—
Tôn Liêu vừa có được đặc quyền đã cực kì hống hách. Dù rằng đang khoác trên người bộ áo Thiên Thanh Yên Vũ, gã vẫn không có được phong thái của một người bước ra từ Nguyên Sĩ Viện. Vừa rời khỏi cổng sau của Nguyên Sĩ Viện, việc đầu tiên gã làm không phải là về phủ đúc thần khí, mà là đi thẳng đến phố Trường Vinh, nán lại một lúc lâu rồi chặn đường một chiếc kiệu quan.
Theo quy củ, khi gặp người mặc bộ áo Thiên Thanh Yên Vũ, người trên kiệu phải xuống xe chào hỏi và nhường đường. Nhưng người trong kiệu vừa nhìn thấy Tôn Liêu thì lập tức ngẩn ra, mãi một hồi lâu cũng không hề nhúc nhích.
“Thế nào, đại nhân định ngồi trong kiệu quan để đối đầu với Nguyên Sĩ Viện của ta sao?” Tôn Liêu cười khẩy.
Tiền Lật nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn nói: “Tên khốn nạn như ngươi, lấy đâu ra cái áo này?”
Tôn Liêu hếch cao cằm, đá mạnh vào cửa kiệu: “Đây là áo do Tần Thượng Vũ cầu xin ta mặc, nếu ngươi không phục, cứ đi tìm ông ta mà chất vấn. Bây giờ còn không cút xuống lạy ta?”
Tiền Lật kéo rèm kiệu, tức giận nói: “Kính nhường Nguyên Sĩ Viện là phép, chứ không phải điều bắt buộc. Loại người như ngươi, dù có mặc Thiên Thanh Yên Vũ cũng không xứng để ta cúi đầu.”
“Ngươi!” Tôn Liêu nổi giận, nhưng rồi lại kìm nén cơn giận, chỉ gật đầu: “Được, được, Tiền đại nhân Tả ty Hộ bộ, nắm giữ tài chính thành Mộ Tinh, một tay che trời, đương nhiên có thể coi thường Nguyên Sĩ Viện. Ta sẽ đi nói với Tần sư trưởng, bảo sau này gặp người Hộ bộ phải né xa!”
Nói xong, gã ta quay lưng định đi.
Tiền Lật hốt hoảng, vội vàng ra lệnh cho những người bên cạnh: “Chặn hắn lại!”
Những người bên cạnh xông lên, Tôn Liêu lập tức ra tay, đánh nhau với họ. Trong lúc hỗn loạn, gã ta hét lên một tiếng “Ái da!” và ngã xuống đất, Thiên Thanh Yên Vũ Bào lấm lem bùn đất.
—
Tần Thượng Vũ từ nội viện trở về, lập tức đến Tôn phủ.
Tôn Liêu nằm trên giường, tay chân đều được quấn dày bằng vải trắng, khi nhìn thấy Tần Thượng Vũ đến, gã ta cười khổ: “Sợ rằng mấy ngày này không thể đúc thần khí được.”
“Ngươi hãy an tâm dưỡng sức.” Tần Thượng Vũ vội vàng nói: “Chuyện Tiền Lật ta đã tâu lên Đại Tư, Đại Tư nhất định sẽ khiển trách nặng nề.”
Việc làm bị thương chú khí sư duy nhất của họ lúc này là chuyện lớn, nhẹ thì bị cách chức ba tháng không được lên triều tham dự chính sự, nặng thì bị giáng chức đi nhàn cư.
Hài lòng nhếch môi, Tôn Liêu nhắm mắt lại: “Chờ ta khỏi bệnh sẽ đưa thần khí qua.”
“Được.” Tần Thượng Vũ lại dặn dò thêm hai câu, rồi bước ra khỏi cửa.
“Sư trưởng, ngài cũng không hỏi xem rốt cuộc tại sao lại đánh nhau à?” Tư Đồ Lĩnh như đi ngang qua, cười hỏi.
Tần Thượng Vũ xua tay: “Cứ mặc kệ họ đánh nhau như thế nào, Nguyên Sĩ Viện của ta địa vị tôn quý, không thể bị xúc phạm.”
“Nhưng lỡ như họ Tôn kia chủ động gây chuyện thì sao?”
Tần Thượng Vũ sửng sốt, trầm ngâm một lúc: “Có lẽ không đến mức như vậy, nhìn hắn ta cũng không giống người hay gây chuyện.”
Tư Đồ Lĩnh không nói thêm gì nữa, chào Tần Thượng Vũ một cái rồi quay trở về xe ngựa.
Khi y bước vào sân nhà Minh Ý, Minh Ý và Tu Vân vẫn đang hăng say rèn thần khí.
Tu Vân có năng khiếu hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, thậm chí kinh mạch còn có màu đỏ nhạt, chỉ là chưa từng tu luyện nên không sử dụng được nguyên lực, chỉ có thể giúp đỡ việc lặt vặt.
Thấy Tư Đồ Lĩnh đến, Minh Ý vẫy tay: “Tiểu đại nhân cứ ngồi trước đi, chỗ này sắp xong rồi.”
Đánh giá thần khí trên đài rèn hai lần, Tư Đồ Lĩnh cười nói: “Minh tỷ tỷ thật lợi hại.”
Được khen ngợi có chút ngại ngùng, Minh Ý cười hì hì: “Chỉ là để kiếm tiền thôi.”
“Trong mắt tỷ tỷ, những thứ này có lẽ chỉ có thể đổi lấy tiền bạc, nhưng trong tay người khác, nó có thể đổi lấy một nhà kẻ thù tan nhà nát cửa.”
Minh Ý sững sờ, nhìn y: “Nói vậy là sao?”
