Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 195:




[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Lần đầu tiên Hạ Bạch thử nói chuyện với hệ thống trò chơi trong đầu, 【Trò chơi, xin chào, chúng ta lại gặp mặt.】

Trong đầu không có đáp lại.

Hạ Bạch thử lần nữa: 【 Hệ thống, xin chào, chúng ta lại gặp mặt. 】

Qua một hồi lâu, ngay khi Hạ Bạch cho rằng cậu sẽ không được đáp lại, trong đầu cậu xuất hiện một giọng nói rất yếu, rất nhanh biến mất không thấy đâu nữa: 【 Xin chào, Người Nhặt Xác - Hạ Bạch. 】

Âm thanh này và âm thanh chào mừng, âm thanh thông báo kết thúc, không phải là âm hệ thống máy móc.

Chỉ là cũng chỉ có một câu này, Hạ Bạch lại nói với nó như thế nào, nó đều không đáp lại.

Hạ Bạch từ trong câu nói giống như là lén đáp lại của nó, cảm giác nó giống như không giống với trò chơi, sợ bị trò chơi phát hiện, mới nhỏ giọng mà nhanh chóng đáp lại cậu như vậy.

Phát hiện này khiến Hạ Bạch có chút kích động, nếu đã như vậy, cậu cũng không thử nói chuyện với hệ thống nữa.

Mọi người trong nhà hàng đều nghe thấy âm thanh trong đầu, lúc này không ai nghi ngờ trò chơi chỉ là một trò đùa, ngoại trừ mấy người chơi cũ, ai nấy đều căng thẳng.

"Mọi người nghe được thanh âm gì không?"

"Hình như là tiếng khóc."

Lúc bọn họ ăn cơm tối thì trời cũng sắp tối rồi, sau khi tiến vào trò chơi, trời vẫn tối như cũ.

Từ ban đêm lờ mờ truyền đến loáng thoáng, tiếng khóc thê lương, như xa như gần.

Mấy người chơi mới đang căng thẳng vì trò chơi lại nghe thấy tiếng khóc này thì chỉ cảm thấy kh.ủng bố, giống như có một nữ quỷ đang khóc lóc trong bóng tối tới gần.

"Đại lão, trò chơi này là kinh dị, hay là loại suy luận?" Một người đàn ông trung niên bụng bia run rẩy hỏi áo sơ mi hoa.

Áo sơ mi hoa lạnh nhạt liếc ông ta một cái, "Hai cái này mâu thuẫn sao? Trò chơi suy luận không thể kinh dị à?"

Người đàn ông trung niên lại nhìn ra phía ngoài, bị màu đen bao phủ, không biết là thế giới gì: "Cho nên, có thể là kinh dị, có, có quỷ sao?"

"Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của ông kìa, trong trò chơi quỷ dị có quỷ không phải là quá bình thường sao?" Áo sơ mi hoa khinh thường nói: "Đây không phải trọng điểm."

Hắn nhìn quét một vòng trong phòng ăn, "Chúng tôi không phải người hẹp hòi gì, nói thẳng với mọi người đi, mọi người vừa rồi nghe được đây là map bình thường nhỉ? Cách chơi map bình thường chính là tìm kiếm chân tướng, phương pháp này chính là Hội trưởng chúng tôi đưa ra, nếu không biết phương pháp này, không biết sẽ chết bao nhiêu người."

"Tìm chân tướng là gì?" Lại có người hỏi.

"Tôi có nên nói kịch bản trò chơi cho anh biết không?" Người đàn ông áo sơ mi hoa nhíu chặt lông mày nhỏ dài: "Mẹ kiếp! Chứng ghét ngu xuẩn cũng tái phát rồi."

Hắn không muốn nói, nhìn thấy bây giờ còn chưa có ai tới nơi này tiếp ứng bọn họ, hắn từ trên bàn nhảy xuống, đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa.

Bên ngoài có rất nhiều sương mù, tầm nhìn rất thấp, không thấy rõ bên trong có cái gì, anh ta hô một tiếng: "Medusa."

Người phụ nữ tóc rắn kia lập tức đi tới cửa.

Medusa, đây là thân phận người chơi của người phụ nữ chơi trò chơi, vô cùng hình tượng, Medusa trong thần thoại Hy Lạp chính là một đầu rắn như vậy.

Lúc này Hạ Bạch mới nhớ tới, cậu đã từng thấy người chơi thảo luận về Medusa, gần đây cô ta còn rất nổi tiếng.

