17 tuổi, Thương Lộc không chỉ có gia thế vững vàng, vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn luôn đứng đầu trong bảng xếp hạng thành tích, khiến cô trở thành nhân vật nổi bật trong trường.
Trên diễn đàn của trường có một bài đăng hàng nghìn bình luận, tiêu đề là: "Nếu có được cuộc sống như Thương Lộc, hẳn sẽ chẳng còn phiền muộn gì."
Nhưng thực tế, Thương Lộc lại có một nỗi phiền muộn lớn, đến nay vẫn khiến cô bối rối—đó là dù ngay cả anh trai hay những nam sinh có thiện cảm với cô cũng đều chẳng mấy để tâm đ ến cô.
Cô thực sự rất thích trò chuyện, nhưng lại thường xuyên cảm thấy cô đơn vì chẳng nhận được hồi đáp.
Dù vậy, Thương Lộc không hề nản lòng. Trong năm nay, cuối cùng mối quan hệ giữa cô và anh trai cũng có sự thay đổi.
Anh trai cô có bạn gái. Gần đây, anh không chỉ chủ động nói chuyện với cô, quan tâm cô hơn, mà còn mang quà về cho cô.
Nhờ một sự tình cờ, Thương Lộc gặp được bạn gái của anh trai, chị ấy bảo cô gọi chị ấy là "chị A Âm".
Trong mắt Thương Lộc, chị A Âm là cô gái dịu dàng và xinh đẹp nhất trên đời. Đối phương chẳng hề khó chịu với việc cô cứ bám theo, ngược lại còn nhẹ nhàng trò chuyện cùng cô.
Chị A Âm khuyên cô nên chăm chỉ học tập, nói rằng nếu cô thi đậu đại học, hè năm sau có thể đến chỗ cô ấy chơi.
Nhà A Âm ở vùng quê, nơi đó có suối nước trong veo và hồ nước xanh biếc. Nếu Thương Lộc thích, có thể cùng cô ấy câu tôm cá ở hồ hoặc lội xuống ao bùn đào củ sen.
Nghe A Âm kể về cuộc sống ở đó, Thương Lộc đầy mong chờ, liền hỏi:
"Chị, sau này chị sẽ kết hôn với anh trai em chứ?"
A Âm đỏ mặt, nhưng vẫn mỉm cười trả lời:
"Nếu anh ấy yêu chị, chị sẽ rất sẵn lòng."
Thương Lộc thẳng thắn nói:
"Em thích chị, em muốn cùng chị làm người một nhà."
A Âm ôm lấy Thương Lộc, cười nói:
"Chị cũng thích em, cũng mong em làm em gái chị."
A Âm nói cho Thương Lộc biết, Thương Mộ không phải không thích cô, chỉ là tính cách anh ấy trầm lặng, không quen chủ động thể hiện. Nhưng thực ra, anh ấy rất bảo vệ người thân. Nếu cần anh giúp đỡ, cô nên nói thẳng với anh, bởi dù thế nào đi nữa, anh vẫn luôn là anh trai cô.
Trước khi rời đi, A Âm còn hứa hẹn với Thương Lộc rằng đến kỳ nghỉ hè sẽ đến đón cô.
Hôm đó, Thương Lộc vô cùng vui vẻ. Cô quay về phòng, lấy một quyển sổ mới, tự tay làm một tờ lịch năm sau, đánh dấu rõ ràng ngày thi đại học.
Cô muốn cố gắng hơn nữa để đậu vào trường đại học yêu thích, sau đó đến vùng quê chơi cùng chị A Âm.
Trong bữa tối, Thương Mộ nhìn cô đầy khó hiểu:
"Em vui cái gì vậy?"
Thương Lộc chối bay chối biến, nhưng nụ cười trên mặt lại không thể giấu nổi.
Thương Mộ đặt đũa xuống, chuẩn bị lên lầu, nhưng do dự một lúc rồi dừng lại, hỏi cô:
"Ngày mai em có về trường không?"
Thương Lộc gật đầu.
Thương Mộ ném lại một câu:
"Dậy sớm một chút, anh cũng tiện đường đến trường, đừng làm mất thời gian của anh."
Nói xong liền đi lên lầu.
Thương Lộc lập tức hiểu ra—anh trai muốn đưa cô về trường!
Tối hôm đó, cô cài mười cái báo thức để chắc chắn mình sẽ dậy đúng giờ, tránh ngủ quên.
Mãi đến khi đến trường, sau khi xuống xe, Thương Lộc vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh trai ngày càng xa dần, mãi mới lưu luyến bước vào cổng trường.
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần, thời tiết lúc này lại càng lạnh hơn.
Thương Lộc hà hơi vào tay, chỉ mong nhanh chóng vào phòng học để được sưởi ấm.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp bước vào lớp thì đã bị một nữ sinh lớp bên chặn lại.
Cô gái đó nói với Thương Lộc rằng Khương Diệc đang ở lớp của họ, giúp một nữ sinh giải bài tập.
Vừa nghe thấy cái tên "Khương Diệc," Thương Lộc lập tức không kìm được mà bước theo nữ sinh kia, đến cửa lớp để nhìn xem tình hình.
Thương Lộc biết, bản thân thích Khương Diệc, vì cậu ấy từng là người đã mang đến cho cô hơi ấm.
Nhưng khi ghé vào cửa sổ lén nhìn, cô vẫn không thể hiểu được tại sao mình lại hành động quá mức như vậy. Cô thích Khương Diệc, nhưng đâu phải fan cuồng, chuyện này có đáng để cô phải lén lút nhìn trộm như vậy không?
Thương Lộc có chút tự chế giễu bản thân, nhưng khi nhìn thấy Khương Diệc - người trước giờ luôn lạnh nhạt với cô - đang dịu dàng giảng bài cho một nữ sinh khác, cô vẫn không khỏi mím môi.
Tại sao Khương Diệc chưa từng đối xử với cô như thế?
Khương Diệc luôn lễ phép với tất cả mọi người. Dù là người xa lạ nhờ giúp đỡ, cậu ấy cũng sẽ đồng ý. Cậu ấy có ngoại hình đẹp, thành tích tốt, tính cách cũng tốt, thế nên trong trường có vô số nữ sinh thầm thích cậu ấy.
