Giang Thanh Phong lắc đầu, "Chắc là không, lúc ấy anh ấy như phát điên vậy, hoài nghi rất nhiều người, có thể là hoài nghi tất cả những người có liên quan đến con gái anh ấy, mới có thể bị người ta đánh, nếu thật sự có hung thủ, cũng sẽ không dám làm lớn chuyện mà đi đánh anh ấy đâu."
Hạ Bạch gật gật đầu.
Lão Dương thật sự rất yêu con gái mình.
Giang Thanh Phong nhìn thoáng qua Lăng Trường Dạ, nói: "Bé cưng, nếu có người bắt nạt con, bố cũng sẽ liều mạng với nó giống như lão Dương."
Hạ Bạch: "..."
Bố của cậu thật sự có chút đáng yêu.
Lăng Trường Dạ cảm thấy áp lực rất lớn, cười nói theo: "Con cũng vậy, bố yên tâm, con sẽ bảo vệ em ấy thật tốt, không để bố phải liều mạng đâu."
Nghe được chữ "bố", Giang Thanh Phong giống như bị điểm huyệt.
Bốn người vừa nói chuyện vừa đến trường học chuộc tội phía Bắc hòn đảo.
Hôm nay lại là một ngày cải tạo lao động.
Lần này Hạ Bạch được phân công đi đốn cây.
Cô Bạch phân công công việc cho bọn họ, người lớn tuổi, thật sự không làm được việc nặng thì đi may vá, làm đồ thủ công, những người trẻ tuổi khác, bất kể là nam hay nữ đều làm việc nặng, công việc nặng tốn có loại nhẹ, ví dụ như việc hái dừa ngày hôm qua của Hạ Bạch, cũng có nặng, ví dụ như việc đốn cây hôm nay, nặng nhẹ luân phiên.
Dụ Nhân đã chết, Hạ Bạch có thể sử dụng kỹ năng quyến rũ của cô ta, cậu nhân cơ hội này để hỏi thăm tin tức từ hai người dân đảo đến kéo cây.
Kỹ năng quyến rũ cộng thêm vẻ ngoài hiện tại của cậu, rất hữu dụng khi hỏi thăm tin tức.
Hạ Bạch chỉ mở to một đôi mắt tò mò hỏi: "Anh ơi, nghe nói nơi này của chúng ta có một người phụ nữ tên là Lục Không, cô ấy đã chết ở trên thuyền sao?"
Ông anh kia lập tức liền nói, "Đúng vậy, em nói xem, sao lại chết ở trên thuyền chứ, chiếc thuyền kia cũng không tiện dùng được nữa."
"Có phải cô ấy sống rất thảm không?" Hạ Bạch hỏi.
"Nói như thế nào nhỉ, chuyện nhà người ta, cô ấy thường xuyên bị chồng đánh." Ông anh nói.
Hạ Bạch: "Sẽ bị treo lên đánh sao?"
Nếu như không có chuyện này, Hạ Bạch hỏi như vậy sẽ có vẻ rất kỳ quái, nhưng ông anh kia lại không cảm thấy kỳ quái, "Đúng vậy, em cũng nghe nói sao?"
Hạ Bạch gật đầu, cụp mắt suy tư.
Nói như vậy, Lục Không có thể chính là nhân vật chính của trò chơi này. Cô chết vì mất máu, thường xuyên bị chồng treo lên đánh, có thể đối ứng với Diêm Tuyền, cái chết của Phương Hiểu Phong, Dụ Nhân và người đàn ông bụng bia kia cũng có thể tương ứng, anh ta cũng có thể xem như chết vì mất máu.
Hơn nữa cái chết của bọn họ có thể kết hợp thành những gì cô gặp phải, cũng chính là những gì cô đã trải qua, một câu chuyện đời người.