Nguyên lão của hội Thánh Du liên tiếp xảy ra chuyện, nhưng hội Thánh Du không phải không ai kế tục, có người chơi mới xuất hiện rất không tồi, kỳ thật cũng không phải người chơi mới, Medusa hẳn là vào trò chơi cũng đã hai năm, chẳng qua kỹ năng là năm nay mới có được.

Medusa này nổi tiếng ở chỗ, cô ta ở trong một trò chơi, dám đối nghịch với người chơi nguyên lão của hội Thánh Du - Cổ Toàn Côn.

Cô ta xác thực có thể.

Rắn là thiên địch của giun đất.

Luôn có tay giun, Hạ Bạch đều có một chút đối chọi với cô ta.

Nhìn thái độ của Medusa đối với áo sơ mi hoa, áo sơ mi hoa này hẳn cũng không phải người chơi bình thường của hội Thánh Du, chỉ là Hạ Bạch không biết hắn là ai.

Không có việc gì, có Người Thông Linh có thể hỏi, còn có Người Thông Linh có thể làm ô dù.

Lúc Hạ Bạch nghĩ như vậy, rắn dài trên đầu Medusa đã bò ra ngoài dò đường theo khe cửa, chỉ qua có thể không đến hai phút, cô ta lập tức đứng thẳng người, hơi mở to hai mắt nhìn về phía trước, "Có gì đó."

Áo sơ mi hoa nói: "Vừa vào trò chơi, hẳn là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ra ngoài xem một chút."

Hắn dẫn đầu đi ra cửa nhà hàng, ba bạn đồng hành của hắn lập tức đuổi theo hắn, những người khác có chút do dự, không dám đi ra ngoài.

Hạ Bạch nhìn Lăng Trường Dạ và Người Thông Linh, ba người cũng đi theo ra ngoài.

Bên ngoài không nóng như đảo Lam Trà ở thế giới hiện thực, gió đêm mang theo hơi nước ẩm ướt, chậm rãi thổi đi một chút mông lung, bóng người trong bóng tối phía trước dần dần hiển lộ ra.

Đó là một ông lão tươi cười đầy mặt, mặc quần áo bụi bẩn, cười đến mặt mũi nhăn nheo, không hiểu sao lại có chút giống mặt mèo, có chút khiếp người.

Giọng ông ta giọng lanh lảnh, "Sao muộn như vậy mới đến? Có phải ban đêm sương mù dày đặc, bị lạc đường hay không?"

Trong nhóm bốn người, người đàn ông áo sơ mi đen thoạt nhìn rất ôn hòa kia gật đầu, "Quả thật, làm phiền ông đến đón chúng tôi."

Rất nhiều trò chơi bắt đầu sẽ có một NPC tương tự như hướng dẫn viên, có thể sẽ tham gia toàn bộ quá trình giống như trưởng thôn của thôn Ngũ Cô, cũng có thể giống như quản lý ký túc xá của Học viện Y học Hòa Bình, chỉ mở đầu hướng dẫn một chút, ông lão này hẳn là hướng dẫn viên của trò chơi này, chỉ là không biết ông ta có phải nhân vật quan trọng hay không.

Ông lão nhìn lướt qua phía bọn họ, đại khái nhìn thấy có bao nhiêu người, nói: "Vậy được, mọi người đi theo tôi."

Bốn người lập tức đi theo ông lão về phía trước, Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ ở phía sau, nhìn thấy người chơi mới đều có chút do dự, Giang Thanh Phong gọi một tiếng "Lão Dương", lão Dương nói: "Không có cách nào, chúng ta cũng đi theo bọn họ thôi."

Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng cùng nhau đi ra ngoài, lúc này Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ mới đuổi theo.

Đây thật ra không phải là trò chơi hải đảo đầu tiên Hạ Bạch tiến vào, nửa sau của rạp chiếu phim Hài Hòa cũng là ở trên hải đảo.

Người dân trên hòn đảo kia cũng rất nguyên thủy, chẳng qua đều là người trong phim ảnh. Nhưng chủ đề của hòn đảo nguyên thủy chắc cũng chỉ có vậy.

Nguyên thủy dã man, bạo lực máu tanh, ngu muội phong kiến, tín ngưỡng quỷ dị.

Đảo Lam Trà này, hệ thống trò chơi nói vốn rất nguyên thủy, chỉ có điều về sau có một số người tới, có một số thứ mới.

