—
Giữa đêm khuya phá cửa, thật ra cũng không làm ai bị thương, ngược lại trông hắn còn có vẻ đang bệnh rất nặng. Cũng đã đến mức này rồi, thế mà hắn lại còn có thể cho nàng thêm một tháng?
Một tháng để sủng ái hậu viện? Như vậy thì giữa nàng và hắn sẽ có sự công bằng, cũng có thể bắt đầu lại từ đầu ư?
Minh Ý cảm thấy kinh ngạc, nàng nói đùa nhưng có vẻ Kỷ Bá Tể lại nghiêm túc.
Chu Tử Hồng liếc nhìn mặt nàng, nhẹ nhàng mím môi: “Ta không thích hắn.”
“Ta cũng không thích hắn, nhưng dường như hắn có tình cảm với ta.” Minh Ý cười khẩy nhún vai.
“Nếu trong lòng hắn thật sự có tình cảm với nàng, sẽ không để nàng có cơ hội sủng ái hậu cung.” Chu Tử Hồng thản nhiên nhặt cuốn sách lên.
Minh Ý không phục: “Ngươi cảm thấy, hắn vừa nghe tin đêm nay ta sủng hạnh ngươi thì nhanh chóng chạy tới đây, điều này nói lên cái gì?”
“Nói lên rằng bên cạnh Tư thượng đầy rẫy tai mắt của hắn.” Chu Tử Hồng lắc đầu thở dài, “Nhổ bỏ sớm càng tốt.”
Minh Ý: “…”
Nàng bình tĩnh lại.
Mọi người đều nói rằng nam nhân hiểu nam nhân nhất, trước đây nàng chịu thiệt vì không nghe lời Ngôn Tiếu, giờ thì phải nghe lời Chu Tử Hồng nhiều hơn. Ai biết được đây có phải là thủ đoạn mới của Kỷ Bá Tể hay không?
Hít hít mũi, Minh Ý ngáp một cái, rồi quay lại giường nằm xuống.
Chu Tử Hồng nghiêng người che gió cho nàng, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Tư thượng hãy nghỉ ngơi thật tốt, lần tới hắn đến, chúng ta sẽ hoàn thành lễ nghi chưa xong.”
Minh Ý ho khan một tiếng, cười giễu ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta tức hắn, ngươi lại coi đó là thật?”
“Tư thượng thực sự muốn giữ tiết vì hắn sao?” Chu Tử Hồng cúi mắt.
“Không phải, ta từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như nam nhân, không coi trọng trinh tiết. Chỉ là, dù sao đây cũng là việc cực kỳ thân mật, không thể tuỳ tiện như vậy. Chúng ta mới quen biết vài ngày, quá sớm, về sau nếu ngươi gặp được cô gái sạch sẽ mà ngươi yêu, ngươi sẽ hối hận.”
Chu Tử Hồng rất muốn nói rằng nam nhân không có gì phải hối hận, nhưng nhớ đến những lời nàng nói với Kỷ Bá Tể, hắn im lặng.
Tư thượng lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt nên dẫn đến việc suy nghĩ cũng đặc biệt, nhưng Chu Tử Hồng cho rằng quan niệm này không thể truyền bá, thiên hạ này vẫn là của nam nhân, dù ngàn năm sau nữ tử có thực sự có thể ngang hàng với nam nhân, khái niệm trinh tiết vẫn chỉ áp đặt lên nữ tử.
Tuy nhiên, hắn sẽ trung thành với nàng, hắn không muốn trở thành như Kỷ Bá Tể.
***
Ngôn Tiếu đang ngủ say thì đột nhiên bị Tuần ma ma gọi dậy, vội vã đi đến tẩm cung của Kỷ Bá Tể.
Vừa đi y vừa lẩm bẩm: “Lần trước dùng thuốc mạnh như vậy, chỉ cần hắn ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ là có thể khỏi, các ngươi lo lắng cái gì…”
Chưa nói hết, y đã thấy Kỷ Bá Tể ngồi trên mái nhà của tẩm cung, cầm một bình rượu, đang đổ vào miệng.
Ngôn Tiếu sợ hãi tỉnh hẳn, bay lên ngăn hắn lại.
Hay thật, bình rượu đã cạn.
Y tức giận đẩy tay Kỷ Bá Tể: “Ngươi làm gì vậy? Bệnh mà còn uống rượu?”
Say rượu mờ cả mắt, Kỷ Bá Tể nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đen kịt không nói gì.
Ngôn Tiếu ném bình rượu đi, tức giận ngồi xuống bên cạnh hắn: “Có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Hắn chỉ vào ngực: “Chỗ này.”
“Ta chữa trị bệnh nan y, không chữa bệnh tương tư.” Ngôn Tiếu trợn mắt.
“Nan y?” Kỷ Bá Tể quay đầu nhìn hắn, đột nhiên nói, “Có loại thuốc nào có thể làm ta sạch sẽ không?”
“Hửm?”
“Trước khi gặp nàng, ta đã ngủ với… Ừ, rất nhiều phụ nữ.” Hắn giơ hai tay ra biểu thị.
Ngôn Tiếu nhìn ngơ ngác: “Ngài thật thẳng thắn.”
