đừng mách lẻo được không?"

 

 

Buổi tối.

 

Thương Lộc bôi thuốc mỡ lên vết thương trên tay Thương Mộ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

 

Thương Mộ đưa bàn tay có chút lạ lẫm xoa đầu Thương Lộc, nói: "Sau này nếu có ai dám bắt nạt em, nhất định phải nói với anh trước."

 

Nguyễn Âm bưng hai chén chè bước đến, cười nói: "Mau nếm thử tay nghề của chị đi, công thức mới nghiên cứu đấy."

 

Thương Lộc vui vẻ reo lên một tiếng, lập tức ngồi xuống cầm thìa, vừa ăn vừa khen tay nghề của Nguyễn Âm. Hai người trò chuyện vô cùng hào hứng.

 

Khóe môi Thương Mộ hơi nhếch lên, anh nói: "Hai người thân thiết thật đấy."

 

"Tất nhiên rồi, em thích em gái, em gái cũng thích em mà." Giọng Nguyễn Âm dịu dàng, mang theo chút cưng chiều, còn tiện tay lau vệt chè dính trên khóe môi Thương Lộc. Sau đó, chị ấy nhìn sang Thương Mộ, "cảnh cáo" nói: "Nếu một ngày nào đó anh không thích em nữa hoặc không còn thương em gái, em và em gái sẽ cùng nhau đuổi anh ra ngoài đấy, nhớ chưa?"

 

Thương Mộ rất phối hợp đáp: "Được, anh sợ lắm, tuyệt đối không dám đâu."

 

"Phụt ——"

 

Thương Lộc bật cười. Khi cả Thương Mộ và Nguyễn Âm cùng nhìn sang, cô chợt thấy ngượng, vội cúi đầu.

 

Thương Mộ hỏi: "Em cười cái gì?"

 

Thương Lộc cúi đầu khuấy chén chè, khẽ nói: "Bỗng nhiên cảm thấy tình yêu và hôn nhân có lẽ không đáng sợ đến thế."

 

Nếu giống như anh trai và chị A Âm, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.

 

Thương Mộ lập tức nghiêm túc, dặn dò: "Em đang học lớp 12, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, tập trung vào việc học đi, biết chưa? Anh nghe nói em muốn thi vào học viện biểu diễn gì đó, đã qua kỳ thi chưa?"

 

Thương Lộc đáp: "Kỳ thi cấp tỉnh đã qua rồi, nhưng em còn phải thi vòng tuyển chọn của trường, sau Tết mới bắt đầu ạ."

 

Kỳ thi cấp tỉnh? Vòng tuyển chọn? Cái gì vậy?

 

Hai từ này khiến Thương Mộ cau mày, vì anh hoàn toàn không hiểu.

 

Vẫn là Nguyễn Âm nhanh nhẹn tra cứu trước rồi giải thích cho anh.

 

Nghe xong, Thương Mộ nói ngay: "Anh thấy điểm các môn văn hóa của em cũng không tệ, chắc giáo viên chuyên ngành ở trường em cũng tương tự thôi. Ngày mai anh mời hai thầy dạy diễn xuất chuyên nghiệp về dạy kèm cho em."

 

"Dạ." Thương Lộc vui vẻ đồng ý, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Âm, hai người cùng bật cười.

 

Năm nay Tết đến sớm hơn mọi năm. Thương Lộc, Thương Mộ và Nguyễn Âm cùng nhau đón một cái Tết thật ấm áp.

 

Thương Lộc là học sinh lớp 12, hai tháng đầu năm mới trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày tựu trường.

 

Ngay ngày đầu tiên của học kỳ mới, cô đã chứng kiến một chuyện không vui.

 

Một nữ sinh có vẻ ngoài vô cùng đáng yêu tỏ tình với một nam sinh khá bình thường. Nhưng cậu ta không những từ chối mà còn để đám bạn đứng bên cạnh cười cợt, chế nhạo cô gái:

 

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
"X ca nhà tao chỉ thích hoa khôi của trường thôi!"

 

Cô gái tội nghiệp ngồi co ro sau cánh cửa, lặng lẽ khóc khi nghe những lời cay độc ấy. Rõ ràng đám nam sinh kia cố tình nói những câu khó nghe để khiến cô ấy tổn thương.