Nhưng duy nhất khi đối diện với cô, Khương Diệc lại luôn tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Cô thật sự đáng ghét đến vậy sao?
Thương Lộc nghĩ mãi không ra, chỉ cảm thấy có chút hụt hẫng, hàng mi cũng dần rũ xuống.
Vào khoảnh khắc đó, môi cô chợt chạm vào thứ gì đó cứng cứng.
Một que kẹo vị vải đậu bên môi cô, kèm theo giọng nói lười biếng của một thiếu niên vang lên:
"Buổi sáng mà làm gì đấy? Nhìn mặt cau có đến mức có thể kẹp chết ruồi rồi kìa. Đại tiểu thư, có chuyện gì không vui à? Nói ra cho tớ vui vẻ chút coi."
Thương Lộc tức giận nhìn người trước mặt, lập tức lùi lại một bước, quát lớn:
"Trì Yến! Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng không?!"
"Được được, tớ sai rồi." Trì Yến nhận sai rất nhanh, sau đó lại đưa que kẹo ra trước mặt cô, hỏi:
"Ăn không? Không ăn thì tớ ăn đấy."
Sắp vào tiết học rồi, Thương Lộc cũng không muốn ăn kẹo. Nhưng que kẹo này vừa nãy đã chạm vào môi cô, nếu để Trì Yến tiếp tục ăn thì có hơi không thích hợp.
Thế là cô giật lấy que kẹo, nhét vào miệng rồi xoay người bước vào lớp.
Kẹo này cũng khá ngon.
Nhìn bóng lưng thiếu nữ, Trì Yến khẽ cười một tiếng, ánh mắt lại hướng về phía phòng học bên cạnh.
Cậu ta đột nhiên mở cửa sổ, hướng vào trong hô lớn:
"Khương Diệc! Mau về lớp dọn ngăn kéo đi, có một con gián bò ra đấy!"
Sắc mặt Khương Diệc khẽ biến đổi, ngay sau đó lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Cô gái đang ngượng ngùng nhìn Khương Diệc, trong mắt chợt lóe lên tia ghét bỏ.
Tất nhiên, khi Khương Diệc kiểm tra kỹ ngăn kéo mà chẳng tìm thấy gì, Trì Yến lại tỏ vẻ hối lỗi chẳng mấy chân thành:
"Xin lỗi, chắc là tôi nhìn nhầm rồi."
Khương Diệc dĩ nhiên không dám nổi giận với cậu ta, chỉ là sắc mặt đen đi mấy phần.
Thương Lộc còn đang ngậm kẹo trong miệng, không nhịn được quay đầu lại nhìn Khương Diệc.
Cậu ấy có vẻ không vui lắm... Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao?
Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ thì chuông vào lớp đã vang lên. Chủ nhiệm bước vào lớp, câu đầu tiên liền nói:
"Thương Lộc? Đã vào giờ học còn ăn kẹo? Ra ngoài đứng phạt ngay!"
Năm nào cũng vậy, cứ gần đến kỳ thi là chủ nhiệm lớp lại đặc biệt cáu kỉnh.
Thương Lộc cắn nốt viên kẹo, ném que vào thùng rác bên cạnh bàn, rồi ngoan ngoãn đứng lên trả lời:
"Vâng ạ."
Không lâu sau, tiếng mắng lại vang lên lần nữa:
"Trì Yến! Cậu bóc bánh mì to đến mức sợ tôi không nghe thấy à? Ra ngoài đứng phạt với cô ấy luôn! Đọc bài sáng thêm một tiết nữa!"
"Dạ thưa cô!" Trì Yến đáp mà không chút do dự, hoặc phải nói là cậu ấy vốn chờ câu này từ lâu, lập tức đi ra bằng cửa sau.
Thấy Trì Yến cũng đi theo ra, Thương Lộc quay đầu đi, không thèm nhìn cậu ta lấy một cái.
Ngay sau đó, cô chợt cảm thấy có thứ gì đó bị nhét vào túi áo mình.
Thương Lộc đưa tay sờ thử, lấy ra một nắm kẹo que, đủ mọi hương vị.
Trì Yến tựa vào tường nhìn cô, ánh nắng rọi lên khuôn mặt điển trai của cậu ta, chậm rãi hỏi:
"Hết giận chưa?"
Thương Lộc bỏ kẹo lại vào túi, đáp:
"Không giận."
Thực ra cô chưa từng giận Trì Yến, cô chỉ đang nghĩ về chuyện của mình thôi.
Cô lại quay đầu nhìn vào lớp học của Khương Diệc, đột nhiên quay sang hỏi Trì Yến:
"Cậu có thích cô gái nào không? À không... ý tôi là, cậu có hình mẫu lý tưởng không?"
Trì Yến ho nhẹ một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
"Chỉ là tớ cảm thấy rất kỳ lạ." Thương Lộc có chút bực bội, lại quay đầu nhìn Khương Diệc một lần nữa rồi nói: "Tớ nghĩ mình thích Khương Diệc, nhưng cứ có cảm giác có gì đó không đúng. Như thể gu của tớ vốn không phải kiểu người có diện mạo như cậu ấy."
Cô ấy dường như thích những chàng trai có đôi mắt nhỏ hơn một chút, càng nhỏ càng tốt. Đôi mắt hẹp dài của Trì Yến đã khiến cô ấy cảm thấy hơi to rồi, huống chi là đôi mắt của Khương Diệc.
Trì Yến vốn đang mỉm cười, nhưng sau khi nghe Thương Lộc nói xong, sắc mặt liền lạnh xuống, hỏi: "Cậu đang muốn nói là, hình mẫu lý tưởng chỉ là hình mẫu lý tưởng, còn tình yêu đích thực mới là tình yêu đích thực, một khi gặp được tình yêu đích thực thì mọi thứ khác đều không còn quan trọng nữa, đúng không?"
Thương Lộc: "......?"
Thì ra là ý này sao?
Nhưng ngẫm kỹ lại, lời của Trì Yến hình như cũng có lý.
Đại sư, tớ giác ngộ rồi!
*
Buổi chiều, tiết thể dục.
Thương Lộc mang theo hộp bánh quy do dì cô làm ngon nhất, lén lút đi tìm Khương Diệc.
