Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Ngôn Tư hậu nhíu mày, không hiểu sao bà cảm thấy trong lòng bất an.
“Trước đây đã nói với nương nương, ‘Ly Hận Thiên’ là loại độc dược được nghiên cứu chế tạo tại một trại nô lệ ở thành Mộ Tinh. Trong số những nô lệ thử nghiệm loại thuốc đó, chỉ có một người sống sót.”
Minh Ý cười khẽ: “Ngài đoán xem, tại sao hắn lại có thể sống sót?”
‘Ly Hận Thiên’ là loại độc dược dành riêng cho đấu sĩ, chỉ những người có kinh mạch cực kỳ mạnh mẽ mới có thể chống lại được. Nhưng những người có kinh mạch cực kỳ mạnh mẽ chắc chắn sẽ không lưu lạc đến trại nô lệ.
Tư hậu ngẩn người một lúc, rồi sắc mặt lại trở nên nghiêm túc: “Ta đoán làm gì, chỉ là một đám nô lệ mà thôi, dù có một người sống sót thì có ích gì?”
Vài người thành Mộ Tinh ở phía sau nghe vậy, không vui vẻ gì, La Kiêu Dương lập tức nói: “Trại nô lệ thì sao chứ? Kỷ Bá Tể cũng xuất thân từ trường nô lệ, bây giờ có ai trong các ngươi có thể một chọi một đánh bại hắn không?”
Sở Hà bên cạnh muốn che miệng La Kiêu Dương nhưng đã không kịp, vừa dứt lời, mọi người trong đại điện đều sững sờ.
Nhiều người đã tra qua xuất thân của Kỷ Bá Tể, chuyện này không khiến bọn họ bất ngờ. Tuy nhiên, nhắc đến điều này trong tình huống này lại có vẻ hơi tế nhị.
Đúng vậy, một người có kinh mạch cực kỳ mạnh mẽ như Kỷ Bá Tể, tại sao lại lưu lạc đến trại nô lệ?
…
Kỷ Bá Tể dìu Minh An ra xe thú của thành Mộ Tinh, rõ ràng cảm nhận được cơ thể người này cứng đờ.
Hắn hỏi một câu: “Có chỗ nào không thoải mái?”
Minh An có vẻ lúng túng, đáp: “Không có, đa tạ Kỷ đại nhân.”
Hai người đi về phía trước vài bước, Kỷ Bá Tể bỗng cảm thấy có gì đó không ổn: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sao ngươi biết ta họ gì?”
Minh An sững sờ, có chút ngạc nhiên: “Minh Ý nàng… chẳng lẽ không nói gì với ngài sao?”
“Nói gì?” Kỷ Bá Tể không hiểu.
Minh An im lặng, lắc đầu, rồi lại hỏi: “Minh Ý hiện đang ở đâu?”
“Đại điện nội viện thành Triều Dương.”
Dừng bước chân, Minh An do dự một lúc, nhìn Kỷ Bá Tể nói: “Vậy chúng ta cũng qua đó đi.”
Kỷ Bá Tể cau mày: “Ngươi chắc chắn chứ?”
Thật vất vả đem hắn cứu ra, lại trở về nơi đó làm cái gì.
Minh An gật đầu quả quyết, cười khẽ thở dài: “Ngôn gia tuy có lỗi với ta, nhưng dù sao cũng là mẫu tộc của vong thê nhà ta. Ta đã hứa với vong thê của ta, sẽ không để mẫu tộc của nàng gặp nạn.”
Khi hắn ra ngoài, Ngôn Tư hậu đã gần như bị định tội, giờ quay lại có thể thay đổi được cục diện gì? Kỷ Bá Tể không tin lắm, nhưng người này lại kiên quyết như vậy, hắn cũng không nói gì thêm, đổi hướng, dẫn Minh An chạy về phía đại điện.
Trên đường đi, Minh An bỗng nói với Kỷ Bá Tể một câu: “Minh Ý chưa bao giờ nghĩ đến việc hại ngài, thậm chí còn cảm thấy bản thân đã cướp đi vinh hoa phú quý vốn có của ngài, có lỗi với ngài. Nhưng thực ra nàng không nợ ngài cái gì, kẻ tội đồ chính là ta và Ngôn Tư hậu.”
Những lời vừa nghe trong đại điện, Kỷ Bá Tể đã đoán ra có liên quan đến mình, nhưng khi nghe từ miệng Minh An nói ra, hắn vẫn rúng động, vô thức siết chặt tay.
“Ta và Minh Ý, có quan hệ huyết thống không?”
“Không.” Minh An lắc đầu, “Minh Ý là con của ta, vợ ta và Ngôn Tư hậu tuy thuộc một gia tộc, nhưng tổ tiên đã cách xa năm đời.”
Sắc mặt thả lỏng, Kỷ Bá Tể lơ đễnh khẽ cười: “Vậy thì có gì đáng nói đâu.”
Minh An: ?
Sao lại có phản ứng này, trọng điểm của việc này là mối quan hệ huyết thống giữa hắn và Minh Ý sao, lẽ nào không phải thân thế của hắn? Một người lưu lạc bên ngoài nhiều năm, chẳng lẽ không tò mò chút nào về thân thế của mình?
“Ta vốn dĩ nên chết ở tuổi 15 rồi, là một gia đình đã cứu ta, trong mắt ta, bọn họ mới là người thân. Còn ai là thân mẫu, ai là thân phụ, ta không quan tâm.” Nhìn thấy ánh mắt của Minh An, Kỷ Bá Tể nhàn nhạt nói, “Hôm nay ông muốn làm gì cũng không liên quan đến ta, ta chỉ muốn đưa người của mình rời khỏi thành Triều Dương một cách an toàn.”