 

Vốn dĩ Thương Lộc không định can dự vào chuyện của người khác, nhưng cảnh tượng đó làm cô không nhịn được, khẽ cười lạnh, hỏi:

 

"Ồ? X ca thích hoa khôi trường á?"

 

Nam sinh nọ theo phản xạ đáp ngay: "Ừ, Thương Lộc chứ ai! Mặt mũi xinh đẹp, eo nhỏ..."

 

Cậu ta nói đến đây mới giật mình nhận ra có gì đó không đúng, cả nhóm lập tức quay sang nhìn Thương Lộc.

 

Thương Lộc đưa hai tay lên che mặt, qua kẽ tay dường như có chút thẹn thùng, ngước mắt nhìn nam sinh kia, hỏi:

 

"Vậy... cậu thích tôi à?"

 

Cả nhóm nam sinh lập tức nuốt nước bọt. Gã cầm đầu còn không giấu nổi vẻ sung sướng, cứ tưởng hôm nay mình gặp vận đào hoa, cười tít mắt nhưng vẫn giả vờ điềm tĩnh nói: "Thương Lộc, hay là... chúng ta làm bạn nhé?"

 

Thương Lộc bỏ tay xuống, hờ hững nói:

 

"Ha. Làm bạn với tôi á? Nhà cậu không có gương sao? Nếu tôi đứng cạnh loại người như cậu, sau này ai còn dám nghĩ tôi là hoa khôi trường nữa? Đúng là cóc ghẻ mà cũng mơ ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức à?"

 

Nam sinh nọ trong khoảnh khắc còn đang tưởng tượng cảnh mình và Thương Lộc trở thành tâm điểm ngưỡng mộ của cả trường, vậy mà chỉ sau vài câu đã bị cô kéo về thực tại.

 

Cậu ta tất nhiên tức giận, nhưng cũng biết gia thế của Thương Lộc không phải dạng vừa, lúc này không thể đắc tội. Chẳng còn cách nào khác, chỉ đành xấu hổ, tức tối ném lại vài câu rồi bỏ đi.

 

Thương Lộc quay lại nhìn nữ sinh đang cúi đầu khóc, rút một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy:

 

"Đừng khóc nữa. Tớ thấy cậu rất xinh đẹp, cậu ta không xứng với cậu đâu."

 

Nữ sinh đón lấy khăn giấy, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ, lấp lánh nước mắt nhìn Thương Lộc.

 

Cô ấy hơi tròn người, mắt cũng nhỏ, khóc lên lại càng nhỏ hơn.

 

Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, nữ sinh ấy lập tức cúi gằm xuống, tiếp tục lau nước mắt.

 

Thương Lộc: "!"

 

Aaaa đáng yêu quá! Vẫn là mắt một mí đẹp nhất! Quả thật hoàn hảo!

 

Đáng ghét! Không thể nhìn nữa! Cô sợ mình sẽ không giữ được bình tĩnh.

 

Thế là Thương Lộc quay người rời đi, lúc này vẫn nên để cô gái kia có không gian riêng một chút.

 

Cô gái khóc một hồi, cảm thấy cảm xúc đã lắng xuống, liền ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn..."

 

Hả?

 

Người đâu mất rồi?

 

Nhưng những người có duyên rồi cũng sẽ gặp lại.

 

Ngày Lễ Tình Nhân, Thương Lộc giành được phần sườn heo chua ngọt cuối cùng trong căng tin. Khi vừa cầm lấy chén nhỏ, cô gái bên cạnh bỗng gọi: "Thương Lộc, tớ... cậu..."

 

Cô gái lắp bắp mãi mà không thể nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng chỉ biết cúi đầu đầy lúng túng.

 

Thương Lộc nhận ra đây chính là cô gái mà mình đã gặp hôm trước. Vì vậy, cô thoải mái đặt chén sườn heo chua ngọt vào khay thức ăn của cô ấy, nói: "Tớ hiểu rồi, cho cậu đấy."

 

Lúc trước, khi không thể lấy được phần sườn heo chua ngọt, cô cũng từng ước có thể chia một nửa từ chén của người khác.

 

Nói xong, Thương Lộc xoay người bước về phía bàn mình.

