Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 196:




[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Hạ Bạch nói: "Tôi muốn ở cùng với bạn trai tôi."

Áo sơ mi hoa liếc mắt nhìn cậu, không biết từ lúc nào trong tay đã nhảy ra một thanh phi đao mang lửa, xoay xoay trong tay giống như quả óc chó, "Bạn trai của em? Em có bạn trai à? Tôi muốn xem ai là bạn trai của em."

Trong câu nói cuối cùng có uy hiếp, ánh mắt hắn quét về phía người chơi càng rõ ràng hơn.

Người ở trong trò chơi này, cho dù là nhân viên phục vụ đều có mắt nhìn, vừa nhìn liền biết áo sơ mi hoa thích cô gái đẹp Hạ Bạch này, cho nên để cậu ở cùng một chỗ với bọn họ, mang tâm tư gì, không ai không biết.

Trong lời nói của hắn chính là, muốn xem một chút ai không có mắt là bạn trai của Hạ Bạch, còn dám đứng ra.

Nếu anh dám đứng ra, hậu quả nhất định rất thảm.

Hắn chính là đang cảnh cáo bạn trai của Hạ Bạch không nên đứng ra, ngoan ngoãn để Hạ Bạch ở cùng bọn họ.

Còn có thể làm sao, trong trò chơi này, mạng của bọn họ đều cột vào trên người bốn người chơi có dị năng này, mạng sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Không nghĩ tới, bạn trai của Hạ Bạch lại đứng ra.

Lăng Trường Dạ nắm tay Hạ Bạch, hiền lành nói: "Tôi chính là bạn trai của em ấy."

Áo sơ mi hoa cười một tiếng, "Anh là ai?"

Lăng Trường Dạ: "Tôi là bạn trai của em ấy."

Người đàn ông áo sơ mi hoa nhíu mày hỏi: "Tôi là hỏi anh tên là gì."

Lăng Trường Dạ nói: "Tôi là bạn trai của em ấy."

"..."

Một chút kiên nhẫn cuối cùng của áo sơ mi hoa dùng để đánh giá anh, "Anh đến từ đâu?"

Lăng Trường Dạ: "Đến từ tổ chức người chơi dân gian lớn nhất."

"..."

Người Thông Linh đặt hai tay lên trán, không muốn nhìn nữa xoay người sang chỗ khác.

"Mẹ nó, anh đùa bỡn tôi đấy à!" Rốt cuộc áo sơ mi hoa nổi giận, giọng nói đột nhiên trở nên bén nhọn, đao lửa trong tay lập tức hóa thành vô số, bay về phía Lăng Trường Dạ.

Vô số ngọn lửa ở phía sau phi đao chiếu rọi lên gương mặt vặn vẹo điên cuồng của hắn, nhìn dáng vẻ tâm lý rất có vấn đề, nhưng chưa đến hai giây, đôi mắt điên cuồng của hắn đột nhiên trợn to, lúc đó thân thể hắn như run rẩy kịch liệt, tròng mắt trắng dã che phủ con ngươi, trong mắt chỉ có hoảng sợ.

Người chơi bị lửa thiêu đốt đến vừa muốn thét chói tai, chỉ thấy đao lửa nhao nhao rơi xuống đất, cuối cùng biến thành một, cũng tắt ngúm trên mặt đất ẩm ướt.

"Diêm Tuyền, anh sao vậy?" Medusa vội đưa tay đỡ lấy người đàn ông áo sơ mi hoa muốn ngã.

Trên trán áo sơ mi hoa xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn, hắn che đầu, một hồi lâu mắt mới khôi phục bình thường, sợ hãi nhìn Lăng Trường Dạ.

Hạ Bạch cũng tò mò nhìn về phía Lăng Trường Dạ, không biết Lăng Trường Dạ vừa rồi làm gì, chỉ thấy Lăng Trường Dạ lắc đầu với áo sơ mi hoa, áo sơ mi hoa lập tức cúi đầu không nói.

Từ đầu đến cuối, Lăng Trường Dạ đều đứng yên ở đó, tay không hề động, áo sơ mi hoa từ một con thú nổi điên biến thành chó nhà, còn là loại ướt đẫm mồ hôi.

Không chỉ là hắn, ánh mắt của ba người khác trong nhóm bốn người nhìn Lăng Trường Dạ cũng thay đổi.

Những người chơi mới khác cũng giống vậy, bọn họ nhìn ra được người đàn ông mặc áo sơ mi hoa tên Diêm Tuyền vừa đá phải một tấm sắt.

Khi một người trắng trợn biểu hiện ra năng lực của mình thì sẽ kém xa hơn một người luôn khiêm tốn, lơ đãng để lộ ra một góc năng lực cho người có cảm giác cao thâm hơn, vài người bình tĩnh tới gần Lăng Trường Dạ một bước.