Phải nói, tính cách của người này thật giống ngôn Tư hậu, chỉ quan tâm đến những gì mình quan tâm, còn những thứ khác, dù là huyết thống, cũng lạnh ngắt.
Nhìn sâu vào hắn một lúc, Minh An mím môi.
Bầu không khí trong đại điện vô cùng căng thẳng, khi Kỷ Bá Tể một mình bước vào cửa hông, đột nhiên cảm thấy vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Hắn không hiểu, ngẩng đầu nhìn Minh Ý, nhưng thấy Minh Ý nhanh chóng dời mắt đi.
Chột dạ cái gì?
Nhìn lên cao hơn, Đại Tư trên chủ vị cũng đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, vừa mang niềm vui, vừa mang đầy sự thương xót.
“Sao vậy?” Hắn hỏi.
La Kiêu Dương kéo tay áo hắn, ra hiệu cho hắn nhìn sang bên cạnh.
Kỷ Bá Tể quay đầu, đúng lúc đối diện với khuôn mặt vừa vui sướng vừa có chút điên cuồng của Ngôn Tư hậu.
Trước đây nhìn từ xa, không nhìn rõ lắm, giờ đến gần mới phát hiện người này có năm phần giống với khuôn mặt của hắn, mày thanh mục sáng, sống mũi cao, môi mỏng.
Phải nói rằng trước đây chỉ nghi ngờ, nhưng khi Kỷ Bá Tể xuất hiện, mọi người xung quanh đều náo nhiệt.
“Giống thật, giống như đúc từ một khuôn ra!”
“Kỷ Bá Tể lại là người của Triều Dương chúng ta?!”
“Huyết mạch Ngôn gia quả thật lợi hại, giờ hắn đã có thực lực mạnh mẽ, trước đây ở thành Phi Hoa, thành Trục Nguyệt cũng thua hắn!”
“Đây đúng là phúc họa khó lường!”
Ngôn Tư hậu càng phấn khích, trực tiếp nắm lấy tay hắn: “Ngươi là nhi tử của ta? Nhưng kinh mạch của ngươi là sao?”
Bà lật cổ tay hắn lên, những đường gân đỏ rực vắt ngang.
“Kinh mạch của ta, đến mười tuổi mới hiện ra.” So với sự vui sướng tột độ của người trước mặt, Kỷ Bá Tể tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, “Không phải là trời sinh hồng mạch, càng không phải nhờ thành Triều Dương của ngươi bồi dưỡng.”
“Lời nói của ngươi có ý gì? Ngươi là hài tử của ta, huyết mạch của ta.” Ngôn Tư hậu vô thức trừng mắt nhìn hắn, nhưng khi nghĩ đến việc người này không thân thiết với mình, liền dịu lại, “Đúng rồi, khi ta hạ sinh ngươi huyết mạch cũng không rõ ràng, hóa ra là sau này mới hiện ra.”
Bà quay người, quỳ gối trước mặt Đại Tư: “Điều này đủ để chứng minh rằng Ngôn gia ta có thể giúp Tư Thượng hoàn thành tâm nguyện!”
Sự tức giận ban đầu được thay thế bởi niềm vui bất ngờ trước mắt, Minh Lễ cười vẫy tay: “Náo tới náo lui, còn không phải chỉ là chuyện ôm nhầm hài tử thôi sao. Minh Hiến tuy là thân nữ nhi, nhưng cũng đã đoạt giải nhất cho Triều Dương ta bảy năm, công lao đó đủ để bù đắp cho tội lừa gạt.”
“Tư thượng!” Mạnh quý phi vội vàng, mới vừa rồi đã muốn ra lệnh tiêu diệt Ngôn gia, sao giờ lại đột ngột thay đổi ý kiến.
Tuy nhiên, Đại Tư không để ý đến bà ta, chỉ vẫy tay: “Ngươi im lặng đi.”
Tiếp theo ông hòa ái nhìn Kỷ Bá Tể: “Lâu nay đã nghe danh tiếng của vị đấu sĩ này, không ngờ lại là huyết mạch Triều Dương ta, vậy thì…”
“Tư thượng chậm đã!” Mạnh quý phi đứng dậy: “Chỉ dựa vào vài lời ba hoa của Minh Hiến và khuôn mặt hơi giống nhau của hai người này mà gượng ép nhận một đấu sĩ thượng đẳng là huyết mạch vương thất ta, liệu có quá vội vàng hay không?”
Mọi người có mặt đều nhận ra, đây rõ ràng là dưới tình thế cấp bách Ngôn Tư hậu tự tìm đường lui cho bản thân, sao lại tình cờ đến vậy, hài tử mà bà vứt bỏ lại có thể sống sót đến giờ, và còn trở thành đấu sĩ thượng đẳng nữa.
“Ngôn gia chính là khi quân phạm thượng, tham lam danh lợi toan tính làm rối loạn huyết mạch vương thất, xin Tư thượng trừng phạt!” Mạnh quý phi trừng mắt nhìn Tư Hậu, rồi nhìn sang Minh Ý, “Ngươi cũng nói bừa, một gã cao thủ xuất thân từ trại nô lệ, khẳng định phải là hài tử của Ngôn Tư hậu sao?”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Năm 1963, ở khu vực Đông Nam Á, tổ chức nào được thành lập? (10 ký tự, viết liền, viết hoa chữ cái đầu, không dấu)