Ngoại trừ chết vì mất máu, bị treo lên đánh, có lẽ cô còn từng bị hành hạ nghẹt thở, bị chồng bạo lực và gia đình chồng mắng, có lẽ còn có những sự bi thảm khác, sẽ thể hiện ở trên người những người khác chết vào đêm nay.
Cô ấy dùng cái chết để chứng minh câu chuyện của mình.
Lần này tìm kiếm nhân vật chính rất thuận lợi.
Chỉ là quá thuận lợi, không có chút vòng vo nào, Hạ Bạch cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hạ Bạch lại hỏi một người phụ nữ đang chặt cây chuộc tội: "Chị, chị có biết Lục Không không ạ?"
Động tác của người phụ nữ kia khựng lại, chỉ nói: "Cô ấy đã chuộc tội xong, kiếp sau nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Cho nên, cô ấy lấy một tên đàn ông bạo lực, cũng là sự chuộc tội mà bọn họ nói?
Đây không phải là lấy danh nghĩa chuộc tội gây tai họa cho người khác sao?
Sau khi lao động cải tạo xong, bọn họ giống như tối hôm qua, hầu hết mọi người đều đã nhấc chân không nổi. Hạ Bạch còn có thể đi được vài bước, nhưng cậu lo lắng bố mẹ đã có tuổi, cho nên bọn họ cũng giống như những người khác, ngồi liệt ở cửa nghỉ ngơi.
Hạ Bạch còn có thể nói chuyện, trước tiên nói cho bọn họ biết tin tức cậu vừa nghe được.
Người Thông Linh nói: "Xem ra Lục Không thật sự là nhân vật chính, tiếp theo tất cả chúng ta đều tập trung vào việc điều tra trải nghiệm của cô ta, chỉ cần biết rõ trải nghiệm của cô ta là được, hẳn là rất nhanh có thể qua được trò chơi."
Bởi vì Hạ Bạch xác nhận nhân vật chính, những thứ ông ta thông linh nhìn thấy cũng không quan trọng, không lãng phí miệng lưỡi nữa.
Hạ Bạch nói: "Có phải độ tham dự của nhân vật chính trong trò chơi này quá thấp hay không?"
Cậu đồng ý với Người Thông Linh, cậu không vào nhiều trò chơi lắm, nhưng cậu đã xem rất nhiều trường hợp trò chơi của Viện nghiên cứu trực thuộc Cục quản lý trò chơi, biết rằng dựa theo kịch bản của trò chơi, bọn họ tìm được câu chuyện tương đối hoàn chỉnh của nhân vật chính là có thể phá trò chơi được rồi.
Hiện tại bọn họ có người biết thông linh, có người biết mê hoặc, còn có nhiều người chuyên về chuyện này như vậy, ngày mai có thể hoàn thành, thuận lợi phá được trò chơi.
Mà cho đến bây giờ, bọn họ chỉ đơn giản nghe được Lục Không từ trong miệng người khác, Lục Không chưa từng xuất hiện.
Người Thông Linh nghe xong liền biết Hạ Bạch đang suy nghĩ gì, "Có phải cậu đang nghĩ, cô ta cũng chưa từng xuất hiện hay không?"
Hạ Bạch gật đầu.
Người Thông Linh: ‘’Cậu cho rằng nhân vật chính dễ dàng xuất hiện như vậy sao? Nhiều khi đều là chúng ta điều tra được gần hết, lúc sắp rời khỏi trò chơi cô ta mới đi ra, hơn nữa có thể cô ta đã đi ra từ sớm, mấy người chơi đã chết kia chính là bị cô ta gi.ết ch.ết đấy."
Ông ta nói cũng có lý, nhân vật chính của học viện Y Hòa Bình và thôn Ngũ Cô cũng đi ra rất muộn, nhất là phó bản của thôn Ngũ Cô, nhân vật chính vào nửa giờ trước khi bọn họ rời khỏi trò chơi mới đi ra, bổ sung câu chuyện của cô ấy, vạch trần chân tướng lời nguyền.
