Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Minh Ý bị tổn thương kinh mạch rất nặng, nguyên lực không còn mạnh mẽ như ngày trước, nhưng thân thủ vẫn rất linh hoạt, nàng rất quen thuộc với địa hình thành Triều Dương, cho nên sau hai giờ diễn luyện, những người còn lại đã nắm rõ địa hình nơi đây, hành động trở nên nhanh nhẹn hơn.
“Chỉ cần bắn hạ Lạc Nhật¹ ở phần cuối chính là người chiến thắng.” Minh Ý chỉ vào Vãn Hಠdo nguyên lực tạo ra phía trước.
¹Tịch dương, chiều tà.
²Ráng chiều, xế chiều.
Kỷ Bá Tể bắt lấy khoảng không, nguyên lực hóa thành mũi tên, vung tay ném đi, mũi tên mang theo sức mạnh ngàn cân, chính giữa hồng tâm Lạc Nhật.
Thân mũi tên mang theo một cơn gió, cuốn lấy mái tóc mai của Minh Ý, sợi tóc lướt qua lông mày, làm mềm mại ánh mắt kiên định của nàng tạo nên đôi nét quyến luyến.
Hắn khẽ nghiêng đầu, nhìn nàng ngẩn ra trong giây lát.
Nhận ra ánh mắt của hắn, nàng xoay mặt nhướng mày: “Sao vậy?”
“Trước đây chẳng lẽ không ai nói với ngươi, dáng vẻ của ngươi trên sa trường đẹp đến mức nào.” Hắn cong môi, “Hóa ra nữ tử không chỉ có thể dịu dàng mà còn có thể phong thần tuấn lãng.”
Giọng điệu này của hắn khác với sự trêu đùa trước đây, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng, như thể thực sự cảm thấy như vậy.
Minh Ý vui vẻ vỗ tay: “Cuối cùng đại nhân cũng chịu mở rộng tầm mắt rồi.”
Ai nói nữ tử chỉ có thể dịu dàng hiền thục, chỉ là nữ tử khác không có cơ hội tu tập đấu thuật thôi, nếu ai cũng có cơ hội như nàng, biết đâu nữ đấu sĩ đã trải rộng thiên hạ này.
Lạc Nhật lặn xuống, Triều Dương mọc lên, trận luyện tập này của bọn họ kết thúc. Minh Ý liếc nhìn trọng thần của thành Triều Dương đang rình rập từ xa, biết bọn họ muốn làm gì, nên không đợi Kỷ Bá Tể, tự mình đi theo con đường nhỏ rời đi.
Tuy nhiên, chưa đi được hai bước, đã có người theo sau.
“Trước đây ngươi còn nói sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn ta, sao mới chớp mắt một cái đã không thèm đợi ta?” Kỷ Bá Tể sải bước đến bên cạnh nàng, cau mày hỏi.
Minh Ý quay lại nhìn, bật cười: “Bọn họ đều đến để đợi ngươi.”
Lúc trước trên đại điện ầm ĩ không ra kết quả, bọn họ đương nhiên sẽ không cam tâm, Kỷ Bá Tể đã đến đây, nhất định phải tìm cách để hắn ở lại.
Nhưng mà, người trước mặt này hoàn toàn không hề để tâm: “Dẫn ta đi ăn thứ mà ngươi cảm thấy là ngon đi.”
Minh Ý dừng bước, nhìn hắn một cách nghiêm túc: “Lời này của đại nhân là thật?”
“Có gì không thật, ngươi dẫn đường đi.”
Người trước mặt này bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ, gật đầu với ánh mắt lấp lánh: “Vậy đại nhân phải ăn hết đấy.”
Kỷ Bá Tể nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng nghĩ lại, món ăn của thành Triều Dương không phải chỉ là cay hơn một chút thôi sao, hắn cũng đã ăn ớt ở thành Mộ Tinh rồi, hẳn là không có vấn đề gì.
Thế mà, khi hắn ngồi xuống ở Phương Hoa Trúc, nhìn thấy đầy bàn màu đỏ rực, khóe miệng vẫn giật giật.
“Đây là thứ ngươi cảm thấy là ngon?” Nhặt đũa gắp một viên ớt lên, hắn không thể tin được, “Ớt xào ớt?”
“Có thịt gà bên trong, ngài hãy lật ra xem.” Minh Ý vui vẻ ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn.
Món ăn của thành Triều Dương rất đưa cơm, thường ngày sau khi huấn luyện xong điều nàng cao hứng nhất là có thể ăn hai chén cơm với thức ăn, ở thành Mộ Tinh ăn thanh đạm, trong miệng nhạt nhẽo vô cùng.
Ăn nửa chén cơm cay cay, Minh Ý ngẩng đầu lên, mới phát hiện Kỷ Bá Tể vẫn đang nhìn chằm chằm vào những viên thịt gà đỏ rực trên đũa, vẻ mặt vô cùng do dự.
Nàng khẽ cười: “Ăn không quen có thể đổi món khác.”
Kỷ Bá Tể xua tay, như đã hạ quyết tâm, cho thịt vào miệng.
Sau đó Minh Ý nhìn thấy mặt hắn dần đỏ lên, khuôn mặt thanh tuấn vốn có đỏ bừng như thiếu niên mùa xuân, ngay cả đôi mắt sâu thẳm cũng ngấn nước, như ngọc bích rơi xuống hồ nước trong, nhất thời mềm mại.
