Nhập Thanh Vân

Chương 178: Dã tâm




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Có những thứ khi nàng muốn có thì không được, sau này bọn họ muốn cho nàng, nàng cũng không còn tha thiết nữa.

“Ta sẽ đối xử tử tế với người dân thành Triều Dương, không cần ngươi nói. Còn về phần ngươi, cũng đừng cố tỏ vẻ thân thiết với ta nữa, ta sẽ không để ngươi ở lại nội viện, trên núi Tây Sơn có hành cung, ngươi đến lúc đó…”

Chưa nói hết câu, Minh Ý đã thoáng thấy đầu của Minh Lễ từ từ gục xuống.

Nàng ngẩn người một lúc, không kìm được nhíu mày nhìn ông ta: “Ngươi lại giở trò gì nữa đây?”

Máu đỏ tươi từ khóe miệng ông ta tràn ra, từng chút một, nhỏ xuống mặt của Ngôn thị. Ngôn thị yên lặng nằm đó, không có chút phản ứng nào.

Trái tim đột nhiên trĩu nặng, Minh Ý nhanh chóng đứng dậy, bắt mạch cho Minh Lễ——

Không còn.

Cơ thể vẫn còn ấm, nhưng mạch đã ngừng đập.

Đồng tử nàng co lại, không tin nổi cúi xuống bắt mạch cho Ngôn thị, thì phát hiện ra cơ thể Ngôn thị đã lạnh ngắt.

Hai người này, một nằm một đứng, thế mà đã tuẫn thành.

“Tư thượng có chỉ, truyền ngôi cho kẻ mạnh, mọi bố trí binh phòng, đều do người đầu tiên bước vào cửa này tiếp nhận.” Thiên quan cầm ý chỉ đứng ở cửa, quỳ xuống trước Minh Ý.

Minh Ý không nghe được một chữ nào, nàng chỉ cảm thấy mình đang nằm mơ.

Hai người thích vinh hoa phú quý đến vậy, làm sao có thể tuẫn thành? Nàng đâu có bắt bọn họ tuẫn thành, nàng cũng không nói sẽ trả thù bọn họ, thậm chí không cho binh của thành Mộ Tinh tiến vào một người nào, bọn họ vì sao lại tuẫn thành?

Trừng phạt nàng? Khiến nàng day dứt?

Nực cười! Hành động tự sát này có liên quan gì đến nàng, tại sao nàng phải đau lòng, tại sao phải cảm thấy áy náy?

Lảo đảo đứng dậy, Minh Ý quay đầu bước ra ngoài.

Chuông tang vang lên, mọi người trong nội viện đều quỳ xuống. Nàng không quỳ, nàng đi qua nội thị tỳ nữ, đi qua hành lang đình viện, nhưng khi sắp rời khỏi nội viện thì bị một nhóm lão thần chặn lại.

“Trong Lục thành không có tiền lệ nữ tử kế vị, nhưng tên của điện hạ vẫn luôn được ghi trong tông điệp chưa bao giờ xóa. Điện hạ kế vị, danh chính ngôn thuận, không còn gây ra giết chóc, đó là kết quả tốt nhất.” Xà Thiên Lân quỳ ở phía trước, dâng mũ miện¹ lên cao, “Đây là thời khắc nguy nan của sự sống còn, thỉnh điện hạ gánh vác trọng trách.”

¹Mũ của vua quan ngày xưa.

“Thỉnh điện hạ gánh vác trọng trách.” Mọi người đồng thanh.

Minh Ý chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn ông, nhất thời không biết nói gì.

Xà Thiên Lân tiến lại gần nàng một chút, nhẹ giọng nói: “Bây giờ ngài nhận lấy mũ miện này, tốt hơn nhiều so với việc Kỷ Bá Tể đến nhận. Nếu hắn đến nhận, thành Triều Dương sẽ trở thành thành trì phụ thuộc thành Mộ Tinh, còn khi ngài kế vị, Triều Dương vẫn là Triều Dương.”

Nếu thành trì phải đổi chủ thì mọi người chắc chắn sẽ thích một người quen thuộc làm chủ nhân mới hơn, Kỷ Bá Tể dù có mối quan hệ máu mủ thân thiết hơn, nhưng hắn quá tàn nhẫn vô tình, không phải là minh chủ.

Cũng có người không hài lòng với Minh Ý, dù sao nàng cũng là nữ tử, nếu chủ thành Triều Dương là nữ tử, từ nay về sau rất dễ nảy sinh xu hướng đề cao nữ tử. Nhưng trước tình thế cấp bách với bầu trời vỡ vụn trên đỉnh đầu, bọn họ không có nhiều cơ hội tranh luận, chỉ có thể để Minh Ý thượng vị, còn những chuyện sau này, sau này sẽ tính.

Minh Ý dần bình tĩnh lại. Nàng nhận lấy mũ miện tay Xà Thiên Lân, đột nhiên nghĩ, có phải Kỷ Bá Tể cũng đã tính toán đến suy nghĩ của bọn họ nên mới để nàng vào thành không?

Hắn như đang chạy đua với thời gian, chọn cách nhanh nhất, tiếp theo, chẳng lẽ thật sự sẽ vì thành Triều Dương mà đánh chiếm đảo Phù Không của thành Tân Thảo sao?

“Cung nghênh Tư thượng về thành.” Xà Thiên Lân cùng các vị lão thần đồng loạt hành lễ. 