Hạ Bạch vẫn cảm thấy có điểm gì đó không đúng, tuy rằng tất cả thoạt nhìn đều rất thông thuận.
Trước kia cậu cũng từng có cảm giác không thích hợp này, sau đó cậu biết được có thể là vì trước mười hai tuổi cậu đã trải qua rất nhiều trò chơi, loại cảm giác này có thể đến từ rất nhiều kinh nghiệm vào trò chơi của cậu, cậu càng coi trọng loại cảm giác này hơn, không muốn dễ dàng đè xuống như vậy.
Cậu nhìn về phía Lăng Trường Dạ.
Lăng Trường Dạ nói: "Cô ta và chủ đề của trò chơi này không liên quan nhiều, điểm quan trọng của trò chơi này là ở chỗ chuộc tội, cô ta có liên quan gì đến chuộc tội?"
Khương Ỷ Đồng không thiên vị đưa ra cái nhìn của mình, "Có khi nào cô ta là người bị hại của việc chuộc tội hay không, cũng là bị đám người cô Bạch dùng danh nghĩa chuộc tội, ép cô ta phải cưới một người đàn ông bạo lực tồi tệ, cuối cùng bị đám tín đồ Bạch Hải Tiên này ép chết.
Mà cô Bạch và Bạch Hải Tiên của cô ta chính là thế lực tà ác của thế giới trò chơi này, chúng ta cải tạo mỗi ngày, chính là đang trải nghiệm sự ác độc của bọn họ, từ đó trải nghiệm vai chính từng bị một tổ chức áp bách như thế nào, càng có thể hiểu rõ bối cảnh câu chuyện của cô ta, càng hiểu rõ cô ta hơn."
Giang Thanh Phong muốn nói gì đó, lại ngậm miệng lại.
Người Thông Linh khen ngợi nói: "Chủ tịch Khương lần đầu tiên vào trò chơi mà đã nắm giữ kịch bản của trò chơi, rất giỏi, chính là như vậy."
Lăng Trường Dạ cũng không cách nào phản bác Khương Ỷ Đồng.
Khương Ỷ Đồng lại nói một phát hiện của mình: "Mọi người có chú ý tới không, trạng thái tinh thần của rất nhiều người chơi không đúng lắm."
Hạ Bạch nhìn về phía những người chơi khác, có mấy người dáng vẻ không tập trung tinh thần.
Có một người đàn ônng nhìn chằm chằm một chỗ rất lâu không nhúc nhích.
Người phụ nữ đã chết chồng tối hôm qua đang che lỗ tai, núp ở một bên.
Có một người đàn ông hơi lớn tuổi thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
Medusa cũng ngồi dưới tàng cây không nói lời nào.
Thoạt nhìn mỗi người đều rất tiều tụy.
Người Thông Linh: "Không phải mệt à? Bọn họ đều là người chơi lần đầu tiên vào trò chơi, bị dọa rồi nhỉ? Về phần Medusa, cô ta sợ cũng rất dễ hiểu thôi."
Khương Ỷ Đồng: "Không biết có phải bị hù hay không, chắc là không phải mệt, tôi đã gặp rất nhiều người còn mệt hơn cả bọn họ."
Hạ Bạch: "..."
Mẹ, không phải mẹ là nhà tư bản bốc lột sức lao động đấy chứ?
"Bình thường." Người Thông Linh nói: "Trò chơi này rất tàn phá người, bất kể là trên thân thể, hay là trên tinh thần. Sám hối nhiều tội ác của mình như vậy, lại thấy nhiều cái chết, cảm xúc có thể bình thường được sao?"
Nói xong chuyện này, bọn họ cũng nghỉ ngơi được một lúc, bánh bao trong tay cũng đã ăn xong, nên đi trong thôn hỏi thăm tin tức rồi.
Mặc kệ bọn họ phỏng đoán đúng hay không, nhiệm vụ tối nay rất rõ ràng, chính là nghe ngóng chuyện Lục Không.