Hạ Bạch nói: "Xem ra, tôi không thể ở cùng với mọi người rồi."

Nói xong cậu nhìn Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong, đang nghĩ có nên mời hai người ở cùng với bọn họ hay không.

Khương Ỷ Đồng nghe Hạ Bạch nói xong, lập tức nói tiếp: "Nếu cô đây không thể ở cùng, vậy để chồng tôi ở cùng với chúng ta đi. Anh ấy ngủ rất yên tĩnh, nhất định sẽ không quấy rầy mọi người."

Bà đây là đang cho bốn người một bậc thang, đồng thời để cho Giang Thanh Phong có một chỗ ở tương đối an toàn.

Có bậc thang này, bốn người tự nhiên thuận thế đi xuống.

Medusa nói: "Nếu chị đã nói như vậy, cứ như vậy đi."

Như vậy cũng được. Không biết Lăng Trường Dạ đã làm gì với Diêm Tuyền, nhìn Diêm Tuyền có vẻ không bình thường, nếu lúc này để Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong ở cùng với bọn họ, có thể sẽ bị bốn người xem như người bên phía bọn họ, sẽ âm thầm trả thù cũng khó nói.

Hạ Bạch không mở miệng nói chuyện nữa.

Giang Thanh Phong hỏi: "Có thể để cho lão Dương đi cùng với chúng tôi không, lão Dương không quấy rầy mọi người, chỉ cần ở cùng một phòng với vợ chồng chúng tôi là được."

"Các người muốn ở mấy người thì ở mấy người, nhanh vào nhà đi!" Medusa bực bội nói, có lẽ cô ta rất muốn nhanh chóng vào nhà, hỏi Diêm Tuyền rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Hạ Bạch cũng tò mò, vì thế cùng Lăng Trường Dạ, kéo Người Thông Linh đang ngửa đầu ngắm sao vào một căn nhà rong biển, lập tức có ba người đuổi theo bọn họ.

Bọn họ đi vào nhà rong biển này, bên trong có ba phòng ngủ, Hạ Bạch cùng Lăng Trường Dạ tự nhiên ở một phòng, Người Thông Linh cũng chen vào theo.

Vừa vào hắn đã hỏi Lăng Trường Dạ: "Cậu làm gì Diêm Tuyền thế?"

Trên nóc nhà là từng tầng rong biển, tường được xây bằng đá và bùn đất, nhìn có vẻ cách âm tốt hơn so với nhà sàn của thôn Ngũ Cô một chút.

Giọng Lăng Trường Dạ vẫn nhỏ hơn không ít: "Tôi nhìn ra, anh không muốn để bọn họ biết anh vào trò chơi cùng chúng tôi, tôi cũng không muốn bại lộ thân phận, lãng phí một đạo cụ cao cấp, xâm nhập vào đại não của cậu ta."

Anh có vẻ không hài lòng lắm, nhưng lại cười: "Hội Thánh Du các anh thật lợi hại, thì ra lúc không có người của Cục quản lý trò chơi, các anh là như vậy à."

Sắc mặt Người Thông Linh có chút trầm xuống: "Không liên quan gì tới cậu."

Lăng Trường Dạ: "Nếu lần sau bọn họ còn làm chuyện quá đáng, hy vọng chú có thể tự mình giải quyết, còn nữa đừng vạch trần thân phận của chúng tôi."

"Người của hội Thánh Du chúng tôi đương nhiên do tôi quản lý, là cậu đừng nên nhúng tay vào mới đúng." Người Thông Linh lạnh lùng nói.

Hạ Bạch kinh ngạc đến ngây người, "Phó hội trưởng của tổ chức người chơi dân gian lớn nhất lại ngang ngược vô lý như vậy, nếu bạn trai của tôi mà không ra tay, chắc chắn sẽ bị anh ta gi.ết ch.ết rồi."

"Hừ." Người Thông Linh nhìn về phía bọn họ, cười lạnh một tiếng: "Đội trưởng Lăng, cậu còn tưởng rằng đến bây giờ tôi còn không biết kỹ năng của cậu sao? Anh là người bất tử, cơ thể cho dù bị chém thành bao nhiêu đoạn cũng sẽ không chết, thêm mấy Diêm Tuyền nữa cũng không thể giết được cậu đâu."

Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ đều im lặng.

Người Thông Linh thưởng thức sắc mặt của bọn họ thêm vài giây, tâm trạng thoải mái rời đi.

Chờ hắn vừa đi, mặt của Hạ Bạch liền biến trở lại, cậu ghé sát Lăng Trường Dạ, thấp giọng hỏi anh: "Đội trưởng, vừa rồi anh đã làm gì với tên Diêm Tuyền kia thế?"

Lăng Trường Dạ không trả lời cậu, ánh mắt lại biến thành màu xanh, đồng thời chỉ chỉ cánh cửa mà Người Thông Linh vừa đi ra.

