Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Gần đây Minh Ý tu tập nguyên lực khá tốt, dù kinh mạch không thể khôi phục lại được, nhưng có thể sử dụng chút ít nguyên lực, nàng đã rất hài lòng.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nàng có thể lập tức nghênh chiến với những nguyên lực hùng mạnh trên sa trường này!
Có những việc lần đầu làm sẽ cảm thấy xấu hổ, lần thứ hai sẽ trở nên tự nhiên —— nàng không suy nghĩ gì mà lao tới phía sau Kỷ Bá Tể.
Kỷ Bá Tể bình tĩnh nhìn những nguyên lực này, mỗi đạo đều mạnh hơn gấp nhiều lần nguyên lực mà những người bình thường sở hữu, tốc độ nhanh và lực mạnh, có thể san bằng một mảng cồn cát này.
Chống đỡ trực tiếp là hạ sách, hắn rút ra Hỏa Thụ Ngân Hoa, trước tiên ấn xuống phía trước ba lần, sử dụng ngọn lửa và năng lượng mạnh mẽ để va chạm, sau đó tìm được chỗ mà Minh Ý chỉ, trúc trắc mà dùng thử.
Hỏa Thụ Ngân Hoa mạnh mẽ va chạm với phần lớn các đòn tấn công nguyên lực, cơ quan mới cải tiến phóng ra những quả cầu lửa linh hoạt, bù đắp cho những đòn tấn công còn sót lại không va chạm được.
Tuy nhiên, hắn không quen tay, chậm đi vài phần.
Chỉ trong khoảnh khắc này, những người đối diện đã nắm bắt cơ hội, nhanh chóng bổ sung thêm một vài đòn tấn công. Nguyên lực pha trộn với nhiều loại độc tố, chỉ cần dính vào, dù không chết cũng sẽ tê liệt nửa người.
Hắn nhíu mày, không kịp suy nghĩ nhiều, liền chia một phần lá chắn của mình ra bảo vệ Minh Ý ở phía sau.
Tuy nhiên, lá chắn của hắn còn chưa kịp dựng lên, người phía sau đã đột ngột thò ra cái đầu nhỏ, giơ cao “Tinh Hà Lạc Nhật”.
Nguyên lực của nàng không khôi phục được, nhưng cũng là màu trắng thuần, đặc điểm của nguyên lực màu trắng là mềm mại nhưng dai dẻo, bất kể lực đạo lớn đến đâu, đánh vào cũng như nghê nưu nhập hải¹.
¹Là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là “bị chìm vào hư vô”, “không còn dấu vết”, “không có kết quả”. Thành ngữ này thường được sử dụng để mô tả một hành động hoặc một sự việc không mang lại hiệu quả gì, hoặc bị lãng phí, thất bại.
Tinh Hà Lạc Nhật khuếch đại nguyên lực của nàng lên gấp bốn lần, ánh sáng trắng thuần thay hắn chặn đứng tất cả các đòn tấn công, đồng thời tạo cho hắn một khoảng trống để ra tay.
Kỷ Bá Tể phản ứng cực nhanh, lập tức ném một đạo nguyên lực màu đen vào khe hở đó.
Nguyên lực màu đen sau khi được thần khí khuếch đại giống như một con quái vật hung mãnh, lao vào nuốt chửng một mảng nguyên lực lớn, đồng thời lật tung những người đối diện xuống đất. Hắc long trước đây vốn to bằng một ngôi nhà cũng được tăng cường lên đến ba ngôi nhà, bay ra ngoài, suýt phá vỡ Minh Vực xung quanh.
Hai người chưa từng cùng nhau chiến đấu, nhưng phối hợp vô cùng ăn ý, chỉ với một đòn này, tiếng rên rỉ vang lên từ phía đối diện.
Nguyên lực trắng thuần tan biến, dưới ánh trăng sáng, chỉ còn hắn và nàng đứng đó, áo choàng màu xanh lam tung bay trong gió, tà áo quấn lấy cát bay cuộn vào nhau.
