Nhập Thanh Vân

Chương 176: Công thành




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Sáng sớm bá tánh gần biên giới thành Triều Dương mở cửa ra vào, vừa định vươn vai thì một tờ giấy đã bay vào mặt.

Hắn gỡ tờ giấy xuống, nhìn kỹ, thấy trên đó viết: “Quân tâm bất chính, thiên giáng minh chủ. Kính hiến Trung Viện, vĩnh bảo thái bình.”

Trung Viện là nơi ở của Đại Tư, những lời này thực sự là đại nghịch bất đạo, nhưng lại bay đầy khắp thành trì dưới mắt quân thủ thành. Quân thủ thành vội vã đuổi theo những tờ giấy đang bay, nhưng giấy trên phố lại ngày càng nhiều.

Ban đầu mọi người đều rất hoang mang, hỏi han khắp nơi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau đó có người nói, trong mấy câu này có giấu hai chữ “Minh Hiến”.

Minh Hiến, đại anh hùng của bọn họ, nghe nói là một nữ tử, vừa giúp thành Mộ Tinh giành chiến thắng trong Đại hội Lục Thành.

Nhiều người từ nhỏ đã coi Minh Hiến là tấm gương, bọn họ thực sự không hiểu tại sao một người đã chiến đấu cho Triều Dương bảy năm, lại đột nhiên đầu quân cho thành trì khác. Quan phủ nói nàng phản bội thành, nhưng không phải ai cũng tin, nhìn tờ giấy này, bọn họ bắt đầu bàn tán.

“Chẳng lẽ Trung Viện đã làm điều gì đó khiến nàng phải rời đi?”

“Dù có làm gì đi nữa, nàng cũng không thể quay về đoạt vị chứ, như thế là đại nghịch.”

“Này, đừng nói thế, ta thực sự ủng hộ nàng quay về, dù sao không có nàng chúng ta cũng không thể vào thượng tam thành, sau này còn phải cung phụng cho các thành trì khác, còn sống thế nào được nữa?”

“Minh gia vốn cũng đoạt vị từ tay người khác, ngôi vị Đại Tư luôn thuộc về người có năng lực, hơn nữa Minh Hiến luôn là người thừa kế chính thống của chúng ta, Trung Viện vô dụng, nàng có quyền kế vị trước thời hạn.”

“Nhưng bên ngoài có rất nhiều binh sĩ của thành Mộ Tinh…”

Việc dùng binh của thành Mộ Tinh để đoạt vị, khiến người ta cảm thấy không thoải mái, Kỷ Bá Tể đã tính đến điều này từ sớm, nên không định để người của thành Mộ Tinh tiến vào thành, mà trước hết dùng nguyên lực phá vỡ Minh Vực bên ngoài thành Triều Dương, sau đó để Minh Ý vào giải quyết tình hình.

“Phương pháp này tuy tốt nhưng có một vấn đề.” Tần Thượng Vũ thâm trầm nhìn hắn, “Nếu Minh Ý biết ngươi đã làm gì, con bé sẽ còn muốn giúp ngươi ư?”

Đương nhiên là không, vì thế từ trước khi phong điển, hắn đã không để Minh Ý tiếp xúc với bất kỳ người ngoài nào.

Kỷ Bá Tể ho vài tiếng, trên mặt sắc đỏ của bệnh tật: “Ta sẽ để Tuần ma ma luôn ở bên cạnh nàng.”

Tần Thượng Vũ rất thưởng thức đồ đệ của mình, làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, cũng không bị ràng buộc bởi nhi nữ tình trường. Hắn thích hợp làm một quân chủ hơn Đại Tư thành Mộ Tinh hiện tại.

Chỉ là, với tư cách là một nam nhân, hắn thực sự quá tệ.

Phá vỡ Minh Vực bên ngoài thành Triều Dương cần cả quân đội tiêu hao rất nhiều nguyên lực, Kỷ Bá Tể gần đây hầu như không nghỉ ngơi, ngày đêm đều ở tuyến đầu công thành.

Minh Ý nắm lấy chiếc áo choàng đi đến chỗ hắn, trong mắt hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp: “Ngủ một chút đi?”

Kỷ Bá Tể lắc đầu: “Minh Vực của họ quá kiên cố, nếu ta ngủ, nguyên lực của tất cả những người phía trước đều bị lãng phí.”

Trong những năm qua, Minh Vực này đã được Minh Ý củng cố nhiều lần nên tất nhiên rất khó công phá, ngay cả khi Kỷ Bá Tể dẫn theo đội quân mười vạn nguyên lực của hắn, cũng không thể lay chuyển nổi trong vòng hai tháng.

Ban đầu nghĩ rằng hắn sẽ nhờ nàng giúp đỡ, bởi vì nàng hiểu rõ cấu trúc của Minh Vực này nhất, nếu nàng cũng hỗ trợ, Minh Vực này có thể công phá chỉ trong vài ngày, nhưng hắn không làm thế.

Hắn dường như đã quên rằng nàng là người của thành Triều Dương, cũng đã quên nàng là Minh Hiến, chỉ khi quá mệt mới dựa vào vai nàng nhẹ nhàng thở dốc, sau đó cài lại áo cho nàng, đẩy nàng đi nghỉ ngơi.