Thân phận của những người chơi như bọn họ, hẳn cũng là những người mới tới này.

Hải đảo nguyên thủy, người mới tới.

Có hai khả năng, một là người mới tới áp chế dân đảo nguyên thủy, trong lịch sử có rất nhiều chuyện tương tự, thậm chí có thể đạt tới mức độ xâm lược và nô dịch. Một loại khác là đảo dân áp chế người mới tới, loại khả năng này ở trong trò chơi có một loại tình huống rất phổ biến, lừa bán, cũng có rất nhiều loại lừa gạt.

Hạ Bạch đã xem qua rất nhiều phân tích phó bản của Cục quản lý trò chơi, càng ngày càng hiểu rõ về trò chơi, đương nhiên hiểu biết này cũng có thể là nguyên nhân bản thân cậu từng tham gia closed beta của trò chơi.

Vừa đoán bản đồ hải đảo này sẽ là trò chơi gì, Hạ Bạch vừa nắm tay Lăng Trường Dạ, đi cùng ông lão.

Cỏ cây trên hải đảo mọc tạp, không cẩn thận sẽ bị vấp ngã, mấy người đều đi rất cẩn thận.

Tiếng khóc càng ngày càng rõ ràng, bọn họ giống như là đi lại trong bóng tối tìm tiếng khóc.

Không biết đi bao lâu, bọn họ rốt cục thấy được ánh sáng, cũng thấy rõ nơi phát ra tiếng khóc.

Phía trước là từng ngôi nhà lá xanh biếc, nhà rất rộng rãi, rộng hơn nhà đất bình thường, chỉ là trên nóc nhà có một bầu không khí rất kinh dị, nhất là một ngôi nhà trong đó còn treo đèn lồng đỏ, lụa đỏ và câu đối cưới.

Đèn lồng vừa đỏ vừa tròn từ cửa kéo dài ra phía trước, một người phụ nữ mặc áo cưới màu đỏ đứng thẳng tắp trên đường, đang khóc lóc bi thương, tiếng khóc truyền khắp đảo.

Người chơi mới suýt chút nữa bị cảnh tượng này hù chết.

Sương mù màu xám, trời màu đen, nóc nhà xanh biếc, đèn lồng đỏ thẫm, cùng cô dâu mặc áo cưới màu đỏ đứng ở ven đường khóc.

Phàm là người từng xem mấy bộ phim kinh dị, đều hiểu đây là hình ảnh âm trầm kh.ủng bố cỡ nào.

"Cái này, cái này, mọi người nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ cưới màu đỏ kia không? Là tôi hoa mắt sao?"

"Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, cô ta, cô ta là nữ quỷ sao?"

Ông lão dẫn đầu quay đầu lại trừng mắt nhìn người nói là nữ quỷ kia, nhưng không nói gì.

Đi đến gần, bọn họ phát hiện, không chỉ có cô dâu mặc áo cưới đỏ đang khóc, trên đường phía sau cô ta, còn có mấy người đang khóc, đều là phụ nữ, có già có trẻ, cùng khóc theo cô dâu mặc áo cưới màu đỏ, khi cô dâu khóc, các cô sẽ càng lớn tiếng khóc hơn, bảo đảm tiếng khóc sẽ truyền tới toàn bộ hòn đảo.

Có những người này xuất hiện, là không có khủ.ng bố như vậy, nhưng là càng thêm quỷ dị.

Đáng tiếc ông lão cái gì cũng không nói, bọn họ không rõ đây là cái gì, chỉ có thể đi theo ông lão.

Ông lão dẫn bọn họ vào một gian nhà cỏ giữa thôn xóm, chỉ vào mấy cái bồ đoàn, "Quỳ ở nơi đó, lạy một lạy."

Các người chơi không dám phản kháng, chia làm ba nhóm nhao nhao quỳ gối trên bồ đoàn, bái lạy một pho tượng màu đen mọc đầy gai.

Nhìn pho tượng quái dị kia, Hạ Bạch cảm giác người dân trên đảo nơi này, giống như những người dân trong phim ở phó bản rạp chiếu phim Hài Hòa kia, tín ngưỡng Tà Thần gì đó.

Thấy bọn họ đều lạy xong, ông lão hài lòng nói: "Hôm nay quá muộn, tôi trước sắp xếp chỗ ở cho mọi người, ngày mai còn có hôn lễ, chờ hôn lễ kết thúc lại sắp xếp công viẹc cho mọi người."