…
Tần Thượng Vũ vẻ mặt nghiêm túc gỡ bỏ Minh Vực, gọi riêng Minh Ý sang một bên.
“Nguyên lực của ngươi là màu trắng.” Ông nói bằng giọng khẳng định.
Minh Ý thầm nghĩ không ổn, lúc nãy sương mù dày đặc, Tần Thượng Vũ cũng không có mặt trong sân, nàng tưởng dùng nguyên lực màu trắng thuần sẽ không bị ai phát hiện, vậy mà vẫn bị nhìn thấy?
Mắt đảo quanh, Minh Ý rút khăn tay ra, nức nở che mắt.
Tần Thượng Vũ ngớ ra, vẻ mặt nghiêm túc tan biến, hoang mang hỏi nàng: “Sao vậy?”
“Sư trưởng nên biết, nguyên lực màu trắng là độc quyền của thành Triều Dương, ta chỉ là một thôn nữ, sao dám dùng nguyên lực màu sắc này phô trương, e rằng lại bị nói là làm bẩn thanh danh đích tử Minh gia.”
Lời nói của nàng cũng có lý, Minh Hiến cũng sở hữu nguyên lực màu trắng, vì vậy người ta ở Thanh Vân Giới luôn cho rằng màu trắng là màu nguyên lực cao quý nhất. Bỗng nhiên xuất hiện trên một thôn nữ, quả thật có phần nực cười.
Ông “ừ” một tiếng, lại nhìn qua kinh mạch của Minh Ý.
Thật ra nàng không phải là thiên tài bẩm sinh gì, kinh mạch bình thường thậm chí có phần xấu xí, có lẽ chỉ là may mắn có được màu sắc này.
Tuy nhiên, dù sao cũng là nguyên lực màu trắng, lại là chú khí sư, vậy thì nàng quả thật là nhân tài hiếm có, dù là nữ tử, Tần Thượng Vũ cũng thử dò hỏi: “Hôm nay ngươi thể hiện rất tốt, nếu có thể vào Nguyên Sĩ Viện cùng họ…”
“Ta còn rất nhiều thần khí chưa đúc xong, xin phép cáo lui trước.” Minh Ý giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng hành lễ rồi chạy ra ngoài.
Tần Thượng Vũ không kịp ngăn cản, tiểu cô nương kia nhìn có vẻ nho nhã, nhưng chạy lại nhanh hơn thỏ.
Ông khẽ lắc đầu, đi ra chỗ Kỷ Bá Tể.
Mặc dù La Kiêu Dương và những người khác vì phân tán sớm nên bị bao vây loại bỏ, nhưng Kỷ Bá Tể đã trụ lại đến cuối, bọn họ cho rằng mình đã chiến thắng, nên trên mặt ai cũng khá thoải mái.
Tuy nhiên, Tần Thượng Vũ đi đến, mỗi người nhận một quyền.
“Thật sự cho rằng mình đã chiến thắng sao?” Ông cau mặt nói: “Vòng Thần Khí Đường này, mỗi đội có năm người, các ngươi chỉ còn hai, bọn họ dù sao cũng còn ba bốn người, theo quy định, các ngươi là người đầu tiên mất tư cách để giành chiến thắng.”
La Kiêu Dương trợn mắt: “Còn có quy định này sao?”
“Ngươi nghĩ coi tại sao lại để năm người đi cùng?”
“…”
Kỷ Bá Tể nhìn ra sân, đúng là các đội khác còn khá nhiều người.
Mím môi, hắn nói: “Buổi chiều lại tập một trận.”
“Việc mô phỏng hoàn cảnh thế này này tiêu hao khá nhiều nguyên lực của các sư trưởng, ngươi muốn đến là đến được sao?” Tần Thượng Vũ trừng mắt nhìn hắn: “Mấy người các ngươi gần đây hãy đấu tập qua lại nhiều hơn, đợi đến thành Phi Hoa rồi tôi luyện tiếp.”