Minh Ý lặng lẽ nhìn hắn rất lâu, đột nhiên hỏi: “Nếu ta chiếm được thành Triều Dương, ngươi sẽ làm gì với thành Triều Dương?”

Kỷ Bá Tể nhắm mắt ho khan vài tiếng, mỉm cười nhẹ: “Nếu nàng chiếm được thành Triều Dương, thì thành Triều Dương là của nàng, nàng muốn làm gì thì làm.”

Đôi mắt chậm rãi mở to, hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ của nàng, đưa tay chạm vào má nàng: “Nàng nghĩ ta làm tất cả những việc này vì ai, sao phải một hai đánh hạ thành Triều Dương chứ?”

Vì nàng sao?

Minh Ý cảm thấy thật vô lý, việc liên quan đến sinh mạng của hàng nghìn người, làm sao có thể là vì nàng? Nàng chỉ biết đấu thuật, không biết quản lý thành trì, dù giao thành Triều Dương cho nàng, nàng cũng không thể làm Đại Tư được.

Tuy nhiên, ánh mắt của Kỷ Bá Tể thực sự quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến nàng cảm thấy sự nghi ngờ của mình là vô căn cứ.

Quay đầu đi, nàng thở dài: “Nguyện vọng của người dân Triều Dương là có đất canh tác và rừng núi, có một cuộc sống yên bình.”

Kỷ Bá Tể nói: “Đảo Phù Không bên cạnh cũng không tệ, địa hình bằng phẳng, có núi có nước.”

Minh Ý dở khóc dở cười: “Đó là đảo của thành Tân Thảo. Trước đây thành Triều Dương cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc chiếm lấy nó, nhưng không thắng nổi thành Tân Thảo.”

“Số lượng quân đội của thành Tân Thảo là đông nhất trong sáu thành, chỉ một thành Triều Dương không thể đánh bại cũng là chuyện bình thường.” Kỷ Bá Tể mỉm cười, “Nhưng nếu thêm một thành Mộ Tinh thì sao?”

Minh Ý kinh ngạc, ngây người nhìn hắn.

Kỷ Bá Tể đang bệnh tật nhưng vẫn toát lên nhan sắc động lòng người, đôi mắt đen láy nhìn nàng như một hồ nước sâu trong rừng.

Trái tim nàng không tự chủ được mà đập loạn nhịp.

“Ta sẽ không lừa nàng.” Hắn kéo nàng lại gần, nhẹ nhàng cọ má nàng, “Những thứ nàng muốn, ta sẽ đều cho nàng.”

Minh Ý đẩy hắn ra, trở về suy nghĩ nghiêm túc trong mười giờ.

Ngày hôm sau, khi Kỷ Bá Tể ho khan và cố gắng gượng dậy chống đỡ, một đôi tay đã vượt qua vai hắn, giúp hắn giữ vững trận nguyên lực công thành.

Kỷ Bá Tể không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ mỉm cười: “Cuối cùng nàng cũng đau lòng ta.”

“Ai đau lòng ngươi chứ, chỉ là nhìn thấy các ngươi cứ tấn công vào chỗ dày nhất, không chịu nổi nữa.” Minh Ý bĩu môi, đẩy hắn ra phía sau ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào Minh Vực của thành Triều Dương phía trước, “Cứ kéo dài thế này lòng người sẽ hoang mang, không bằng đánh nhanh thắng nhanh.”

Nàng dẫn đầu đội nguyên lực tìm ra điểm yếu nhất của Minh Vực, dẫn bọn họ phát động tấn công.

Minh Vực của thành Triều Dương vốn là phòng thủ kiên cố nhất lại đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Khi Minh Vực của một thành trì bị công phá, điều đó có nghĩa là bọn họ đã bị đánh bại, người đang thượng vị chỉ có thể chọn con đường tự sát.

Minh Lễ mặc xong lễ phục, đi đến phòng của Ngôn tần.

Ông ta ngồi đối diện nhìn chằm chằm vào bà ta: “Có phải ngươi đang đợi con ngươi tiến công vào đây giết chết ta rồi ngươi có thể trở thành Thái Hậu nương nương không?”

Ngôn tần hơi hoảng hốt lùi lại: “Không, thần thiếp không có.”

“Nếu không phải năm xưa do ngươi gieo rắc tai họa này thì hôm nay Triều Dương đã không bị phá thành.”

“Tư thượng, đây không phải là điều thần thiếp mong muốn! Ngài đừng quá lo lắng, dù sao thì nó cũng là hài tử của ngài, làm sao nó có thể…”

“Người công phá Minh Vực là kẻ muốn lấy mạng ta, chẳng phải hài tử của ta hay hài tử của ngươi.” Ông ta thở dài, “Ta là một Đại Tư nhưng lại không thể bảo vệ nổi thành trì của mình.”

“Nếu vậy, thì hai ta cùng nhường đường cho nó đi.”

Ngôn tần hoảng sợ lắc đầu, không, bà ta không muốn phải nhường đường gì cả. Ngoài kia là nhi tử bà ta, bà ta vẫn có thể tiếp tục tận hưởng vinh hoa phú quý, tại sao bà ta phải nhường?

Ngay cả khi tuân theo truyền thống tuẫn thành thì cũng chỉ cần mình ông ta chết là đủ rồi, bây giờ bà ta đâu phải là Tư hậu, tại sao cũng phải tuẫn thành?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.