Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 254:




[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

"Ý tôi là, các người là người bình thường sao?"

Ba người có khả năng không quá bình thường, không trả lời cậu ta, yên lặng đi xuống tầng bốn, đi xuống tầng một, xuyên qua vườn hoa nhỏ của khách sạn, bọn họ đi tới cửa chính khách sạn.

Cửa lớn đang đóng, Dương Mi đi lên thử một chút, nhưng không mở ra.

Hạ Bạch thử một chút, cũng không mở ra.

Chu Bất Ngữ liền không thử nữa, bọn họ đều ý thức được, hiện tại bọn họ không có cách nào rời khỏi khách sạn này.

Lúc bọn họ kéo cửa ra có chút động tĩnh, vốn dĩ vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, lúc này đều dán ở trên cửa sổ nhìn ra ngoài, còn có một đại ca nhiệt tình ném cho bọn họ một cây búa, không biết lấy từ đâu ra, chỉ đạo bọn họ: "Đập! Đập khóa ở chỗ đó."

"..."

Hạ Bạch cầm lấy búa đập hai cái, kéo cho anh ta xem, sát thương vật lý vô dụng.

Mặc kệ đại ca chỉ đạo cái gì, ba người trở về.

"Đây là ý gì?" Dương Mi hỏi: "Chia thành phố Đại Thái thành map của từng trò chơi nhỏ sao?"

"Chúng ta hẳn là có thể đi ra ngoài, nếu như là từng khu vực bị phong tỏa, không cần phải xuất hiện ở cùng một thành phố." Lăng Trường Dạ nói: "Hẳn là có điều kiện gì đó."

Hoa Hạo Minh: "Có thể là phải tiêu diệt tất cả Quỷ thải của khách sạn này."

Dương Nghi: "Có thể."

"Bây giờ là mười rưỡi tối trong trò chơi, chúng ta tìm manh mối rồi đi ngủ." Lăng Trường Dạ nói: "Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nhanh chóng truyền manh mối ra ngoài."

Rất rõ ràng, nếu tìm được phương pháp đối phó Quỷ thải muộn một chút, bọn họ sẽ chết rất nhiều, mà bọn họ là người của đội Vong Xuyên, nhất định phải giao đáp án ra sớm nhất.

Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ, Nhị Oa một nhóm, Nhị Oa và em gái Tuyết Mộc tìm kiếm manh mối trong phòng ba người, Hạ Bạch biến thành cô gái váy xanh bạc hà, cũng dùng tới 【Khuôn Mặt Vô hại】, cùng Lăng Trường Dạ gõ cửa một gian phòng trên lầu sáu.

Cửa phòng này sáng lên, nhưng không có ai trong bọn họ ở đây, bên trong có thể là NPC của thế giới trò chơi.

Trong phòng không có tiếng trả lời, trên cửa treo một tấm bảng gỗ "Xin đừng làm phiền".

Hạ Bạch nhìn về phía Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ phục chế kỹ năng của Chu Bất Ngữ, hòa nhập vào vách tường.

Không đến mấy giây, cửa phòng mở ra. Lăng Trường Dạ trực tiếp mở cửa cho Hạ Bạch, để anh đi vào.

Vào phòng, Hạ Bạch mới biết được, vì sao Lăng Trường Dạ to gan như vậy, người ở bên trong đã chết, hơn nữa thoạt nhìn không phải là hôm nay chết.

Hạ Bạch ngồi xổm bên cạnh thi thể của anh ta đơn giản nghiệm thi, "Người đàn ông khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, ít nhất đã chết hai ngày, hình như là cắt cổ tay tự sát."

Có lẽ anh ta đã đặt một căn nhà ở khách sạn này rất lâu, cộng thêm tấm biển "xin đừng làm phiền", anh ta chết hai ngày cũng không ai phát hiện.

"Trên đất có hai bình thuốc, trên bàn cũng có." Lăng Trường Dạ nói: "Paroxetine và Imipramine... Thuốc chống trầm cảm, anh ta là người bị trầm cảm nghiêm trọng, cần dựa vào thuốc để áp chế bệnh tình, cho dù có nhiều thuốc như vậy, anh ta vẫn tự sát."

"Những loại thuốc này... có phải quá nhiều hay không?" Hạ Bạch nói.

Người chết đang nằm rạp trên mặt đất, bên cạnh một bàn tay có một bình thuốc, trong bình thuốc kia chỉ có hai ba viên thuốc màu trắng, mà trên bàn và trong thùng rác còn có thật nhiều bình thuốc rỗng.

Lăng Trường Dạ biết Hạ Bạch có ý gì, vấn đề thứ nhất là, uống nhiều thuốc như vậy, người này trầm cảm đến mức rất nghiêm trọng, thậm chí còn đáng sợ đến mức độ nào. Vấn đề thứ hai là, bình thường mà nói, bác sĩ sẽ một lần cho người bệnh nhiều thuốc như vậy sao? Ngay cả bọn họ cũng biết, rất nhiều thuốc chống trầm cảm rõ ràng là có tác dụng phụ.