Tư Đồ Lĩnh ngồi xuống chiếc bàn đá trong sân, thở dài: “Người mua thần khí của các tỷ vốn dĩ đã để ý đến khuê nữ nhà Tiền Lật, muốn cầu hôn. Tuy nhiên, Tôn gia là một nhà bỏ thương theo quan, Tôn Liêu người này lại hung hãn bạo ngược, thường xuyên đánh đập thiếp thất của mình nên Tiền Lật không muốn đồng ý.”
Trước đây, nàng đã gặp Tiền Lật trong buổi tiệc, thậm chí còn lợi dụng ông ta để tiếp cận Kỷ Bá Tể.
Minh Ý chớp mắt, bỏ đồ trên tay xuống đi đến ngồi ở bàn đá: “Vậy sau đó thế nào?”
“Sau đó Tôn Liêu lẻn trèo vào trong sân Tiền gia, lấy đi sự trong sạch của Tiền tiểu thư, ép Tiền tiểu thư muốn treo cổ tự vẫn. Về sau gã lại đến Tiền gia, nói muốn cưới nàng làm thiếp. Tiền Lật tức giận cho gia đinh đuổi hắn đi, còn nói cho dù Tiền tiểu thư cả đời không gả đi được cũng sẽ không bao giờ bước vào nhà họ Tôn. Vì vậy Tôn Liêu đã ghi thù Tiền Lật.”
“Thật ghê tởm!” Tu Vân nghe thấy liền tức giận: “Chính hắn làm bậy, lại còn oán hận với người ta?”
“Tôn gia giàu có nhờ kinh doanh và mua chức quan. Bọn họ đã giữ thái độ độc đoán này từ dạo đó, cũng không có ai trừng trị.” Tư Đồ Lĩnh nhìn Minh Ý: “Giờ đây gã nhờ có thần khí mà Minh tỷ tỷ đúc tiến vào Nguyên Sĩ Viện, muốn nhân cơ hội này diệt sạch Tiền gia, bắt Tiền tiểu thư về phủ làm nha hoàn.”
Minh Ý nheo mắt hỏi: “Dùng thần khí của ta để đi vào Nguyên Sĩ Viện?”
Thành Mộ Tinh đang thiếu thốn chú khí sư, Tần Thượng Vũ cũng chỉ biết mò mẫm trong tuyệt vọng, khi nhìn thấy thần khí cũ của Minh Ý, ông ấy đã vội vàng ban cho gã ta một bộ áo Thiên Thanh Yên Vũ.
Tư Đồ Lĩnh thở dài: “Ta đã gặp Tiền Lật đến Tư Phán Đường để tố cáo Tôn Liêu, nhưng mà bằng chứng không đủ, không thể bắt Tôn Liêu, chỉ đành nhìn hắn ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Giờ đây hắn ta dựa vào thế lực của Nguyên Sĩ Viện, ép bức Tiền Lật đến mức sắp phải mất chức, ta không thể không đến đây báo cho tỷ.”
Minh Ý trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Trước đây hắn ta đã đặt thần khí ở chỗ ta, ta đã hứa sẽ làm xong cho hắn và cũng đã nhận tiền rồi, không thể thất hứa được.”
Tư Đồ Lĩnh khựng lại, lúc này mới nhớ ra vị Minh tỷ tỷ của mình vô cùng yêu tiền, dù sao cũng phải giữ cho nàng con đường kiếm tiền. Y cúi mắt xuống: “Nếu đã vậy thì…”
“Hôm nay ta phải đi giao hàng, vậy xin tiểu đại nhân hãy đưa Tu Vân về phủ trước. Nàng ở đây một mình không an toàn.” Minh Ý cười nói.
Trong biệt viện này có gì nguy hiểm à? Tư Đồ Lĩnh khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Minh Ý nhanh chóng đứng dậy, đi đến bàn đúc hoàn thiện món đồ, cất món thần khí mới rèn vào ngực, rồi bước ra cửa.
Vừa nghe có người họ Minh đến đưa đồ, Tôn Liêu vội vàng vứt bỏ bộ dạng ốm yếu, lăn lộn bò ra cửa sau, quát tháo om sòm: “Chẳng phải đã nói ta sẽ đến lấy sao, ngươi mang đến làm gì? Lỡ bị người khác nhìn thấy…”
Minh Ý vô tội nhìn quanh: “Thưa ngài, món thần khí này ngài sớm muộn cũng phải sử dụng, dùng rồi thì ai cũng sẽ nhìn thấy thôi ạ?”
“Không giống nhau.” Tôn Liêu liếc nhìn món thần khí trong tay nàng, lửa giận hạ mất một nửa: “Thôi được rồi, mang đến thì cứ nhận.”
Nói xong, gã ta nhìn Minh Ý một cái: “Minh sư phụ cũng vất vả, hay là ở lại phủ ta uống chén trà?”
“Hừm, tất cả đều được vận chuyển từ thành Tân Thảo đến, quý hiếm lắm, nơi khác không có đâu.”
Gã ta ánh mắt thâm sâu, hỏi Minh Ý: “Sau này ta muốn làm thêm thần khí khác, một cái bao nhiêu tiền?”
Minh Ý như một thương nhân nhỏ, cười tít mắt xoa tay: “Còn bao nhiêu nữa, loại màu tím ta chỉ thu ngài hai mươi lăm vạn, loại cao cấp hơn thì vẫn là một trăm vạn một cái.”
Tôn Liêu khẽ gật đầu, khinh khỉnh liếm môi, rồi đẩy cửa một căn phòng: “Ngươi cứ vào trong ngồi trước, ta sẽ sai người dâng trà.”