Cầm mũ miện trong tay, Minh Ý khẽ dừng lại một lúc rồi mới đội nó lên đầu mình.

Mặt khác bốn thành trì còn lại luôn chờ chiến tranh giữa hai thành kết thúc, lấy danh nghĩa xuất binh can thiệp nhân danh bình Thanh Vân, ai ngờ, một tháng sau, lại chẳng có động tĩnh gì.

Cửa thành Triều Dương mở ra, Kỷ Bá Tể với thân phận khách nhân dẫn theo binh lính thành Mộ Tinh vào thành, không biết làm gì đó, rồi chuyển sang đóng quân ở ngoại thành.

Thành Trục Nguyệt gửi thư cho thành Triều Dương, hỏi thẳng liệu có cần giúp đỡ không, nhưng hồi âm từ Triều Dương nói rằng mọi thứ đều ổn.

Chuyện này cứ thế mà giải quyết xong rồi sao?

Thành Tân Thảo không cam tâm tình nguyện, vì bọn họ gần thành Triều Dương nhất, muốn nhân lúc thành Triều Dương đánh nhau để chiếm thêm vài đảo nhỏ, nên lập tức cử sứ giả sang thám thính tình hình.

Ai ngờ, sứ giả của bọn họ vừa đến bên tàu thành Triều Dương, thì “đụng phải” Đại Tư Minh Lễ của Triều Dương.

Thành Triều Dương lập tức phát tang, cũng tuyên bố sẽ báo thù cho Minh Lễ, nhắm thẳng đến đảo Phù Không của thành Tân Thảo.

Thành Tân Thảo nhìn thấy, lập tức trợn trắng mắt, này chẳng phải bọn họ muốn chiếm đảo của mình sao, lại còn giả bộ nữa. Đại Tư đã chết, bọn  họ còn muốn đánh nhau sao? Đúng là mơ giữa ban ngày.

Lập tức nhận thư khiêu chiến, hai bên đối đầu.

Nhưng khi đánh nhau người thành Tân Thảo cảm thấy không ổn, binh lính thành Triều Dương từ khi nào mà nhiều vậy? Hơn nữa thần khí cũng dùng như không cần tiền, giá nhuyễn thiết trong thành bọn họ rất đắt, sao mua được nhiều đồ như vậy chứ?

Không đợi bọn họ suy nghĩ kỹ, Minh Vực thành trì của họ đã gặp nguy.

Thành Tân Thảo không thể không tuyên bố ngừng chiến, chủ động nhường đảo Phù Không cho thành Triều Dương.

Người dân thành Triều Dương nghỉ ngơi trong hai tháng, nhân cơ hội địa thế của đảo, đã một mạch công phá Minh Vực của thành Tân Thảo.

Lúc này, các thành trì khác mới nhận ra điều bất thường.

Hóa ra thành Triều Dương và thành Mộ Tinh đã liên minh với nhau để tấn công các thành trì khác. Đến thành Tân Thảo còn không chịu nổi, huống chi là thành Trục Nguyệt và thành Thương Tuyết?

Vì thế khi Kỷ Bá Tể gửi thư mời, các thiên quan của những thành trì này lập tức đích thân đến một chuyến, ngồi lại cùng Kỷ Bá Tể để bàn bạc.

Yêu cầu của hắn rất đơn giản, thống nhất tiền tệ của Lục thành, thi hành pháp luật giống nhau, trong nội bộ sáu thành trì vẫn có các Đại Tư riêng, nhưng Lục thành phải lấy hắn làm đầu, nộp cống phẩm.

“Chẳng phải điều này đồng nghĩa với việc hắn là vua của Lục thành sao?” Người của thành Trục Nguyệt rất không hài lòng.

Người của thành Phi Hoa tính toán: “Như vậy, cống phẩm nộp ít hơn, chỉ bằng một phần ba so với thời kỳ hạ tam thành.”

“Nhưng chúng ta vốn có cơ hội để trở thành thượng tam thành.” Người của thành Tân Thảo lẩm bẩm.

“Thượng tam thành, hạ tam thành, bây giờ chẳng phải đều do hắn Kỷ Bá Tể định đoạt sao?” Có người cười lạnh, “Người của thành Phi Hoa chắc không thực sự nghĩ rằng chỉ dựa vào mình có thể giành được vị trí Bảng Nhãn chứ?”

Thành Phi Hoa im lặng không nói gì, thành Thương Tuyết lại rất đồng ý, vì thành Thương Tuyết luôn bị bóc lột, chưa bao giờ vào được thượng tam thành. Chế độ này đối với bọn họ có lợi mà không có hại.

Thực ra đối với các thành trì khác đều là việc đôi bên cùng có lợi, vì sau khi thống nhất tiền tệ thì việc mua bán sẽ lưu thông hơn, tài nguyên cũng được phân phối hợp lý hơn, nhưng các Đại Tư của các thành đều có ý kiến. Bọn họ vốn là chủ của một thành trì, bây giờ đột nhiên trên đầu có thêm một người, ai mà chịu được?

Kỷ Bá Tể cũng không trông mong gì chỉ một cuộc hội nghị có thể thuyết phục được bọn họ, hắn chỉ muốn báo cho bọn họ biết rõ ý định của mình, còn việc sau này, vẫn phải dựa vào sức mạnh.

Vì vậy ngay sau khi hội nghị kết thúc, trong khi các thành trì khác còn đang do dự, quân đội của Triều Dương và thành Mộ Tinh đã đến đảo nhỏ gần thành Trục Nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.