Phải nói rằng, vứt bỏ mấy chuyện vặt vãnh sau này, dung mạo của Kỷ đại nhân vẫn đáng để ngắm nhìn. Hắn có vẻ muốn ho, lại cố nhịn, vạt áo thiên thanh ôm sát vào ngực, khẽ run rẩy, đôi môi mỏng ửng đỏ, có chút bối rối, lại khiến người ta muốn trêu chọc.
Minh Ý nhịn không được đưa trà cho hắn.
Kỷ Bá Tể không nhận, chỉ ghé môi vào tay nàng uống cạn nước trong ly nhìn nàng với ánh mắt ba phần trách móc, bảy phần bất lực.
Tim đập nhanh, Minh Ý quay mặt đi: “Ta sẽ bảo người mang đến cho ngươi vài món khác.”
“Không cần, chỉ muốn nếm thử thứ ngươi thích ăn.” Hắn đặt ly xuống, khẽ thở dài, “Chỉ là không ngờ rằng tính tình nóng nảy của ngươi lại do ăn nhiều ớt mà thành.”
Lời nói nghe thật ái muội, Minh Ý nhìn hắn một cái, cảm thấy người trước mặt này có ý quyến rũ nàng. Nhưng nghĩ lại, vừa xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao hắn có thể còn tâm trí nói chuyện yêu đương, nhất định là nàng nghĩ nhiều rồi.
Vì thế nàng rót lại một ly nước đặt bên tay hắn: “Rửa lại trước khi ăn.”
Kỷ Bá Tể mỉm cười: “Ngươi còn biết quan tâm ta.”
“Vừa rồi đại nhân đã cứu mạng ta, sao ta có thể không quan tâm.” Nàng dời mắt đi, “Ăn nhanh đi, ăn xong nghỉ ngơi sớm chút.”
Hắn gật đầu, nhưng ăn xong lại không nghỉ ngơi sớm, mà đi ra ngoài một chuyến.
Minh Ý tắm gội thay y phục khi trở về phòng, liền nhìn thấy trên bàn bày một xâu kẹo hồ lô màu sắc rực rỡ lấp lánh, bên cạnh là một khối vàng bằng ngón tay.
Dở khóc dở cười, nàng hỏi người trên giường: “Đây là làm gì?”
“Thưởng cho ngươi hôm nay đã bảo vệ ta.” Kỷ Bá Tể nằm trên giường, không ngoảnh đầu lại, “Con người của ta, thưởng phạt luôn rõ ràng.”
“Cũng không cần, ta vốn nợ đại nhân.” Mặc dù rất thích hai thứ này, nhưng Minh Ý vẫn để nó lại, không nhận, nhận đủ loại hôm nay thì không còn gọi là trả nợ nữa.
Kỷ Bá Tể cũng không nói thêm gì.
Hai người mỗi người đắp một chiếc chăn, cùng nằm trên giường, ở giữa cách nhau rất xa.
Sáng sớm hôm sau, Minh Ý nhận được tin tức, Minh An bị luận tội hình phạt lưu đày, Ngôn thị bị biếm làm tần, chuyển nhà đến Thanh U điện.
Hai người này không bị mất mạng, nhưng đều bị lưu đày, có rất nhiều người có thể giết Minh An.
Minh Ý ngồi trước bàn trang điểm ngây người hồi lâu, cảm thấy mình nên cứu hắn, nhưng hiện tại lại không có cách nào tốt. Thành Triều Dương có pháp luật của thành Triều Dương, hiện tại nàng thậm chí còn không phải là người của thành Triều Dương, nói chi đến việc cầu tình cho người khác.
Kỷ Bá Tể từ phía sau nàng đi ngang qua, nhẹ nhàng vỗ vai nàng.
Nàng ngẩng đầu lên nghi hoặc, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng hắn đi ra ngoài: “Ở đây đợi ta, đừng có đi đâu hết.”
Ngoài cửa vẫn có người rình rập Kỷ Bá Tể, nhưng lần này hắn không đi đường nhỏ để tránh, mà trực tiếp đi lên đón.
“Kỷ đại nhân.” Thiên Quan vội vàng hành lễ với hắn, “Đại Tư của chúng ta muốn gặp ngài.”
“Dẫn đường.”
Có lẽ không ngờ rằng hôm nay hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy, Thiên Quan mừng rỡ khôn xiết, lập tức dẫn hắn đến chính điện.
Minh Lễ thậm chí còn chưa triều hội xong đã vội vã đi tới, vào cửa nhìn thấy Kỷ Bá Tể, ông mừng rỡ, sau đó liền nghiêm túc thần sắc, đi lên chủ vị ngồi xuống, trầm giọng hỏi hắn: “Ở đây có quen không?”
“Phương Hoa Trúc là nơi tốt.”
“Thành Triều Dương của chúng ta cũng là nơi tốt, có thể mang lại cho ngươi rất nhiều thứ mà ngươi không thể có được ở thành Mộ Tinh.” Minh Lễ nhìn hắn một cách sâu sắc, “Ngày kia là thi đấu, ta không muốn thấy thành Triều Dương lại thua bởi các thành khác.”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Những địa phương giành được chính quyền sớm nhất cả nước trong tổng khởi nghĩa tháng 8 năm 1945? (30 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)