Vì Khương Diệc là thành viên hội học sinh nên cậu ấy có một phòng nghỉ riêng. Những tiết trống như thế này, cậu ấy thường trốn ở đây.
Thương Lộc gõ cửa, đợi bên trong lên tiếng đáp rồi mới bước vào.
Khương Diệc vốn đang đọc sách, thấy Thương Lộc thì hơi mất kiên nhẫn, hỏi: "Lại có chuyện gì?"
Thương Lộc giơ hộp bánh quy trong tay lên, nói: "Bánh này ngon lắm, cậu có muốn thử không?"
Khương Diệc không thèm suy nghĩ đã từ chối ngay: "Không cần."
Thương Lộc vẫn không cam lòng, tiến đến gần hơn một chút, đưa hộp bánh quy đến trước mặt Khương Diệc: "Tớ làm cùng với dì ở nhà đấy, thử một miếng đi."
Thật sự rất ngon.
Một ngày cô có thể ăn hết cả hộp, bên ngoài không thể mua được loại bánh quy ngon thế này.
Cô nhớ lần trước Khương Diệc đến nhà mình đã ăn rất nhiều, chắc là cậu ấy thích.
Nhưng lần này, Khương Diệc tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn, thẳng tay hất rơi hộp bánh quy xuống đất, lạnh giọng nói: "Cậu có thể đừng bám theo tớ mãi được không? Tớ khó khăn lắm mới được yên tĩnh một chút."
Nói xong, cậu ấy cũng đặt quyển sách xuống, đứng dậy đi ra ngoài, dường như không muốn ở cùng Thương Lộc thêm một giây nào nữa.
Nhìn những mẩu bánh quy vương vãi trên mặt đất, trong lòng Thương Lộc có chút khó chịu.
Nhưng dường như không phải vì Khương Diệc, mà chỉ là tiếc hộp bánh quy.
Bánh quy ngon như vậy, thế mà lại lãng phí mất rồi.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên giọng nói của Trì Yến, cậu ấy và Khương Diệc hình như đang tranh cãi chuyện gì đó.
Nhưng Thương Lộc không rảnh để bận tâm, cô chỉ ngồi xổm xuống, nhặt từng mẩu bánh quy lên, bỏ lại vào hộp. Đành phải đem vứt đi ở chỗ khác thôi.
Cô vừa đứng dậy thì cánh cửa bị đẩy ra.
Trì Yến vẫn đang mặc đồng phục thể dục, hơi thở dồn dập hơn bình thường, như thể vừa vội vã chạy đến đây.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trì Yến bước nhanh tới, giật lấy hộp bánh quy trong tay cô, vớt mấy miếng nhét vào miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm: "Hương vị không tệ. Của tớ rồi."
Thương Lộc muốn ngăn cản nhưng hoàn toàn không kịp, nhìn thấy cậu ấy ăn còn có vẻ rất hài lòng, cô do dự vài giây rồi vẫn quyết định nói thật:
"Chỗ bánh quy này đều rơi xuống đất rồi, tớ vừa mới nhặt lên định vứt đi."
Trì Yến đang nhai liền khựng lại, đôi mắt vốn không lớn giờ phút này trợn tròn nhìn cô, miệng đầy bánh quy, nhất thời không biết nên nhổ ra hay nuốt xuống.
Nhìn biểu cảm của hắn, khóe môi Thương Lộc không kìm được mà cong lên, cô không hề tỏ ra áy náy mà còn cười nói: "Trì Yến, cậu đúng là có số hưởng nha."
Trì Yến cũng bật cười, nhưng rõ ràng là vì tức giận. Dù vậy, cuối cùng cậu vẫn nuốt bánh quy xuống.
Để bù đắp, cậu đưa ra yêu cầu rằng lần sau Thương Lộc phải mang riêng cho mình một hộp bánh quy.
Thương Lộc dĩ nhiên không đồng ý: "Rõ ràng là cậu tự ý giành lấy bánh của tớ, tớ đâu có cố tình bắt cậu ăn đồ bẩn."
Trong nhà, dì nấu ăn ngon nhất chỉ chịu nghe theo lời cô khi anh trai hoặc cha có mặt. Hiện tại cha đang ở nước ngoài, anh trai thì ở trường học, Thương Lộc căn bản là không sai bảo được bà ấy.
Buổi tối, Khương Diệc bảo Thương Lộc đứng chờ hắn ở cổng trường, nói rằng có chuyện muốn nói với cô.
Thương Lộc bảo tài xế về trước, một mình đứng đợi.
Từ 6 giờ đến 8 giờ, trời tối đen kịt.
Thương Lộc muốn về nhà, nhưng lại sợ Khương Diệc tới không thấy cô.
Mãi cho đến khi trời đổ mưa.
Cơn mưa rất lớn, đến khi Thương Lộc kịp phản ứng thì cả người đã ướt sũng như con gà bị thả vào nồi nước sôi.
Thương Lộc run rẩy trong cơn mưa, cố gắng nép vào mái hiên nhưng gió vẫn thổi mạnh, mưa không ngừng hắt vào người cô.
Không còn cách nào khác, Thương Lộc lấy điện thoại ra, liên tục gọi cho Khương Diệc, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Thương Lộc muốn về nhà.
Cô lạnh quá, không muốn đợi Khương Diệc nữa.
Cô định gọi cho tài xế thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Một chiếc ô bất ngờ che đi cơn mưa đang trút xuống.
Trì Yến đứng trước mặt cô, vẻ mặt đầy tức giận, hỏi: "Giữa đêm thế này cậu đứng đây làm gì?"
Thương Lộc thành thật trả lời: "Chờ Khương Diệc."
Trì Yến không nói gì.
Đây là lần đầu tiên Thương Lộc thấy vị thiếu gia bất cần đời này tỏ ra nghiêm túc như vậy.
Cậu ấy dường như... có chút tức giận?
"Cậu có vấn đề về đầu óc à? Nếu hắn thật sự muốn gặp cậu thì có để cậu chờ đến bây giờ không?" Trì Yến còn định nói thêm gì đó, nhưng khi thấy Thương Lộc khoanh tay ôm vai, lạnh đến mức run lên, cậu khẽ nhắm mắt lại, đè nén những lời muốn nói xuống, chỉ bảo: "Hắn sẽ không đến đâu, lên xe đi."