Hạ Bạch kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, "Nơi này còn có rất nhiều thuốc."

Lăng Trường Dạ đi tới, lấy hết chai thuốc ra, xem ngày sản xuất: "Giống như trong thùng rác, ngày sản xuất đều cùng một ngày."

Điều này chứng tỏ, rất có thể là lấy được từ bác sĩ trong cùng một thời gian, chứ không phải chia ra mấy lần, thời gian khác nhau lấy từ bác sĩ.

Anh lại nhìn về phía sách trên bàn, phòng khách sạn có một phòng sách rất nhỏ, có một cái bàn sách, nhưng không có giá sách, trên bàn sách chỉ có mấy quyển sách chỉnh tề, hẳn là người chết mang từ trong nhà tới.

《Đi tìm niềm vui trong thiên nhiên》

《Sức mạnh của niềm vui》

《Làm sao để có được hạnh phúc》

《Trở thành người tỏa sáng》

《Xin hãy tự kéo mình lên》

Mấy quyển sách này quả thật rất thích hợp cho người có chứng trầm cảm nghiêm trọng như anh ta xem, đọc mấy quyển sách tên sách, lại nhìn toàn bộ rèm cửa sổ này kéo kín, chỉ có gian phòng có một ngọn đèn trong phòng sách, rất dễ dàng khiến người ta cảm thấy bi ai cho người chết.

Anh ta đang cố gắng tự kéo mình lên, cố gắng tìm kiếm phương pháp vui vẻ và hạnh phúc trong sách vở, nhưng anh ta không làm được, trong những tình tiết hạnh phúc và vui vẻ trong sách, tất cả đều là nước mắt của anh ta, từng giọt nước mắt khô cạn nắm chặt trang sách trơn nhẵn mấp mô.

【Tôi lại nghe thấy anh ta khóc, nước mắt của anh ta đang rơi tí tách. 】

Hạ Bạch chỉ vào những lời này nói: "Đội trưởng, có nhật ký đọc sách."

Lăng Trường Dạ nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của cậu, nhịn cười, "Đây là nhật ký đọc sách à?"

Lúc đọc sách suy nghĩ và ghi chép là nhật ký, cảm nhận cũng đúng, nhưng ghi chép này hình như là hiện thực. Hạ Bạch ngơ ngơ nói: "Anh thật sự là một tên khó ở."

Lăng Trường Dạ: "..."

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, Hạ Bạch đối với anh càng ngày càng "to gan", nếu cẩn thận nghĩ, đại khái là từ sau khi bọn họ ngủ với nhau. Lăng Trường Dạ cực kỳ công bằng phân tích xem mình có sự thay đổi này hay không, hình như, cũng có.

Anh cười cười, nói: "Đúng, là anh khó ở."

Hạ Bạch hài lòng, rất nhanh lại nghiêm túc: "Có phải anh ta uống thuốc quá nhiều, xuất hiện ảo giác? Rõ ràng là anh ta đang khóc, nước mắt đều nhỏ lên nhật ký."

"Em làm sao xác nhận, những nước mắt này chính là của anh ta, mà không phải là "anh ta" trong nhật ký của anh ta?" Lăng Trường Dạ hỏi.

Hạ Bạch sững sờ, đúng vậy, làm sao lại xác định là người chết viết nhật ký chứ.

Nhìn thấy một người bị trầm cảm nghiêm trọng, lại nhìn những quyển sách tìm kiếm hạnh phúc này, nhìn thấy nước mắt trên sách, theo quán tính của cậu liền cho rằng đó là nước mắt của người bị trầm cảm đọc sách này.

Câu nhật ký này thật ra là một loại nhắc nhở mịt mờ có khả năng?

Nếu như là người viết nhật ký nói "anh ta" chảy nước mắt, hơn nữa chính là lúc anh ta viết, hoặc là sau đó không lâu lưu lại, vậy... Tưởng tượng đến cảnh tượng kia, còn có chút lạnh.

Lăng Trường Dạ cũng cầm lấy một quyển sách, "Cùng nhau tìm xem, còn có cái khác hay không."

Hai người cùng nhau, đem mấy quyển sách vở ghi chép lộn xộn nhất nhất tập hợp lại.