“Nàng ghét ta bẩn.” Kỷ Bá Tể nhếch miệng, nhìn y, “Ta muốn mình sạch sẽ.”
“Chuyện này không thể làm sạch được.” Ngôn Tiếu phất tay, “Ngươi bình tĩnh đi, đó là kinh nghiệm, chẳng có gì là bẩn cả.”
“Ngươi không hiểu.” Hắn lắc đầu, mặt đỏ bừng, “Khi ngươi chưa gặp người trong lòng, những thứ đó gọi là kinh nghiệm, nhưng khi gặp rồi, chúng gọi là bẩn.”
Trước đây hắn tự hào về sự phong lưu của mình— Không chỉ riêng hắn, cả Thanh Vân Giới đều tự hào về sự phong lưu, dù sao nhiều nữ tử dù không tên không tuổi vẫn chịu theo hắn, đủ chứng tỏ hắn có sức hút không tầm thường.
Nhưng tối nay đứng ngoài phòng nàng, hắn đột nhiên nghĩ, giá mà trước đây hắn không sống bừa bãi, giá mà bản thân hắn sạch sẽ, thì hắn có thể đàng hoàng ôm nàng ra, cũng có thể đàng hoàng đuổi Chu Tử Hồng đi, vì hắn chỉ nợ nàng tình cảm, không nợ gì khác.
Tuy nhiên, đừng nói Chu Tử Hồng, ngay cả khi nàng muốn sủng ái hết hậu cung, hắn cũng không có lý do ngăn cản.
Không có lý do ngăn cản, nếu thực sự muốn ngăn, hắn sẽ trở thành một người đáng ghét chỉ biết oán hận.
Hắn cũng không muốn như vậy.
Mắt đỏ lên, Kỷ Bá Tể nhìn Ngôn Tiếu hỏi: “Ngươi nói xem, tại sao ta không gặp nàng sớm hơn?”
Ngôn Tiếu nhếch miệng: “Gặp sớm hơn ngươi sẽ không phong lưu nữa sao?”
“Ừ.” Hắn gật đầu.
Ngôn Tiếu không tin: “Phong lưu là khắc vào trong xương cốt rồi, lãng tử không bao giờ quay đầu, chỉ khi mệt mỏi muốn tạm thời nghỉ ngơi. Ngươi và ta đều là nam nhân, ai lừa được ai.”
“Ngươi đã nghĩ như vậy về ta, thì tại sao khi làm gián điệp cho Minh An giám sát ta, lại không nhắc nhở Minh Ý đừng tiếp cận ta?”
Gió đêm thổi, lùa vào tai.
Ngôn Tiếu giật mình, y tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi quay đầu lại thấy ánh mắt Kỷ Bá Tể có vài phần tỉnh táo.
“Ngươi…” Y nuốt nước bọt, “Ngươi biết từ khi nào?”
“Lần đầu đến thành Triều Dương, ta đã cho người điều tra Ngôn gia.” Kỷ Bá Tể nửa say nửa tỉnh, nhìn hắn sâu sắc, “Trong thân thích của thê tử Minh An có một người, cũng tên là Ngôn Tiếu, ngươi nói xem có trùng hợp không?”
Minh An từng nói, từ nhỏ đã có người giám sát hắn, trong chợ nô lệ nhiều tai mắt, Kỷ Bá Tể có thể hiểu, nhưng khi hắn rời khỏi chợ nô lệ, thậm chí khi nhậm chức, Minh An cũng biết được, vậy thì có chỗ không đúng lắm.
Hắn cho người điều tra lai lịch Ngôn Tiếu, người này ở thành Mộ Tinh không cha không mẹ không họ hàng, chỉ mỗi năm khi đại hội lục thành diễn ra sẽ cùng người thành Mộ Tinh đến thành Triều Dương, khi đến luôn tự rời khỏi đội ngũ một hai ngày, nói là mua đồ.
Nhưng mỗi lần trở về, hắn không mang thêm gì nhiều.
Những điều này rất dễ điều tra, chỉ là Kỷ Bá Tể chưa từng nghi ngờ gì.
Dù sao Ngôn Tiếu chưa từng hại hắn, thuốc độc cũng không phải do y hạ, hai người thực sự hợp ý, nên hắn không có ý định truy cứu. Chỉ là bây giờ, Minh An sắp được thả ra từ chợ nô lệ thành Mộ Tinh, hắn mới đột nhiên nhớ lại và nhắc đến một câu.
Ngôn Tiếu kéo áo chùng lên, quỳ xuống trước hắn, mặt tái mét.
Kỷ Bá Tể kéo y lên, lôi y ngồi xuống bên cạnh mình: “Ta nói Bình Vương chết vì cỏ Vong Ưu, ngươi cũng không vạch trần, lại còn giúp ta loại bỏ nghi ngờ, dù là hướng tội trạng về phía Minh Ý ngươi cũng giúp ta.”
Hắn nhớ kỹ điều này, biết Ngôn Tiếu thật sự coi hắn là bằng hữu, nên mới có thể thản nhiên ngồi cạnh hắn.
Ngôn Tiếu ngẩn ra một lúc lâu, thở dài: “Ta trả hết nợ Minh An rồi, nhưng lại nợ ngươi.”