"Không cần phiền cậu, tớ đợi tài xế nhà tớ đến là được..."
Lời còn chưa dứt, Thương Lộc đã bị Trì Yến túm cổ áo kéo đi như xách một con gà con, thẳng hướng về phía xe của cậu, rồi nhét thẳng vào trong.
Trì Yến cởi áo khoác đưa cho Thương Lộc, mặt không cảm xúc rút điện thoại ra gọi cho Khương Diệc: "Cậu đang ở đâu?"
Đầu bên kia, Khương Diệc nhàn nhã trả lời: "Tất nhiên là ở nhà chơi game rồi, cậu muốn qua đây à?"
Trì Yến lạnh lùng hỏi: "Tôi vừa quay lại trường lấy đồ, thấy Thương Lộc vẫn đứng ở cổng, bảo đang chờ cậu, cậu không đến à?"
"À, chỉ là trò thật lòng hay thử thách thôi, tôi thua cá cược với đám béo kia." Khương Diệc ngáp một cái, có vẻ ngạc nhiên: "Cô ấy vẫn chưa về à? Không đến mức vậy chứ?"
Lần này, Trì Yến không đáp lại, chỉ lạnh lùng cúp máy. Sau đó hắn quay sang nhìn Thương Lộc, hỏi: "Nghe rõ rồi chứ?"
Thương Lộc gật đầu, không nói gì.
Đôi mắt cô dường như hơi đỏ, nhưng vì khuôn mặt ướt mưa, không rõ là do khóc hay không.
Ngay sau đó, Trì Yến rút từ cặp ra một quyển sách giáo khoa, mở ra rồi đặt lên mặt Thương Lộc, dửng dưng nói: "Muốn khóc thì cứ khóc đi."
Thương Lộc không trả lời, cũng không lấy quyển sách xuống, chỉ im lặng đặt tay lên đó.
Trước mắt cô tối sầm lại.
Nhưng cô không khóc, mà đầu óc lại trở nên vô cùng tỉnh táo.
Không đúng.
Cái cảm giác thất vọng khi chờ Khương Diệc dưới cơn mưa vừa nãy dường như đã biến mất. Ngay cả khi nghe hắn nói chỉ là một trò chơi cá cược, cô cũng không thấy đau lòng, chỉ thấy tức giận.
Một cảm giác khó chịu kỳ lạ ngày càng dâng lên.
Nửa tiếng sau.
Xe nhà họ Khương dừng trước cổng trường.
Khương Diệc cũng không biết tại sao mình lại đến đây, có lẽ vì cú điện thoại của Trì Yến làm hắn mất hứng chơi game.
Nhìn cổng trường trống không, Khương Diệc thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy khó chịu.
Thương Lộc không chờ hắn.
Cô ấy thực sự không chờ hắn.
Loại cảm giác phức tạp này khiến hắn không thoải mái chút nào, nhưng hắn chỉ nhìn tài xế, thản nhiên nói: "Về nhà đi."
Đêm khuya.
Thương Lộc nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Nàng mở cuốn nhật ký ra, viết lên đó.
[Mình thích Khương Diệc.]
[..Mình thật sự thích Khương Diệc sao?]
[Mình thích người mắt nhỏ mà!!!]
*
Giờ học.
Khương Diệc thẫn thờ, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Thương Lộc, chợt nhận ra suốt cả cuối tuần rồi, Thương Lộc chưa từng chủ động tìm mình.
Không còn ai ríu rít nói đủ thứ chuyện nhàm chán khi hắn ăn cơm, cũng không còn ai coi mấy món đồ ăn vặt như báu vật rồi mang đến cho hắn.
Tất cả những điều đó khiến Khương Diệc có chút không quen, nhưng hắn cũng không thực sự để tâm.
Năm nay Tết đến sớm, chỉ còn hai ngày nữa là thi xong và được nghỉ. Trong đầu Khương Diệc toàn nghĩ đến kế hoạch cho kỳ nghỉ, cảm thấy Thương Lộc không đến làm phiền mình cũng tốt.
Thương Lộc cố tình phớt lờ Khương Diệc.
Nói cũng lạ, trước đây, cô luôn vô thức chú ý từng cử động của hắn, vậy mà giờ đây, chỉ cần tập trung vào việc học, cả ngày lại chẳng nhớ đến hắn chút nào.
Chớp mắt đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Có lẽ nhờ chăm chỉ học tập dạo gần đây, thành tích của Thương Lộc—trước đây chỉ miễn cưỡng lọt vào top 10—giờ đây đã vươn lên đứng thứ nhất.
Thương Lộc vui vẻ cầm bảng điểm về nhà, nghĩ rằng sang năm, khi chị A Âm đến, cô có thể khoe với chị ấy.
Nhưng rồi, một chuyện ngoài ý muốn đột ngột xảy ra.
Cũng như mọi năm, cha cô luôn đến nơi từng hẹn hò với mẹ để tưởng niệm vào ngày giỗ bà.
Nhưng lần này, khi ông sắp đáp xuống điểm đến bằng máy bay riêng, tai nạn bất ngờ xảy ra. Cuối cùng, chỉ còn lại một thi thể không còn nguyên vẹn.
Nói đơn giản là ông ta đã chết.
Tin tức được truyền về ngay trong ngày, toàn bộ người hầu trong nhà ai nấy đều khóc sưng đỏ mắt.
Thương Lộc ngồi trên sô pha, kỳ lạ nhìn họ nức nở, mơ hồ nhớ rằng mấy hôm trước vẫn còn nghe họ lén lút chê bai cha cô, vậy mà bây giờ lại giả vờ đau khổ đến cực điểm.
Thương Mộ cũng vội vàng từ trường chạy về, bên cạnh có Nguyễn Âm đi cùng.
Thương Lộc nhìn hai người họ, chớp mắt, nước mắt rơi xuống, gọi: "Anh, chị A Âm."
Nguyễn Âm vội vàng lau nước mắt cho cô, ngồi xuống bên cạnh rồi nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô, an ủi:
"Đừng sợ, đừng buồn, chị và anh trai đều ở đây."