Qua lại?
La Kiêu Dương nhìn Kỷ Bá Tể, Kỷ Bá Tể nhìn Sở Hà, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ không mấy vui vẻ. Vốn dĩ họ không thân thiết lắm, qua lại có ích gì.
“Còn nữa, về Minh Ý.” Tần Thượng Vũ nhìn sang Kỷ Bá Tể, “Nếu ngươi có thể thuyết phục nàng gia nhập vào với chúng ta, thì thật quá tuyệt vời.”
Mọi người ngẩn ra, Phàn Diệu trước tiên lên tiếng: “Nàng là nữ tử, làm sao có thể gia nhập cùng chúng ta?”
“Không còn lựa chọn nào khác, tệ lắm thì cho nàng nữ cải nam trang.” Tần Thượng Vũ nghiêm túc nói: “Chúng ta thiếu một chú khí sư như nàng.”
“Nhưng…” Phàn Diệu đầy lo lắng, Sở Hà bên cạnh cũng cau mày.
Nữ tử tham gia Đại hội Lục Thành, điều đó thật là chưa từng nghe thấy, lỡ bị phát hiện, sẽ là trò cười lớn đến mức nào?
Kỷ Bá Tể im lặng hồi lâu, mới nhàn nhạt nói: “Nàng sẽ không gia nhập.”
Tần Thượng Vũ hoang mang: “Tại sao? Đây là vinh quang tối cao của thành Mộ Tinh.”
Đó vốn là một người đã vì vinh quang thành trì mà vất vả bao năm, nàng vinh quang tối cao nào mà chưa từng thấy qua? Cho dù đã rời khỏi thành thành Triều Dương, Kỷ Bá Tể cảm thấy, nàng cũng sẽ không hướng về thành Mộ Tinh, nhiều nhất chỉ là làm ăn buôn bán, hơn thế nữa sẽ không có.
Tần Thượng Vũ còn định nói thêm, Kỷ Bá Tể liền nói: “Có chút đói bụng, ta đi ăn trước, sau đó lại đến.”
Mấy người khác thấy hắn muốn bỏ chạy, cũng vội vàng cáo lui theo. Nhưng đến giao lộ, vẫn chia làm hai hướng với Kỷ Bá Tể.
“Hắn thực sự rất lợi hại.” Đi trên con đường nhỏ, Phàn Diệu lên tiếng, “Có hắn dẫn dắt, chúng ta có thể vào được thượng tam thành.”
La Kiêu Dương khịt mũi một cái, nhếch môi: “Ta biết, nhưng ta không thoải mái.”
Kỷ Bá Tể nào có dáng vẻ của người dẫn đầu, trong mắt hắn ngoài bản thân ra chỉ có Minh Ý, đối xử với bọn họ như những người cộng tác cùng cảnh trọ, không ăn ý cũng đành, thậm chí còn không có cảm tình.
Cho dù để hắn dẫn dắt, đi đến thành Trục Nguyệt cũng sẽ tan vỡ, chi bằng đợi đến khi xóa bỏ hết hiềm khích rồi hãy nói.
Giờ ăn trưa đã đến, mùi thơm của thức ăn bay khắp phạn đường¹.
¹Nhà ăn.
Minh Ý vừa ngồi xuống bên cạnh Tu Vân, bên ngoài đã có một người sải bước đi vào, vung tay áo ngồi xuống bên cạnh nàng, nhàn nhạt nói: “Ngươi phản ứng nhanh nhạy, kinh nghiệm cũng nhiều, nếu trước đây gặp ngươi, ta không chắc có thể chiến thắng.”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Giải mã Morse sau: — . .-. -.-. ..- .-. -.– (7 ký tự, viết liền, viết hoa tất cả các kí tự, không dấu)