【Vì sao anh ta khóc đau lòng như vậy? 】

【Phương pháp này có thể ngừng nước mắt không? 】

【Muốn đi trong thiên nhiên, muốn đi phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp ở nơi nào?】

【 Không muốn ra ngoài, chỉ muốn một mình trốn tránh, trốn tránh tất cả mọi người, trốn tránh cả thế giới. 】

【 Tôi đã nghe anh ta khóc rất lâu rồi, mỗi đêm vào lúc này, là lúc anh ta khóc đau lòng nhất. 】

【Ướt quá, thế giới của tôi một mảnh ẩm ướt, nơi này ướt nhẹp, nơi đó ướt sũng, trên người tôi cũng ướt nhẹp. 】

【 Tí tách, tí tách, tí tách! Tí tách! Tí tách!! Tí tách!!!】

【 Đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa! 】

Hạ Bạch nhíu mày: "Anh ta rất giống là tinh thần có vấn đề, xem sự uất ức bi thương của mình trở thành của người khác, nước mắt của mình trở thành của người khác, đây là di chứng của việc uống quá nhiều thuốc chống trầm cảm."

Cái nhật ký kia, nói chỉ muốn một mình trốn tránh, rất phù hợp với hoàn cảnh của người chết, chính là anh ta một mình trốn ở khách sạn này, không cho bất kỳ ai quấy rầy, ngay cả chết cũng không có ai phát hiện.

"Đây là khả năng thứ nhất." Lăng Trường Dạ nói: "Khả năng thứ hai, anh ta thật sự nhìn thấy một 'anh ta' vẫn luôn khóc, hơn nữa 'anh ta' này là không thể thoát khỏi, người ở chung lâu dài với loại cảm xúc bi thương này, cũng sẽ đau lòng theo, dễ dàng hậm hực."

Hai người đều nghĩ đến khả năng của "anh ta" này.

Quỷ thải.

Một Quỷ thải vẫn luôn khóc lóc.

Nhưng đây cũng chỉ là một loại suy đoán có khả năng.

"Xem ra trong thế giới trò chơi này, con người và Quỷ thải hoàn toàn đối lập nhau. Nếu anh ta phát hiện Quỷ thải, còn bị Quỷ thải tra tấn trong thời gian dài như vậy, tại sao anh ta không tiêu diệt Quỷ thải giống như Cục An ninh kêu gọi, cho dù bản thân anh ta không thể tiêu diệt, cũng nên tìm kiếm những người khác tiêu diệt chứ không phải bị tra tấn đến mức uất ức, một mình trốn ở khách sạn tiếp tục bị tra tấn."

Hạ Bạch vừa phân tích, vừa nói ý nghĩ của mình cho Lăng Trường Dạ nghe.

Lăng Trường Dạ: "Nói cũng có lý."

Hạ Bạch: "Tìm tiếp xem, có lẽ có thể tìm được chứng cứ khác, xác nhận suy đoán của chúng ta."

Hai người cẩn thận tìm kiếm trong căn phòng này, đều là người chơi qua mấy trò chơi, bọn họ rất rõ ràng bình thường chỗ nào có thể có manh mối, tìm rất cẩn thận, lại rất có tính nhắm vào.

Thế nhưng, ngoài một phong thư, bọn họ rốt cuộc không tìm được đầu mối hữu dụng nào.

Thật ra phong thư này cũng không có nhiều manh mối, có thể là bị người chết tùy ý nhét vào trong túi, trên đó chỉ hé lộ thân phận duy nhất của người này.

【Bác sĩ Vương, điện thoại của ngài vẫn luôn tắt máy, chỉ có thể viết thư cho ngài dựa theo địa chỉ ngài đã lưu lại, thuốc ngài muốn đã chuẩn bị xong, xin mau chóng tới lấy. 】

Hạ Bạch: "Anh ta là bác sĩ, điều này có thể giải thích vì sao anh ta có nhiều thuốc chống trầm cảm cùng một đợt như vậy?"

Lăng Trường Dạ: "Có lẽ."

"Đội trưởng, Hạ Bạch, hai người ở bên trong sao?" Hoa Hạo Minh ở cửa hô: "Có phát hiện."

Nơi này không tìm được đầu mối gì, hai người lập tức đi ra cửa.

Vừa đi được hai bước, Hạ Bạch dừng bước, ngẩng đầu nhìn nóc nhà.

Lăng Trường Dạ chú ý thấy cậu dừng lại trước tiên, cũng ngẩng đầu nhìn theo.

Khách sạn này chính là khách sạn Thái Quang ở thế giới thực, thành phố Đại Thái nằm ở biên giới, nơi đây có những kiến trúc mang phong cách quốc gia khác nhau, mỗi gian phòng trên tầng sáu của khách sạn đều có phong cách khác nhau, nóc gian phòng này có hoa văn thạch cao phức tạp, làm người ta hoa cả mắt, Lăng Trường Dạ nhìn vài giây mới phát hiện Hạ Bạch có thể đang nhìn ở chỗ nào đó.

"Trên nóc nhà có một vết nứt." Hạ Bạch nói: "Đội trưởng, như vậy thì ban ngày anh ta có thể nhìn thấy mặt trời sao?"

[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.