Các người chơi còn có thể làm sao, đành phải gật đầu đồng ý.

Có người hỏi ông ta: "Hôn lễ ngày mai, là căn nhà treo đèn lồng đỏ ở cửa vừa rồi sao?"

Ông lão gật đầu, "Xem như nhà anh ta, ngày mai mọi người phải chúc phúc cho con gái nhà anh ta."

Phải thì phải, không phải thì không phải, cái gì gọi là xem như?

Nhưng ông lão ngáp một cái, dáng vẻ rất buồn ngủ, bảo bọn họ đi nhanh lên, vừa thấy ông ta như vậy, các người chơi cũng không tiện tự chuốc lấy nhục hỏi nhiều hơn.

Ông lão dẫn bọn họ tới trước ba gian nhà lá, "Trời không còn sớm, tôi còn có chuyện khác, ba gian nhà này mọi người tự mình sắp xếp chia đi."

Nói xong ông ta liền rời đi, giống như cũng chỉ là một hướng dẫn viên đơn giản, dẫn bọn họ đi vào liền hoàn thành nhiệm vụ.

Các người chơi hai mặt nhìn nhau.

"Đây là chuyện gì vậy?"

"Nhà kia tổ chức hôn lễ sao? Không phải cô gái bị đưa đi minh hôn mới khóc thảm như vậy chứ?"

"Không phải, đó là khóc gả." Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Người chơi đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, Giang Thanh Phong.

Khương Ỷ Đồng hỏi: "Chồng ơi, khóc gả là sao?"

Giang Thanh Phong nói: "Anh không biết trong trò chơi có tập tục thực tế hay không, trong thế giới hiện thực của chúng ta, có một số nơi có tồn tại tập tục khóc gả. Ở những nơi này, khi cô gái lấy chồng khóc càng thảm càng tốt, cô dâu khóc thảm sẽ được cho rằng là người vợ hiền tuệ, nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều sẽ có mặt mũi, những nơi đó của bọn họ, rất nhiều cô gái nhỏ đã luyện tập khóc vì ngày đi lấy chồng này."

Mấy người chơi đều sợ ngây người.

Trong lòng bọn họ, kết hôn là một chuyện vui lớn, mỗi người đều vui vẻ, cho dù bọn họ từng nghe qua, là có cô dâu sẽ khóc vào ngày kết hôn này, rơi nước mắt là vì không nỡ, là hiếu thuận, cách nói khoa trương nhất chính là rơi nước mắt là rơi hạt đậu vàng vì nhà mẹ đẻ, nhưng khóc gả cũng quá khoa trương rồi.

Chuyện vui lớn mà lại khóc thê thảm như vậy, còn có thể có không khí vui mừng sao?

Càng khoa trương hơn là, từ nhỏ đã luyện khóc vì ngày kết hôn này, Thời gian ngây thơ nhất của một cô gái và mùa hoa đẹp nhất, đều phải vì ngày kết hôn này, mà lấp đầy nước mắt cùng tiếng khóc ư?

Giang Thanh Phong nói: "Một ngày trước khi kết hôn, người nhà của cô dâu và cô dâu đều sẽ đứng khóc ở trên đường ngày hôm sau đi lấy chồng, khóc càng lâu càng tốt, bọn họ hẳn là đang làm chuyện này."

Hạ Bạch vụng trộm nhìn Giang Thanh Phong đang nói chuyện, nhìn ông cùng Khương Ỷ Đồng ăn cơm, dáng vẻ trông rất dễ dỗ, không nghĩ tới ông còn rất uyên bác.

Cũng đúng, ông là một họa sĩ, họa sĩ có thể là phải hiểu rõ phong tục của người ở những nơi khác nhau?

Người đàn ông áo sơ mi hoa nói: "Đây có thể thực sự là khóc gả, trò chơi sẽ tham khảo hiện thực của chúng ta."

Sau khi biết đây là khóc gả, bọn họ không còn sợ hãi như vậy nữa, bắt đầu phân chia nhà ở.

Rất nhiều người chơi mới đều muốn ở chung với nhóm bốn người, bọn họ có tất cả mười bảy người, một nhà lá có năm sáu người ở, áo sơ mi hoa quét một vòng, chỉ định Hạ Bạch và Khương Ỷ Đồng ở chung một nhà lá.

"..."

[Đọc truyện miễn phí tại truyenfull.my]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.