Mấu chốt nhất là gia đình nhà chồng Lục Không, Người Thông Linh không biết Lăng Trường Dạ cũng biết thông linh, Hạ Bạch liền đề nghị anh đi làm nhiệm vụ mấu chốt này, dẫn theo bố mẹ.
Hạ Bạch không chủ động đưa ra yêu cầu, bởi vì cậu hiện tại có kỹ năng của Dụ Nhân, muốn đi tìm anh bán thuyền mà Dụ Nhân nói tối hôm qua, cảm giác anh ta biết rất nhiều, còn rất thích nói.
Hơn nữa nhà anh ta bán thuyền, hẳn là đều quen rất nhiều người trong thôn xóm, người nhà có thể cũng biết chút gì đó.
Cậu và Lăng Trường Dạ đi đến nhà anh ta.
Còn có một nhân vật mấu chốt, chính là người mà bụng bia nói tối hôm qua, bà chị dẫn anh ta đi tìm tượng thần.
Người chơi kỳ cựu chỉ còn lại Medusa và lão Dương, trạng thái hiện tại của Medusa thoạt nhìn không quá ổn định, vừa vặn để lão Dương chuyên xoa dịu người khác đi theo cô ta.
Những người khác thì đi đến những nơi khác trong thôn để hỏi thăm.
Sau khi sắp xếp xong, bọn họ đều tự hành động, hẹn hai giờ sau sẽ trở về nhà rong biển.
Lúc Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ đi về phía bên kia, hỏi anh: "Đội trưởng, ban ngày anh thông linh mấy người? Có phát hiện gì không?"
"Hai người, một người chuộc tội, một người là cô Bạch." Anh biết đêm nay bọn họ sẽ tới thôn xóm tìm manh mối, cho nên chỉ thông linh hai người, tiết kiệm chút lực tinh thần buổi tối dùng.
Lăng Trường Dạ nói với cậu nội dung anh đã thông linh được, "Anh thông linh với một người đàn ông trông khỏe mạnh chuộc tội giống như những người khác, cũng là nhìn thấy chuyện đau khổ ở trong linh hồn anh ta, từ lúc còn rất nhỏ anh ta đã bị nhốt ở trong một căn phòng tối tăm."
Người này anh nói hai câu đơn giản, trọng điểm anh nói tới cô Bạch.
Không biết cụ thể là thời gian nào, bà ta trông gầy đi rất nhiều, không giống như gầy đi trong thời gian ngắn, đại khái là mấy năm sau khi cô Bạch học cấp ba.
Cô Bạch ngồi trong một căn phòng bị bịt kín cửa sổ, màu da trắng như trước, thậm chí còn trắng hơn cả lúc học cấp ba, chỉ là ánh sáng trong mắt đã khác.
Không phải trong mắt thiếu nữ tươi sáng, tràn đầy chờ mong đối với ánh sáng của tương lai, mà là ánh sáng càng thêm trầm lắng yên ổn.
Nếu như không phải thấy cô đang vuốt ve cái bụng nhô ra của mình, đại khái rất khó hiểu được ánh mắt của cô.
Cô sờ bụng, nhìn về phía cửa sổ bị niêm phong bằng gỗ, ánh mặt trời rọi vào từ khe hở của thanh gỗ, rơi từng cái một lên mặt cô ta.
Lăng Trường Dạ không phân biệt được trong mắt cô có phải có tình yêu hay không, ánh sáng trong mắt lại là cái gì.
Nhưng cảnh này khắc thật sâu trong linh hồn cô, nếu phân loại cho nó, nếu như sau đó không có một sự việc bi thảm nào đó mà anh chưa từng thấy, anh sẽ xếp nó vào loại lần đầu tiên anh nhìn thấy trong linh hồn cô Bạch, khoảng thời gian ấm áp và quý giá của cuộc đời cô.
[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]