Vòng tay của chị ấy rất ấm áp, mang lại cảm giác an lòng.
Thế nhưng, Thương Lộc lại không biết phải nói gì.
Nước mắt cô rơi xuống, nhưng không phải vì đau buồn.
Mà là vì vui sướng.
Có lẽ, trên thế giới này, cô chính là đứa con gái ác độc nhất.
Ngày qua ngày, cô đều mong cha mình sớm chết đi.
Ông trời thực sự đã đáp lại mong ước của cô.
*
Ban đêm.
Thương Lộc sốt cao không hạ. Sau khi bác sĩ riêng đến kê đơn thuốc, ông ta nhanh chóng rời đi, để lại Nguyễn Âm ở bên chăm sóc cô.
Thương Mộ tất nhiên rất lo lắng cho bạn gái, sau khi xử lý xong giấy tờ công ty, anh đến khuyên Nguyễn Âm đi nghỉ ngơi, nhưng cô không đồng ý.
Nguyễn Âm vừa dùng khăn lau cánh tay cho Thương Lộc vừa bất đắc dĩ nói:
"Người hầu trong nhà, em thấy chẳng ai thật sự quan tâm đ ến em ấy cả. Để họ chăm sóc em ấy, em thực sự không yên tâm."
Thương Mộ tiến đến gần, nói:
"Em đi nghỉ đi, anh... anh sẽ trông em ấy."
Nghe vậy, Nguyễn Âm lau nốt cánh tay cho Thương Lộc rồi đắp chăn lại, dặn dò:
"Vậy anh phải giữ lời, bất cứ lúc nào cũng phải có người ở cạnh em ấy."
"Anh biết rồi."
Thương Mộ cầm một chiếc khăn khác, học theo Nguyễn Âm, nhẹ nhàng lau mặt và cổ cho Thương Lộc. Nhìn cô một lát, anh nói:
"Em yên tâm đi, lần trước em ấy bệnh chẳng phải anh cũng từng chăm sóc rồi sao?"
Nguyễn Âm mỉm cười:
"Vậy thì tốt, nếu em ấy tỉnh dậy mà thấy anh, chắc chắn sẽ rất vui."
Sau đó, cô nhanh chóng rời đi, sang phòng Thương Mộ nghỉ ngơi, không muốn quấy rầy thời gian của hai anh em.
Thương Mộ ngồi bên giường, ánh mắt dừng lại trên gương mặt hơi ửng đỏ vì bệnh của em gái.
Thực ra, anh cảm thấy có chút bối rối.
Sự ra đi đột ngột của cha khiến anh trở tay không kịp. Anh đã sắp xếp tạm hoãn việc học, nhưng tin tức này đến ngày mai chắc chắn sẽ không thể giấu được nữa. Khi đến công ty, không biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu kẻ muốn nhân cơ hội này xâu xé Thương gia.
Anh có thể làm tốt không?
Anh thực sự có thể giữ vững cơ nghiệp này sao?
Trên đường trở về, bạn gái đã nắm tay anh, nói rằng đừng sợ. Em gái vẫn chưa trưởng thành, bây giờ người duy nhất em ấy có thể dựa vào chính là anh.
Anh là anh trai. Anh phải bảo vệ em gái mình.
Khi Thương Mộ còn đang mông lung suy nghĩ, cô gái nhỏ đang sốt cao trên giường bỗng nhiên bật khóc.
Cô lúc thì gọi "Mẹ ơi", lúc lại gọi "Anh ơi".
Nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt nhắm nghiền. Giọng nói run rẩy của cô vang lên giữa cơn mê sảng:
"Anh ơi... em sợ lắm... anh ơi... cứu em..."
Lòng Thương Mộ nhói lên.
Anh chưa từng thấy Thương Lộc khóc thảm thiết như vậy. Nhất là lúc này, cô lại đang bệnh, trông vô cùng yếu ớt và đau đớn.
Anh cúi xuống hỏi:
"Em sợ cái gì?"
Dường như nghe thấy có người đáp lại, Thương Lộc mê man mở mắt.
Thương Mộ ngồi ngay bên giường cô—đây là mơ sao?
Không cần quan tâm nữa.
Tất cả những tủi thân kìm nén bấy lâu như tìm được nơi bùng nổ, cô nức nở:
"Em sợ mấy người anh họ... họ lúc nào cũng bắt nạt em... Em rất sợ xem phim kinh dị, vậy mà họ ép em phải xem. Em cũng sợ ba... Ông ấy từng nhốt em vào một căn phòng tối đen, chẳng nhìn thấy gì cả... em sợ lắm..."
Sau đó, cô không còn nói gì mạch lạc nữa, chỉ mơ màng khóc một hồi rồi lại thiếp đi.
Thương Mộ ngây người nhìn cô.
Anh đột nhiên nhớ lại lúc trước, khi đám anh em họ đến nhà, dường như Thương Lộc đã muốn nói gì đó với anh.
Nhưng khi đó, anh vừa bị cha trách mắng vì không chơi được bản nhạc piano, vội vàng đi theo thầy để học nên không đủ kiên nhẫn lắng nghe cô nói hết câu.
Hóa ra... lúc ấy cô đã định nhờ anh giúp đỡ sao?
Bạn gái từng dạy anh phải bảo vệ em gái mình, vậy mà ngay cả khi người ngoài đến nhà bắt nạt Thương Lộc, anh cũng chẳng hề hay biết.
Anh thực sự đã quá tệ.
Thương Mộ lại một lần nữa cầm khăn lau khô những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt Thương Lộc, lẩm bẩm nói: "...... Xin lỗi em."
*
Thương Lộc mơ một giấc mơ rất dài, rất dài. Khi tỉnh dậy, cô chẳng nhớ được gì, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, như thể vừa trút bỏ được rất nhiều gánh nặng.
Mặt trời đã lên cao từ lâu, ánh nắng ấm áp xuyên qua lớp kính chiếu vào trong phòng, khiến cô thoải mái nheo mắt lại.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Thấy cô đã tỉnh, Nguyễn Âm bưng trên tay một bát cháo, dịu dàng hỏi: "Có đủ sức ngồi dậy không? Muốn ăn một chút gì đó không?"