 

Ngoài những lúc Trì Yến đến tìm, phần lớn thời gian Thương Lộc đều ăn cơm một mình.

 

Nhưng lần này, có một khay thức ăn được đặt xuống trước mặt cô.

 

Cô gái vừa nãy ngồi xuống, lấy hết can đảm nhìn Thương Lộc rồi hỏi: "Tớ có thể... làm bạn với cậu không?"

 

Thương Lộc hơi bất ngờ, nhưng vẫn đáp: "Được chứ."

 

Cô gái này siêu xinh xắn, đáng yêu, cô rất thích.

 

Thế là Thương Lộc chủ động đưa tay ra: "Tớ là Thương Lộc, thương trong Thương nhân, Lộc trong tuần lộc."

 

Cô gái cũng đưa bàn tay tròn trịa, mềm mại của mình ra bắt lấy tay cô, nói: "Tớ là Lâm Nhan Nhan, Lâm trong rừng cây, Nhan trong nhan sắc."

 

 

Thoáng chốc đã đến sinh nhật của Thương Lộc. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô tổ chức sinh nhật.

 

Nguyễn Âm kéo theo Thương Mộ, hai người cùng nhau tự tay trang trí ngôi nhà thật ấm áp, khắp nơi đều là bóng bay và thú bông.

 

Thương Lộc chỉ mời hai người bạn, chính là Lâm Nhan Nhan và Trì Yến.

 

Sáng sớm, Lâm Nhan Nhan đã đến nhà Thương Lộc, mang theo một chiếc váy công chúa vô cùng lộng lẫy và xinh đẹp làm quà sinh nhật.

 

Thương Mộ tặng cô một căn hộ gần Học viện Kịch nghệ Đế Đô, thẳng thắn nói: "Sang năm thi đỗ rồi thì không cần ở ký túc xá nữa."

 

Nguyễn Âm thì chuẩn bị cho Thương Lộc một bộ trang điểm đầy đủ, lo trước cho kỳ thi nghệ thuật sau này.

 

Rất nhanh, Trì Yến cũng đến.

 

Quà sinh nhật cậu ấy chuẩn bị vô cùng bí ẩn, là một chiếc hộp thật to được bọc kín nhiều lớp, còn dặn phải đợi đến khi về nhà mới được mở ra.

 

Thương Lộc bất đắc dĩ nhưng vẫn đồng ý, không quên cảnh cáo: "Nếu bên trong có gì dọa người thì cứ chờ xem."

 

Trì Yến lười biếng nói: "Làm ơn đi, đại tiểu thư, có thể tin tưởng nhân phẩm của tớ một chút được không?"

 

Thương Lộc lắc đầu: "Khó nói lắm."

 

Nguyễn Âm và Thương Mộ cùng nhau bưng món cuối cùng lên bàn, nói: "Ăn cơm thôi."

 

Mọi người vui vẻ ăn bữa trưa cùng nhau.

 

Sau đó, Thương Mộ nói: "Nghe nói hôm nay trùng hợp cũng là ngày kỷ niệm của Học viện Kịch nghệ Đế Đô, có muốn đi xem không?"

 

Thương Lộc phấn khích đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế, hỏi: "Thật sao? Mình có thể đi ạ?"

 

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Thương Mộ, mọi người thay đồng phục của Học viện Kịch nghệ Đế Đô, trà trộn vào hội trường lễ kỷ niệm vào lúc chạng vạng, thậm chí còn ngồi được ở hàng ghế rất gần sân khấu.

 

Mở đầu là bài phát biểu của các lãnh đạo trong ngành, sau đó là những màn biểu diễn của các học viên ưu tú.

 

Trong số đó, có một vở kịch khiến Thương Lộc nổi da gà, ánh mắt cô tràn đầy ngưỡng mộ, càng thêm kiên định với ước mơ được học diễn xuất của mình.

 

Lâm Nhan Nhan đã từng nghe Thương Lộc kể về ước mơ này, cũng như viễn cảnh cô ấy tưởng tượng về cuộc sống đại học.

 

Điều đó khiến Lâm Nhan Nhan cảm thấy vô cùng tươi đẹp. Nếu có thể cùng học đại học với Thương Lộc thì thật tốt biết bao.