Hạ Bạch: "..."

Cậu im lặng giơ ngón tay cái với Lăng Trường Dạ.

Đội trưởng nhà cậu đã sao chép kỹ năng của Người Thông Linh.

Buổi tối lúc Người Thông Linh thông linh với cậu, Lăng Trường Dạ ở bên cạnh nhìn, Người Thông Linh cho rằng Lăng Trường Dạ không yên tâm, sợ hắn làm gì cậu, liền để cho anh nhìn.

Đúng là không yên tâm, Người Thông Linh không biết là, khi Lăng Trường Dạ nhìn hắn thông linh, cũng đang sao chép kỹ năng của hắn.

Đúng vậy, trong trò chơi này, Lăng Trường Dạ lựa chọn sao chép sử dụng kỹ năng của Người Thông Linh là lựa chọn tốt nhất, không chỉ có thể dùng kỹ năng này để phá trò chơi, khắc chế Người Thông Linh, còn có thể thông linh với cậu thêm vài lần, biết đâu còn có diệu dụng khác.

Lăng Trường Dạ thấp giọng nói bên tai Hạ Bạch: "Kỹ năng của anh ta rất bí ẩn, không dễ sao chép, may mà bây giờ sao chép thành công, kỹ năng của anh ta có kèm theo kỹ năng công kích linh hồn, vừa rồi anh thử sử dụng kỹ năng này với Diêm Tuyền, có lẽ Diêm Tuyền đã coi anh thành Phó Hội trưởng của bọn họ rồi."

Hạ Bạch: "..."

Quả nhiên là siêu đỉnh.

Cuối cùng cậu cũng biết được cảm giác khi cười trộm trong chăn là như thế nào.

Trong căn nhà rong biển bên cạnh, Medusa đỡ Diêm Tuyền đi vào phòng ngủ lớn nhất, hai đồng đội khác cũng đi vào theo.

Vừa vào cửa, người đàn ông áo sơ mi đen đã hỏi: "Người đàn ông đó cũng là người chơi sao? Anh ta nói anh ta đến từ tổ chức người chơi dân gian lớn nhất, không phải là người của Cục quản lý trò chơi đấy chứ?"

"Cái rắm!" Diêm Tuyền nói: "Anh ta là Phó hội trưởng Người Thông Linh của chúng ta!"

Ba người khác đều ngạc nhiên đến ngây người.

Diêm Tuyền nói: "Mấy người cũng giống như tôi, lúc vừa vào hội Thánh Du, không phục sự quản lý rồi bị anh ta dạy dỗ, mùi vị đó cả đời cũng sẽ không quên đúng không? Vừa rồi tôi lại bị anh ta dạy dỗ!"

Đúng vậy, bọn họ cùng nhau tiến vào hội Thánh Du, ở thế giới hiện thực đã quen tùy ý làm bậy, lúc mới vừa vào hội Thánh Du cũng giống vậy, mà Người Thông Linh chính là chuyển dạy dỗ loại người như bọn họ, mùi vị bị cắn nuốt linh hồn, cả đời bọn họ đều nhớ rõ, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Diêm Tuyền nói: "Lúc đó, anh ta lắc đầu với tôi, tôi biết anh ta không muốn bại lộ thân phận, mấy người cũng đừng nói, cứ giả vờ như không biết là được."

"Bảo mọi người giả vờ như không biết, còn có một chuyện khác." Diêm Tuyền nói: "Không phải là tôi cảm thấy cô gái mặc váy xanh kia rất quen mắt sao?"

"Không phải là cậu thích người ta, đang bắt chuyện đấy chứ?" Người đàn ông áo sơ mi đen vẻ mặt "tôi hiểu".

"Bắt chuyện cái con khỉ! " Diêm Tuyền nằm trên giường đá một cái vào ghế, "Vừa rồi bị k.ích th.ích một chút, tôi đã nhớ ra cô ta là ai rồi, là bạn gái của Lưu Cường đầu trọc! Năm ngoái, tôi từng thấy Lưu Cường ôm cô ta rời đi ở hội Thánh Du, miệng của Lưu Cường cũng sắp cười đến mang tai rồi."

"..."

Sau một trận im lặng quỷ dị, người đàn ông áo sơ mi đen nói: "Không phải chứ, cô ta là bạn gái của người chơi kỳ cựu Lưu Cường, nguyên lão vừa mới chết không lâu, Phó hội trưởng liền... liền dẫn theo cô vợ bé nhỏ đến đảo nghỉ dưỡng sao? Thảo nào anh ta muốn ngụy trang."

"Sao lại không được? Anh ta là Phó Hội trưởng, cấp dưới chết rồi, hỗ trợ chăm sóc bạn gái thì đã sao?"

[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.