"Dạ." Thương Lộc ngoan ngoãn đáp, rồi ngồi dậy từ trên giường.
Nguyễn Âm ngồi xuống chiếc ghế bên mép giường, từng muỗng từng muỗng đút cháo cho cô.
Thương Lộc cũng ngoan ngoãn há miệng ăn. Đến khi Nguyễn Âm giúp cô lau miệng, cô mới khẽ nói: "Chị A Âm, chị tốt quá."
"Chỉ chị thôi sao?" Nguyễn Âm đặt chiếc bát rỗng sang một bên, mỉm cười dịu dàng. "Anh trai em hôm qua đã ở đây trông em cả đêm, nửa tiếng trước có việc ở công ty mới rời đi đấy. Chị khuyên anh ấy nghỉ ngơi một chút, nhưng anh ấy nói không thể để em ở đây một mình, nhất định phải ở bên cạnh trông chừng."
Thương Lộc sững sờ.
Nguyễn Âm đưa tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô rồi thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng hạ sốt rồi. Nhưng vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt, mau nằm xuống đi."
Thương Lộc ngoan ngoãn nằm xuống, rồi nhìn Nguyễn Âm hỏi: "Chị sẽ rời đi sao?"
Nguyễn Âm khẽ vuốt mặt cô, cười nói: "Anh trai em mấy ngày nay bận rộn lo liệu công việc ở công ty, chị ở một mình cũng chán lắm. Vậy nên mấy ngày tới chị sẽ ở đây, em chịu khó bầu bạn với chị nhé?"
Khuôn mặt Thương Lộc rạng rỡ hẳn lên, cô vui vẻ nói: "Vậy hôm nay em sẽ xem phim cùng chị. Em đã xem rất nhiều phim rồi, chị thích thể loại gì em đều có thể giới thiệu."
Nguyễn Âm tự nhiên đồng ý, mỉm cười nói: "Em vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Ngủ ngoan trước đi, trưa nay chị mang cơm sang cho anh trai em, chiều về chúng ta sẽ cùng xem phim, được không?"
Nguyễn Âm trở về vào buổi chiều, mang theo cả bắp rang và coca cho Thương Lộc, cười nói: "Xem phim mà có bắp rang thì đúng là hoàn hảo nhất, không biết em thích vị gì, nên chị mua loại hỗn hợp, đủ mọi hương vị."
Hôm đó, Thương Lộc đã có một ngày rất vui.
Cô và Nguyễn Âm cùng xem phim hài, cười vang suốt cả buổi, hai người chia sẻ một hộp bắp rang lớn.
Cho đến khi trời tối, người hầu đi vào với vẻ mặt khó hiểu, nhìn hai người họ bằng ánh mắt như không thể lý giải nổi. Thương Lộc cũng vô thức tránh đi ánh mắt của người đó.
Nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Thương Lộc, Nguyễn Âm nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thương Lộc lấy hết dũng khí hỏi: "Chị A Âm, em không thấy buồn chút nào, chị có thấy em đáng sợ không?"
Vừa nói ra câu đó, cô liền hối hận. Người bình thường chắc chắn sẽ không thể hiểu nổi, một đứa con gái vừa mới mất cha, mà hôm sau đã có thể cười nghiêng ngả khi xem phim hài, không phải là quá lạnh lùng sao?
Nguyễn Âm dịu dàng nói: "Chị biết Lộc Lộc của chúng ta là một người ấm áp và lương thiện. Chỉ là có những người không đáng để chúng ta đau lòng, đúng không?"
Nói rồi, chị nhéo nhẹ má cô, kéo cô đứng dậy: "Được rồi, không được khóc nữa, đi theo chị nào."
—
Trên lầu, trong phòng của Thương Mộ.
Thương Lộc nhìn thấy một chiếc túi, bên trong là đủ loại pháo hoa, thậm chí còn có cả pháo trúc.
Nguyễn Âm mỉm cười nói: "Chị biết tình cảnh của các em, chị hiểu được. Anh em cũng thế thôi, sáng nay lúc ra ngoài còn bảo là hận không thể bắn pháo chúc mừng nữa kìa."
Vì một câu bông đùa của Thương Mộ, Nguyễn Âm đã mua về cả đống pháo hoa và pháo trúc. Sau đó, chị cho người hầu lui hết đi, rồi cùng Thương Lộc cầm những cây pháo hoa sặc sỡ bước ra sân.
Nguyễn Âm bật lửa, thổi vào ngọn lửa để giữ cho nó cháy, ánh lửa nhỏ bị gió thổi lay động.
Thương Lộc nhìn chằm chằm vào cây pháo hoa trong tay, cuối cùng cũng châm lửa.
Ánh sáng rực rỡ bắn lên bầu trời, để lại những vệt sáng lấp lánh.
Nguyễn Âm vỗ tay, dịu dàng nói: "Chúc mừng em gái, từ giờ không cần sợ gì nữa. Một cuộc sống mới đang chờ em phía trước."
"Vâng." Thương Lộc gật đầu thật mạnh, giơ cao pháo hoa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Cuộc sống mới, thật sự sắp bắt đầu.
—
Hôm sau, bố mẹ Khương Diệc đến nhà họ Thương. Bề ngoài là để thăm hỏi tình hình của Thương Lộc, nhưng thực chất lại nói những lời như: "Đứa trẻ này thật đáng thương, ba mẹ đều không còn nữa. Sau này, đến cả chuyện kết hôn cũng chẳng có ai lo liệu. Con bé cũng không còn nhỏ nữa, sau này phải biết tự lựa chọn thật tốt."
Nguyễn Âm lập tức hiểu ra ý đồ của họ—muốn hủy bỏ hôn ước. Chị cũng từng nghe Thương Mộ kể Thương Lộc thích Khương Diệc đến mức nào, vậy nên lúc này, một người phụ nữ vốn dĩ luôn ôn hòa như chị lại cảm thấy có chút bức bối, thẳng thắn nói: "Thương tiên sinh còn chưa được an táng, hai vị đã vội vàng phủi sạch quan hệ thế này có phải là hơi sớm không?"