 

Lễ kỷ niệm kết thúc.

 

Lúc rời khỏi hội trường, Thương Lộc vô tình va vào một chàng trai đội mũ lưỡi trai, làm chiếc mũ rơi xuống đất.

 

Cô cúi xuống nhặt lên giúp cậu ta, nhưng khi bốn mắt chạm nhau, cô không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi! Đẹp trai quá!"

 

Chàng trai sững người, vội vàng nhận lại mũ, đội lên đầu rồi kéo vành xuống che khuất mặt, nói: "Đừng đùa như vậy."

 

"Tôi không đùa đâu mà." Thương Lộc vừa định nói thêm gì đó thì ánh mắt lại vô tình rơi vào tờ đơn xin bảo lưu kết quả học tập trên tay chàng trai, cô tò mò hỏi: "Cậu định bảo lưu sao?"

 

"Ừ." Chàng trai gật đầu, rồi nói tiếp: "...... Tôi sẽ tham gia khóa huấn luyện thực tập sinh của SN."

 

SN—lò đào tạo thần tượng nổi tiếng nhất, nơi đã sản sinh ra vô số idol hàng đầu trong và ngoài nước.

 

Thương Lộc lập tức động viên: "Cố lên! Nhất định cậu sẽ debut được!"

 

Với chiều cao và ngoại hình này, chắc chắn là sinh ra để làm idol rồi còn gì!

 

"Thương Lộc, cậu đang làm gì đấy?" Trì Yến đi đến, ánh mắt có phần cảnh giác nhìn chàng trai trước mặt, rồi quay sang Thương Lộc nói: "Anh trai cậu đã gặp được bạn rồi, chúng ta cần về thôi."

 

"Không có gì, chỉ trò chuyện một chút thôi." Thương Lộc đáp, sau đó vẫy tay chào chàng trai xem như tạm biệt, rồi đi theo Trì Yến ra ngoài.

 

Chàng trai đội mũ lưỡi trai nhìn theo bóng lưng Thương Lộc, trong lòng khẽ lặp lại cái tên ấy.

 

Thương Lộc.

 

Bạn cô ấy gọi cô ấy là Thương Lộc.

 

Xinh đẹp như vậy, chắc là sinh viên khoa biểu diễn.

 

Nếu có cơ hội gặp lại cô ấy...

 

Cậu sẽ nói cho cô ấy biết mình tên là Dụ Tô, cảm ơn cô ấy vì lời khen và sự cổ vũ hôm nay, cậu sẽ mãi mãi ghi nhớ.

 

 

Sau chuyến đi đến trường hôm nay, Thương Lộc lại càng kiên định hơn với mong muốn trở thành sinh viên của ngôi trường này.

 

Nhưng ngay khi cả nhóm vừa bước ra khỏi cổng trường, họ liền trông thấy một nam sinh trung học mặc đồng phục học sinh phía trước đang cắm đầu chạy như điên, còn mẹ cậu ta thì hùng hổ đuổi theo phía sau.

 

Nam sinh vừa chạy vừa gào khóc như sói tru:

 

"Đừng đuổi theo con! Con không về nhà đâu! Hãy để con đi! Làm thần tượng chính là ước mơ đời con!"

 

Còn mẹ cậu ta thì giơ chiếc dép lê lên, vừa đuổi theo vừa mắng:

 

"Ra nước ngoài làm thực tập sinh? Còn đòi xuất ngoại? Mày sống đến giờ đã từng ra khỏi tỉnh chưa hả? Tao thấy mày sắp bị lừa bán đi rồi!"

 

Một người chạy, một người đuổi, không ai chịu nhượng bộ.

 

Ban đầu, Thương Lộc chỉ định đứng xem náo nhiệt, nhưng rồi lại phát hiện trên mặt đất có một tấm thẻ học sinh bị rơi. Cô đành giơ tấm thẻ lên, vừa chạy theo vừa gọi lớn:

 

"Diệp Lục! Học sinh lớp 10A7, Diệp Lục! Em làm rơi thẻ học sinh rồi này!" (Ồ vậy là bạn Diệp nhỏ hơn bạn Lộc 2 tủi he)

 

......

 

Tất nhiên, cuối cùng Thương Lộc vẫn không thể đuổi kịp.

 

Cô vốn nghĩ mình đã chạy rất nhanh, nhưng tốc độ của hai mẹ con này quả thực không giống người bình thường.

 

Cậu nhóc kia cần gì phải làm thần tượng? Đi thi điền kinh mang vinh quang về cho đất nước chẳng phải tốt hơn sao????

 

Cũng may ngôi trường cấp ba đó chỉ cách đây vài phút đi bộ, họ liền mang thẻ học sinh đặt ở phòng bảo vệ rồi quay về nhà.

 

Sau một ngày vui chơi, ai nấy cũng đều mệt nhoài.

 

Sau khi tắm rửa xong, Thương Lộc bắt đầu mở quà của Trì Yến.

 

Bên trong chiếc hộp là một con thú bông khổng lồ, giống hệt con mà cô đã ôm ngủ suốt mấy năm nay, chỉ khác về kích thước.

 

Trên đời này thật sự có sự trùng hợp đến vậy sao?

 

Thương Lộc lôi con thú bông lớn ra khỏi hộp, phát hiện túi quần áo của nó nhét đầy bánh quy, toàn bộ đều là cùng một hương vị, cũng chính là loại mà cậu bé năm xưa đã đưa cô.

 

Ngoài ra, còn có một mẩu giấy ghi chép tay.

 

【Chúc mừng sinh nhật, Thương Lộc.

 

Hy vọng sang tuổi mới, cậu có thể sống vui vẻ hơn, cũng phải nhìn cho kỹ một chút, đừng nhận nhầm người nữa.

 

Ngày mai cùng nhau đi học nhé? Nếu đồng ý thì trả lời 1, tớ sẽ qua đón cậu.】

 

Thương Lộc cúi đầu, siết chặt con thú bông vào lòng.

 

Một lúc lâu sau, cô lấy điện thoại ra, nhắn tin trả lời Trì Yến.

 

【2】

 

Bên kia hồi đáp ngay lập tức.

 

【Hiểu rồi, hai ngày nữa gặp lại】

 

 

Ngày hôm sau.

 

Trì Yến vẫn thản nhiên nhận lấy cặp sách của Thương Lộc, dù đang bị ánh mắt như muốn giết người của Thương Mộ nhìn chằm chằm, rồi nói: "Đi thôi."

 

Tối qua Thương Lộc ngủ quá muộn, giờ phút này vẫn còn mơ màng, vừa lên xe đã gục đầu ngủ luôn.

 

Trì Yến đưa tay đỡ lấy vai cô, có chút ngượng ngùng điều chỉnh tư thế để cô có thể tựa vào vai mình thoải mái hơn.

 

Khóe môi cậu rõ ràng hơi nhếch lên, nhưng đến khi cô gái nhỏ tỉnh dậy, ánh mắt còn ngái ngủ nhìn cậu, cậu lại kiêu ngạo nói: "Vai tớ bị cậu đè đến đau rồi."

 

Thương Lộc tưởng thật, cho rằng lúc ngủ mình đã vô thức dựa vào cậu, nhưng vì quá mệt, cô dứt khoát lại nghiêng người dựa vào lần nữa.

 

Trì Yến hơi sững người, giơ tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô, ngoài miệng lại hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

 

"Đã dựa rồi thì dựa luôn đi, để tớ ngủ thêm chút nữa."

 

Thương Lộc nói xong, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

 

Bốn tháng sau, kỳ thi đại học kết thúc.

 

Thương Lộc cầm trên tay thư báo trúng tuyển của Học viện Hý kịch Đế Đô, hớn hở gọi điện thoại chia sẻ với Trì Yến.

 

Trì Yến nói: "Tối nay cùng nhau đi ăn mừng, gọi cả Lâm Nhan Nhan nữa."

 

Thương Lộc có chút khó xử, lắc đầu: "Không được rồi, dạo này Nhan Nhan đang giảm cân. Cô ấy cũng muốn thi lại vào ngành diễn xuất, nói từ nay về sau bữa tối mà trên 500 calo thì đừng gọi cô ấy."

 

Lâm Nhan Nhan đỗ vào một trường đại học bình thường trong khu vực, nhưng không hài lòng với kết quả này, quyết định ôn thi lại.