Khương phụ cười lạnh một tiếng: "Hôn ước vốn chỉ là lời nói suông mà thôi. Thời đại bây giờ là gì chứ? Hôn nhân tự do, chuyện của bọn trẻ thì chúng tôi cũng không thể quyết định, ép cưới là phạm pháp đấy."
Trong lòng ông ta, Thương gia bây giờ đã không còn gì đáng để bám víu. Cha mẹ đều mất, chỉ còn hai anh em, dù có tranh giành thì tài sản cũng chẳng còn bao nhiêu. Nhiều năm qua, ông ta luôn phải nhìn sắc mặt của Thương Ngạn, bây giờ cuối cùng cũng có thể hả giận.
Nguyễn Âm còn muốn nói gì đó, nhưng Thương Lộc đã giữ tay chị lại.
Cô nhìn thẳng vào Khương phụ, bình tĩnh đáp: "Bác trai nói đúng, vốn dĩ chỉ là một lời đùa, giống như trò chơi con nít thôi, cháu chưa bao giờ xem đó là thật cả."
Thấy Thương Lộc "hiểu chuyện" như vậy, Khương phụ cũng không tiếp tục làm khó một vãn bối, chỉ nói vài câu khách sáo rồi rời đi.
Nguyễn Âm lo lắng nhìn Thương Lộc, nhưng vẫn dịu dàng an ủi: "Thật ra họ nói cũng có lý, bây giờ là thời đại hôn nhân tự do. Chỉ cần hai người yêu nhau, dù gia đình phản đối cũng chẳng sao."
"Không phải đâu." Thương Lộc lắc đầu.
Lần này, cô có thể khẳng định được tình cảm của mình.
Cô nói: "Tình cảm em dành cho Khương Diệc phần nhiều là sự biết ơn, có một chút thiện cảm, trước đây có lẽ đã từng thích thật. Nhưng bây giờ, em không còn cảm xúc gì với anh ấy nữa."
Chính bản thân cô cũng thấy kỳ lạ.
Sau khi bị bệnh một thời gian, đến khi tỉnh lại, Khương Diệc nhận ra những chấp niệm trước đây bỗng nhiên tan biến hoàn toàn.
Nhưng cô cảm thấy như vậy cũng tốt, cô chỉ muốn sống vì chính mình.
Nguyễn Âm sau khi xác định Thương Lộc không phải đang cố tỏ ra mạnh mẽ thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Em thích đồ ngọt lắm đúng không? Chị rất giỏi làm bánh ngọt đấy, có món gì muốn ăn cứ nói nhé."
Thương Lộc muốn ăn rất nhiều thứ, nhưng không hiểu sao, cuối cùng cô chỉ chọn một hộp bánh quy.
Trong khung chat WeChat, mấy ngày nay có vài người bạn học không quá thân thiết gửi tin nhắn động viên hoặc an ủi cô.
Trì Yến cũng nhắn tin cho cô, chỉ là tin nhắn của cậu ấy có vẻ hơi khác với mọi người.
Vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ đông, cậu ấy liền hỏi cô đã làm xong bài tập chưa.
Thương Lộc thấy thật khó hiểu, bèn tùy tiện trả lời một câu.
Nhưng không ngờ, Trì Yến nhanh chóng bắt chuyện với cô.
Đến khi Thương Lộc nhận ra, cô và Trì Yến đã trò chuyện gần một tiếng đồng hồ.
Sau đó, Trì Yến gửi thêm một tin nhắn:
[Nhà tớ mở hiệu sách, có muốn cùng nhau làm bài tập không?]
Thương Lộc: "......?"
Trong trí nhớ của cô, Trì Yến đâu có chăm học như vậy?
Nhưng khi Nguyễn Âm biết có bạn học rủ Thương Lộc ra ngoài, chị ấy rất ủng hộ, còn nói:
"Lộc Lộc, về nhớ mua trà sữa cho chị nhé?"
Ban đầu, Thương Lộc còn phân vân có nên đi hay không, nhưng nếu chị A Âm đã nói vậy, thì dù chỉ để mua trà sữa, cô cũng phải đi!
Thế là Thương Lộc nhắn tin lại cho Trì Yến.
[Mấy giờ?]
Sáng hôm sau, tại hiệu sách.
Ly trà sữa nóng hổi và đĩa bánh ngọt được đặt trên bàn, Thương Lộc nuốt nước miếng một cách không tự giác.
Chẳng phải nói là đến làm bài tập sao? Sao lại có cả đồ ăn ngon thế này?
Trì Yến lười biếng tựa vào ghế, nói: "Sáng sớm phải ăn chút gì đó mới có sức học chứ."
Thương Lộc cảm thấy cũng có lý, quan trọng hơn là cô không cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, bèn nói: "Vậy... chờ nửa tiếng nữa rồi học."
Nửa tiếng sau.
Trì Yến vỗ đầu một cái: "Giám đốc có nuôi một chú Corgi, cậu thích chó không? Muốn xuống xem không?"
Đôi mắt Thương Lộc lập tức sáng lên, nhưng lại có chút do dự nhìn chồng sách bài tập trên bàn.
Trì Yến cười tủm tỉm: "Nửa tiếng sau nhất định làm."
Thế là Thương Lộc bị thuyết phục, vui vẻ chạy xuống tầng tìm chú chó, chơi đùa rất hăng say.
Nửa tiếng sau.
Thương Lộc luyến tiếc trở lại tầng trên, cầm bút lên.
Nhưng đúng lúc này, Trì Yến bỗng nhiên nhìn về phía nhân viên cửa hàng đang đi ngang qua, hỏi: "Anh chị đang làm gì vậy?"
Trong tay nhân viên là một thùng đầy tiểu thuyết ngôn tình mới nhất, cực kỳ được các nữ sinh yêu thích.
Thương Lộc che miệng lại, phấn khích: "Mấy quyển này khó mua lắm đó!"
Trì Yến lại nói một cách tùy ý: "Cậu thích à? Cứ chọn thoải mái đi."
Nhân viên cửa hàng cũng cười nói: "Đúng rồi, mấy cuốn này bán chạy lắm, chỉ cần bày xuống dưới tầng là hết ngay. Nếu cô muốn thì lấy luôn đi."
Thương Lộc: "!"
Thật sự có thể chứ? Cô muốn!
Mấy quyển tiểu thuyết yêu thích được đặt bên cạnh, Thương Lộc nhìn vào quyển bài tập, đến cả đề bài cũng đọc không xong, liền không nhịn được mà liếc sang lần thứ hai.
Cuối cùng, cô thật sự không kiềm chế nổi, buông bút xuống: "Hay là... chờ thêm nửa tiếng nữa?"
Trì Yến rất ủng hộ: "Được thôi."
Thế là, Thương Lộc ngồi đó đọc tiểu thuyết cả ngày.
Ôi trời! Quá tuyệt vời!
Cô cảm thấy hôm nay quá viên mãn, trong lúc đó còn ăn đủ loại bánh bông lan với nhiều hương vị khác nhau, một ngày này thực sự quá trọn vẹn.
Cùng lúc đó, Thương Lộc cũng nhận ra một chuyện, cô nhìn thẳng vào Trì Yến: "Cậu căn bản không phải rủ tôi ra đây để làm bài tập đúng không?"
Trì Yến cũng không giấu diếm, chống cằm nhìn cô: "Bây giờ mới nhận ra à? Tôi chỉ muốn cậu vui vẻ một chút thôi."
Thương Lộc thực ra cũng hiểu, liền chân thành nói: "Trì Yến, cậu đúng là người tốt, thật sự rất tốt."
Trì Yến cười khẩy một tiếng, đáp thẳng: "Thôi đi, tôi không cần cái danh 'người tốt' đâu."
Thương Lộc lấy từ trong ba lô ra một hộp bánh quy đưa cho cậu: "Vậy cái này cho cậu."
Trì Yến nhận lấy, mở ra ăn ngay một miếng, khen: "Hương vị còn ngon hơn lần trước."
Trông cậu có vẻ tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Nghe cậu nói vậy, Thương Lộc cũng có chút tự hào: "Đương nhiên rồi, tay nghề của chị A Âm là số một mà."
Cái tên xa lạ này khiến Trì Yến hơi khó hiểu: "Chị A Âm là ai?"
Thương Lộc chống cằm, mặt đầy vẻ sùng bái: "Là bạn gái của anh trai tớ, đại mỹ nhân ôn nhu nhất thế giới!"
"À." Trì Yến đáp qua loa, rồi tiện tay nhét thêm một miếng bánh quy vào miệng.
Thái độ của cậu khiến Thương Lộc lập tức bất mãn, trừng mắt hỏi: "Cậu 'à' cái gì? Cậu không tin à?"
Trì Yến nhìn thẳng vào mắt cô: "Đương nhiên là không tin, tớ có gặp đâu mà biết."
Để chứng minh chị A Âm chính là mỹ nhân ôn nhu nhất thế giới, tối hôm đó—
Trì Yến đi sau lưng Thương Lộc, hơi cúi đầu: "Xin làm phiền."
Thương Lộc đưa ly trà sữa cho Nguyễn Âm, rồi kéo tay cô: "Đây là bạn cùng lớp của em... Cậu ấy... cậu ấy, thôi kệ, bọn em cùng nhau làm bài tập, em muốn mời cậu ấy đến nhà ăn cơm, được không ạ?"
Nói cả buổi chỉ đành tìm lý do này, chẳng lẽ lại nói thẳng là vì Trì Yến không tin nên kéo cậu ta đến đây để tận mắt chứng kiến sao?
"Đương nhiên là được, hoan nghênh em." Nguyễn Âm mỉm cười, hỏi qua sở thích ăn uống của Trì Yến, sau đó đi dặn dì trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Thương Lộc đắc ý nhìn Trì Yến: "Có phải y như tớ nói không? Nhưng mà cậu đừng có mà nảy sinh ý đồ gì không an phận đấy nhé, đây là chị dâu tương lai của tớ."
Trì Yến quay sang nhìn cô, im lặng một lúc rồi bất ngờ bật cười, chỉ thốt ra hai chữ: "Ngốc quá."
Ai mà quan tâm bạn gái của anh trai cô hiền lành hay xinh đẹp chứ, có liên quan gì đến cậu đâu.
Thương Lộc: "?"
Khoan đã, sao Trì Yến lại có vẻ như sắp tức đến mức hộc máu vậy?
Nhưng rất nhanh, cô chợt hiểu ra—chắc chắn là Trì Yến đang ghen tị đây mà!
*
Bữa tối.
Trì Yến cũng thuộc kiểu người biết cách trò chuyện, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Thương Lộc và Trì Yến lại đấu khẩu đôi câu, bầu không khí nhìn chung khá thoải mái.
Cho đến khi người hầu bước lên, cung kính hỏi: "Tiểu thư, thiếu gia nhà họ Khương đến, có cần cho cậu ấy vào không?"
Ngoài cửa.
Sắc mặt Khương Diệc âm trầm.
Hắn biết nhà họ Thương đã xảy ra biến cố lớn, cha mẹ hắn cũng đã nói rõ hôn ước giữa hai nhà bị hủy bỏ, bảo hắn cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ với Thương Lộc.
Khương Diệc tưởng rằng mình sẽ rất vui, vì đây vốn là điều hắn mong muốn từ lâu. Nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác khó chịu không thể diễn tả.
Nhất là khi nghĩ đến chuyện Thương Lộc đã rất lâu rồi không chủ động nói với hắn một câu nào. Cảm giác bực bội ấy lên đến đỉnh điểm khi có đàn em gửi cho hắn bức ảnh chụp Thương Lộc và Trì Yến "hẹn hò" ở hiệu sách.
Nhưng điều khiến Khương Diệc không thể chấp nhận nhất chính là—trước đây, hắn có thể tự do ra vào nhà họ Thương, vậy mà bây giờ ngay cả một người hầu xa lạ cũng dám chặn hắn ngoài cửa.
Chờ Thương Lộc ra đây, nhất định hắn sẽ bắt cô đuổi việc kẻ không có mắt nhìn này.
Thế nhưng, Khương Diệc cứ đứng đợi, đợi mãi... nhưng không chờ được Thương Lộc, chỉ có người hầu quay lại truyền lời: "Tiểu thư nói cô và ngài không còn bất cứ quan hệ gì. Khương thiếu gia, mời ngài về cho."