 

Trì Yến hơi tò mò hỏi: "Sao cậu lại muốn học diễn xuất?"

 

"Vì muốn trải nghiệm thật nhiều cuộc đời khác nhau." Thương Lộc chống tay lên má, ánh mắt lấp lánh, như đang mơ về tương lai tươi đẹp: "Mơ ước của tớ là trở thành một diễn viên xuất sắc như Tưởng Tinh, có thể hợp tác với một đạo diễn tài năng như Tống Trạch Khiêm."

 

Trì Yến nhìn cô, nhẹ nhàng động viên: "Rồi sẽ có ngày đó."

 

Thương Lộc bỗng nhiên bĩu môi, có chút bất mãn: "À phải rồi, mấy hôm nay Khương Diệc lại đến tìm tớ, phiền muốn chết."

 

"Biết rồi, để tớđi nói chuyện với cậu ta." Trì Yến cười nhạt, hờ hững nói: "Cùng lắm lại cho cậu ta ăn đòn."

 

"Không được!" Thương Lộc lập tức ngăn cản, nghiêm túc nói: "Không được động tay động chân, lỡ cậu cũng bị thương thì sao. Tớ có cách khác."

 

"Hửm?" Trì Yến nheo mắt, có chút tò mò: "Cách gì?"

 

Thương Lộc nghiêm túc trả lời: "Nhan Nhan dạy tớ, chỉ cần tìm một người bạn trai ưu tú hơn, Khương Diệc sẽ thấy xấu hổ mà tự biết đường rút lui!"

 

"Đúng là một cách hay." Trì Yến tỏ ý tán thành, rồi hỏi tiếp: "...... Vậy cậu định tìm ai?"

 

Người thích hợp nhất, chẳng phải ngay trước mắt hay sao?

 

Thương Lộc hào hứng kể: "Nhan Nhan bảo trong trung tâm nghệ thuật chỗ cô ấy có nhiều anh chị khoá trên của Học viện Kịch nghệ Đế Đô làm trợ giảng, trong đó có một người tên Hứa Tắc lớn hơn bọn mình một khoá, cực kỳ đẹp trai! Kiểu nam thần lạnh lùng, ít nói, nhưng rất nhiều nữ sinh thầm thích anh ấy..."

 

Cô còn chưa nói hết câu thì cuộc gọi video đột nhiên bị cắt ngang.

 

Trì Yến chưa từng bao giờ ngắt máy giữa chừng, khiến Thương Lộc phải kiểm tra lại xem có phải mạng nhà mình gặp vấn đề không.

 

Hai phút sau, có tiếng gõ cửa phòng cô.

 

Thương Lộc đứng dậy ra mở cửa. Khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt, cô sững lại, ngạc nhiên hỏi: "Trì Yến? Sao cậu lại ở đây?"

 

Tháng trước, nhà họ Trì vừa mua một căn biệt thự gần nhà Thương Lộc, nên giờ đây hai người họ miễn cưỡng cũng xem như hàng xóm.

 

Cô còn chưa nói xong thì đã bị chàng trai trước mặt kéo vào lòng.

 

Mùa hè vốn oi bức, nhưng có lẽ do nhiệt độ điều hoà trong nhà hơi thấp, phản ứng đầu tiên của Thương Lộc không phải đẩy ra mà là vô thức muốn ôm lại anh.

 

Khi nhận ra suy nghĩ của bản thân, mặt cô lập tức nóng bừng.

 

Trì Yến cúi đầu, vòng tay ôm chặt cô hơn chút nữa, giọng trầm ấm: "Có sẵn người đây rồi, không cần phiền đến ai khác nữa. Thương Lộc, tớ thích cậu."

 

Lời nói thẳng thắn, chân thành, như thể cậu đã không muốn che giấu tình cảm này thêm nữa.

 

Thương Lộc vươn tay ôm lấy Trì Yến, giọng nói khẽ khàng: "Vậy thì, phiền cậu rồi, bạn trai."

 

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên một tiếng gầm giận dữ.

 

"Trì Yến????????? Thằng nhãi này! Buông tay! Mau buông em gái tao ra!"
***

 

Thanh xuân tiếc nuối đã được bù đắp~~ Truyện chính thức kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.